Hàn Bách một mình ly khai cửa hàng đang còn tân trang mặt tiền, từ chối dùng ngựa do thị vệ đưa tới, bước chân trên Tả gia lão hạng. Con đường này nhờ Tả thi mà thanh danh đại chấn.
Lão hạng cũng không phải là một cái hẻm nhỏ chật hẹp, nhưng so với đường cái Tần Hoài thì chỉ bằng phân nửa. Nó là một đoạn đường phồn hoa dài chừng nửa dặm. Cửa hàng lấy thư điếm(nhà sách) làm chính, tràn ngập không khí văn hóa thư hương. Người đến nơi đây chủ yếu là người đọc sách.
Vô cùng độc đáo là dọc theo đường, trước mỗi cái cửa hàng đều có một cái hành lang khoảng chừng một trượng, tạo nên một chỗ có thể tránh mưa cho người đi đường. Bước đi trên đó thì phát ra tiếng chân "Bang bang", nghe rất thú vị.
Khoảng trống giữa cửa các cửa tiệm bày bán các loại hàng rong làm cho người qua đường tụ tập dò giá nhốn nháo ầm ĩ, cảnh tượng náo nhiệt.
Bầu không khí trên toàn lão hạng dung hòa sôi động, vô cùng đặc biệt, rất có nét đặc trưng địa phương.
Đã tới kinh sư nhiều ngày, hắn còn là lần đầu tiên nhàn rỗi đi dạo phố như thế này.
Vừa đi ra Tả gia lão hạng, liền thấy chỗ đất trống phía trước tụ tập rất đông người. Thì ra là có nhóm lang trung bán thuốc dạo dùng xiếc khỉ để thu hút người đến mua thuốc.
Hàn Bách thấy con khỉ đó tinh ranh nhanh nhạy, động tác thú vị, nhịn không được dừng chân đứng xem. Nhìn thấy chỗ tuyệt diệu thì như những đứa trẻ xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Có tiếng bước chân vang lên bên cạnh, một âm thanh ôn nhu quen thuộc nói : "Nhìn thấy chàng thoải mái quên lo như thế, ta cảm thấy thật là hạnh phúc!"
Hàn Bách xoay đầu nhìn lại, thấy Tần Mộng Dao đầu quấn búi tóc nam nhi, một bộ áo dài nam thuần màu trắng theo gió phất phơ, phối hợp với dung nhan thanh tú của nàng, bộ dáng nho nhã phong lưu, càng hơn Hư Dạ Nguyệt nửa phần.
Hàn Bách mừng rỡ, một tay cầm lên bàn tay nhỏ xinh của nàng, chậm bước tới trước, reo lên: "Ta nhớ nàng muốn chết. Mộng Dao thật nhẫn tâm."
Tần Mộng Dao mỉm cười, nắm chặt tay hắn, vô cùng dịu dàng nói: "Lẽ nào người ta không nhớ chàng da diết sao? Nhớ nhất là chàng trái ôm Hư Dạ Nguyệt, phải giữ Trang Thanh Sương. Mộng Dao dù sao cũng là nữ nhi, có khi cũng sẽ phải ghen tuông chứ."
Hàn Bách hoài nghi mà hỏi: "nàng thực sự sẽ ghen sao?"
Tần Mộng Dao mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng ngần, từ chối cho ý kiến.
Hàn Bách nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng, liền chỉ vào một khu nhà khách sạn phía trước nói: "Không bằng chúng ta tìm một gian phòng hảo hạng, nhanh vào đó đầu gối tâm sự. Mộng Dao có biết không? Ta có rất nhiều việc muốn nói cùng nàng." Lúc này hắn đâu còn nhớ rõ việc Quỷ Vương cho gọi hắn tới gặp.
Tần Mộng Dao lườm hắn một cái rồi nói: "Xuất giá tòng phu, Hàn Bách đại … cái gì muốn dẫn Mộng Dao tới đâu liền tới đó đi! Nhưng mà chàng phải nhớ kỹ không thể đùa người ta quá mức đó. Bây giờ Ma công của chàng đã tiến nhanh, mà Mộng Dao cũng yêu chàng thật sâu, càng khó kháng cự chàng."
Hàn Bách mừng rỡ, vội đi thêm nửa đoạn đường, tìm một cái lữ quán xa hoa nhất, mướn một gian phòng, thưởng cho phục vụ rồi bế Tần Mộng Dao lên giường. Vừa ôm nàng vừa đem tất cả sự việc đã phát sinh nói ra.
Tần Mộng Dao cùng hắn nằm chung một gối, tĩnh tâm mà nghe, vẻ mặt sáng lạn thánh khiết. Hàn Bách vốn là người thấy sắc dậy tâm cũng bị cảm nhiễm mà trong lòng không chút tà niệm, không như dĩ vãng vừa nói liền động chân tay.
Tần Mộng Dao hấp thu khí cảm từ ma chủng của hắn truyền đến liền tiến nhập tới trạng thái vui vẻ không buồn không lo. Đôi mắt xinh đẹp hiện ra thâm tình vô tận, thiếu chút nữa đem tất cả hồn phách của Hàn Bách lấy đi ra ngoài.
Trời ạ!
Mộng Dao thực sự ưu đãi đối với ta rồi.
Tất cả đều diễn ra tự nhiên và thoải mái. Không phải lo lắng vì mình không cẩn thận mà làm nàng tức giận hoặc mạo phạm nàng.
Đợi hắn nói xong, Tần Mộng Dao nói: "Nói với Chu Nguyên Chương, giờ tý đêm mai, ta sẽ cùng chàng đi gặp hắn. Nhưng chàng nhất định phải ở một bên chứng kiến, đó là điều kiện của ta."
Hàn Bách kinh hãi nói: "Như vậy sao được, hắn là muốn gặp nàng mà!" Tần Mộng Dao cười khẽ nói: "Chưa đề cập đến có phải đó là ý hắn nhất thời nói ra hay không, nếu người khác nói mà Tần Mộng Dao liền nghe theo, vậy thì Từ Hàng Tịnh Trai dứt khoát đóng cửa cho rồi. Nhìn biểu hiện của chàng, Mộng Dao e là Chu Nguyên Chương đã biết rõ quan hệ của chúng ta rồi."
Hàn Bách biết giấu nàng không được, bối rối nói: "Có một chút đi. Tạm thời ta cùng hắn nhưng tính là đang trong tình trạng hợp tác tốt đẹp mà."
Tần Mộng Dao nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn, nhịn không được nở nụ cười. Nàng chủ động hôn lên miệng hắn, còn đưa lưỡi nhỏ thơm tho cho hắn mặc sức thưởng thức. Sau khi trải qua cảm giác mất hồn, nàng vui vẻ nói: "Mộng Dao thực sự là vinh quang. Nếu không phải chàng mọi việc đều thuận lợi, trừ khử tình thế giương cung bạt kiếm giữa các thế lực lớn, lại cứu được Chu Nguyên Chương, Mộng Dao đã phụ nhờ vã của ân sư. Bây giờ Liễu Tận thiền chủ cũng nhìn hảo lang quân của Mộng Dao với cặp mắt khác xưa rồi."
Hàn Bách nhớ tới nhắc nhở của Lãng Phiên Vân, liền thừa cơ nói: "Mộng Dao ngoan! Nàng phải thưởng ta thế nào chứ?"
Tần Mộng Dao thẹn thùng nói: "Nhanh thôi mà!" Tiếp theo ôn nhu nói: "Chàng biết không? Đây là lần đầu Mộng Dao cảm thấy ở chàng tình nhiều hơn dục. Nếu chàng lại tiến thêm một bước, làm cho tình và dục tách rời, sẽ có thể chân chính điều khiển ma chủng, đạt tới ma chủng chuyển hóa thành đạo thai sơ bộ cảnh giới thượng thừa. Còn có thể khiến Mộng Dao càng yêu chàng. Khi đó Mộng Dao sẽ cam tâm tình nguyện là tình yêu của chàng. Hàn Bách a! Chàng phải cố gắng buông bỏ ôm ấp xác thịt, phát huy đặc tính của ma chủng. Nói không chừng chúng ta còn có thể hợp thể giao hoan trước ngày đại thọ của Chu Nguyên Chương. Cũng khiến cho thâm tình và dục niệm của Mộng Dao với chàng ngày càng được súc tích. Mộng Dao có thể cam đoan sẽ càng phóng đãng cùng nhiệt tình hơn so với bất cứ nữ nhân nào trong lòng chàng mà dâng hiến thân thể thuần khiết, lấy đó làm tưởng thưởng cho chàng."
Hàn Bách bỗng dưng ngồi lên, nghiêm nét mặt nói: "Bây giờ ta sẽ lập tức đi nỗ lực, bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ có thể đạt tới yêu cầu của Mộng Dao."
Tần Mộng Dao vui vẻ từ trên giường ngồi lên, đưa tay thương yêu vuốt ve mặt hắn, khuôn mặt thanh tú lộ ra thâm tình như biển, nhẹ nhàng nói: "Vậy mới là bé ngoan chứ. Mộng Dao sẽ lại đến tìm chàng. Chàng yên tâm đi gây rối bừa bãi đi! Nhưng phải cẩn thận Liên Khoan. Người này nội ngoại công đều đã đến chí cảnh, tuyệt không kém hơn cao thủ hắc bảng. Chàng cần phải bảo trọng a!"
Khắp trời mưa bụi tung bay.
Trường Giang một mảng mịt mờ.
------------------
Tống Mị ngồi cạnh Thích Trường Chinh giữ chặt dù che mưa gió cho hắn, nhìn hắn cầm lái điều khiển buồm nhỏ, mạnh mẽ tiến tới.
Thích Trường Chinh trìu mến nói: "Nước mưa ướt hết nàng rồi, cẩn thận cảm lạnh."
Tống Mị dịu dàng nói: "Người ta có y phục hộ thân, sợ cái gì chứ? Thiếp không muốn ở trong khoang thuyển nhỏ hẹp khó chịu đó." Thích Trường Chinh trêu đùa: "Không bằng mời nghĩa phụ cùng lệnh huynh điều khiển thuyền, ta và nàng thì trốn vào trong buồng đi, đảm bảo nàng một điểm khó chịu cũng không có."
Tống Mị sẵng giọng: "Cái người này! Chỉ biết chiếm tiện nghi, thừa dịp trời tối, người ta mơ hồ, chỗ nào cũng đã để ngươi làm hỏng rồi."
Thích Trường Chinh trong lòng rung động, thầm nghĩ xuất thân của Tống Mị hẳn cũng giống như Hàn Tuệ Chỉ, nhưng lời tán tỉnh như thế này, bảo đảm Hàn Tuệ Chỉ nói ra không được. Liền mừng rỡ nói: "Nàng chịu trách nhiệm giám sát động tĩnh của lệnh huynh, ta phụ trách chiếm tiện nghi của nàng. Được chứ?"
Tống Mị sẵng giọng: "Không! Ta tuyệt đối không nối giáo cho giặc. Chàng nếu không sợ người khác nhìn thấy thì động thủ đi!"
Thích Trường Chinh cười to thỏa thích. Tống Mị biểu lộ rõ ý sẽ phóng túng theo hắn nếu hắn có can đảm làm liều, như vậy sao tâm tình hắn không tốt cho được.
Tống Mị hung hăng ngắt lên tay của hắn một cái rồi quyến luyến không nỡ rời mà vuốt ve, than thở: "Thích lang thực sự là cường tráng, mỗi tấc cơ nhục đều tràn ngập lực lượng, có thể tưởng tượng khi chàng đánh nhau cùng tặc tử sẽ hung mãnh như hổ như báo. Mị Mị thật muốn nhìn thấy cảnh đó." Tiếp theo ghé sát bên tai hắn nói: "Mị Mị chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nam nhân lại làm người ta rung động như thế."
Thích Trường Chinh tiêu sái nói: "Thì mời tùy ý tìm đi! Lão Thích ta không sợ bị Mị Mị chiếm tiện nghi đâu. Hì hì! Nhiều chữ Mị Mị thì nghe thật êm tai, sau này gọi nàng là mị mị đi."
Tống Mị “xì” một tiếng rồi nói: "Người ta đã khen chàng rồi! Lại còn không buông tha mà trêu đùa người ta."
Thích Trường Chinh không quay đầu lại nhìn xem vẻ đẹp tự nhiên, thanh xuân phơi phới trên mặt ngọc của nàng, mỉm cười nói: "Mị Mị muốn lão Thích buông tha nàng sao?"
Tống Mị cúi đầu, e thẹn cắn môi nhẹ nhàng đáp: "Không muốn!" Rồi xoay lại ngẩng mặt cười, trừng lớn đôi mắt sáng ngời nhìn hắn nói: "Thế nhưng Mị Mị lại rất lo lắng! Những nhân vật giang hồ như chàng, không yên một chỗ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp nơi đồng ý thì sau khi được thể xác và tinh thần của người ta liền vô tâm mà đi. Nhưng mà nếu chàng là loại người như vậy, Mị Mị nhưng vẫn tình nguyện cho chàng được toại nguyện, mà không hối hận về sau."
Thích Trường Chinh rất kinh ngạc nói: "Mị Mị thực sự là nữ tử hiếm thấy, dám làm dám chịu. Nữ nhân bình thường nói tới việc này luôn luôn né né tránh tránh. Nhưng mà nàng yên tâm đi! Lão Thích ta làm việc mặc dù theo ý thích mà làm, cũng sẽ không bội tình bạc nghĩa."
Tống Mị run lên hỏi: "Thực sự!"
Thích Trường Chinh mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi!" Rồi cúi xuống hộn lên đội môi đỏ mọng của nàng.
-------------------------
Hàn Bách triển khai cước bộ, nhìn như chậm nhưng thực sự lại nhanh, hướng Quỷ Vương phủ chạy đi.
Phụ cận Quỷ Vương phủ, dưới chân núi Thanh Lương có hơn mười cái quân doanh với hơn một vạn vệ sĩ được vũ trang đầy đủ đóng ở tất cả các ngả đường. Ngay cả tại Thanh Lương tự ở bên kia Quỷ Vương phủ cùng thành cổ Thạch Đầu thành lệch về sông Tần Hoài cũng cấm không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Hàn Bách tại giữa đường bị chặn lại. Bởi vì hai ngày này hắn không có mặc quan phục mà chỉ ăn mặc trường sam xanh nhạt do Triêu Hà và Nhu Nhu may cho hắn. Vả lại trên người cũng không có bất luận văn kiện gì có thể chứng minh. Vì vậy mà thủ vệ không chịu cho hắn lên núi. May là một đội Phủ Vệ của Quỷ Vương phủ đang hồi phủ nhận ra hắn, vội nhường tọa kỵ, cùng hắn một đường lên núi.
Hàn Bách nhân dịp này liền hỏi vì sao có nhiều quan binh như vậy.
Cầm đầu Phủ Vệ nói: "Đây là ý tứ của phủ chủ. Tệ phủ sẽ chỉ mở thông đường trong ba canh giờ, từ giờ tý tới giờ dần. Những người đủ can đảm tới đoạt Ưng Đao phải động thủ trong khoàng thời gian này."
Hàn Bách trong lòng vui mừng, chỉ với sách lược này, liền có thể đoạn tuyệt rất nhiều người si tâm. Ai cũng đều biết rõ trong ba canh giờ này, Quỷ Ngọc phủ nhất định sẽ giữ sức chờ đợi để ứng phó với bất cứ kẻ nào dám can đảm đến phạm tội.
Thủ đoạn hành sự của Quỷ Vương thật đặc biệt. Nếu đổi là Hàn Bách, đảm bảo hắn đã cất kỹ Ưng Đao, không cho người khác biết.
Chớp mắt đã đến Quỷ Vương phủ. Nhìn qua thì không có gì thay đổi, trái lại càng có vẻ an tĩnh. Lẽ nào người trong phủ đều đã đi ngủ để bảo dưỡng sung mãn tinh thần đợi đêm tối ứng phó địch nhân.
Lần này, nơi Quỷ Vương gặp hắn lại là gian nhà nhỏ ven hồ của Thất phu nhân.
Hư Nhược Vô ngồi ở giữa. Thất phu nhân Tử Phủ Vân ở sát bên dưới, cúi đầu ngồi hơi lệch một bên, như hài tử làm sai đang nhận lỗi.
Hàn Bách thầm hô không ổn. May là thái độ của Quỷ Vương với hắn vẫn như cũ, thân thiết kêu hắn hắn ngồi vào một bên khác rồi nói: "Ta vốn tưởng rằng tiểu Vân tâm như nước lặng, sẽ không động tình với bất luận kẻ nào, cho nên mới ưng chuẩn cho nàng hướng hiền tế tá chủng (xin con). Nhưng hiện tại, xem ra lại tuyệt không đơn giản như vậy. Tiểu Vân đã nảy sinh tình cảm với hiền tế. Vì vậy ta không thể không can thiệp." Sau đó lắc đầu cười khổ nói: "Cái tiểu tử này thực sự là ma lực kinh người. Ta thấy dù ngươi và tiểu Vân không có quan hệ đặc biệt với Xích Tôn Tín, mà ngươi có ý câu dẫn nàng thì tiểu Vân có thể vẫn cứ không chống cự được ngươi."
Hàn Bách nghe xong á khẩu; không biết phải nói cái gì.
Thất phu nhân thì vẫn trầm mặc cúi đầu, không phát tiếng nào.
Hư Nhược Vô bỗng nhiên bật cười nói: "Một cái là tiểu sư muội thân thiết, một cái khác thì là ái tế của ta, các ngươi lại quang minh chính đại, không có đem sự tình tằng tịu với nhau gạt ta. Hư Nhược Vô ta tuyệt đối không trách các ngươi. Hơn nữa nếu có thể hoàn thành tâm nguyện này của tiểu Vân, Hư Nhược Vô ta chỉ có cao hứng, thế nào lại phản đối."
Ánh mắt sáng quắc đảo qua hai người.
Hàn Bách hiên ngang thản nhiên đối diện cùng hắn, không dám lộ ra hổ thẹn trong lòng. Ngày đó, nếu không phải Hư Dạ Nguyệt tới phá hủy chuyện tốt của bọn họ. Nói không chừng đã sớm xảy ra quan hệ thân thể cùng Thất phu nhân.
Hư Nhược Vô lại nói: "Tiểu Vân nói cho ta biết, ngươi vốn có cơ hội chiếm lấy thân thể nàng. Nhưng là bởi vì nàng không kích động được tình cảm trong lòng ngươi nên dù nàng có cầu ngươi như thế nào, ngươi cũng không chịu hoan hảo cùng nàng. Ta nghe xong, trong lòng rất vui mừng, rất vui vì không có chọn sai người. Nếu không như vậy thì ngươi đâu có khác gì loại háo sắc. Ta dám nói trừ cao tăng phật môn kiêng tình dục ra, không ai có thể thấy dáng vẻ tiểu Vân mà không nổi tà tâm. Bằng không thì lão Xích cũng sẻ không nhìn trúng nàng rồi."
Hàn Bách trong lòng cười khổ, biết rõ Tử Phủ Vân không có đem việc cùng xem Xuân họa nói ra.
Hư Nhược Vô phân tích: "Thế nhưng là cũng vì vậy ngươi đã gợi lên lửa tình của tiểu Vân nên nàng mới tới xin ta tìm ngươi. Ta vừa nhìn thần sắc của nàng liền biết rằng nàng đã động tình. Việc này tuyệt không thể khuyến khích. Trên danh nghĩa, Tiểu Vân dù sao cũng là thất nương của Nguyệt nhi, điều này mọi người đều biết. Cho nên việc của các ngươi nhất định phải tiến hành trong bí mật. Tương lai, hài tử của tiểu Vân sẽ theo họ ta. Nếu là con trai, ta sẽ nhận làm con, kế thừa hương hỏa của Hư gia. Sau khi xong việc này, hai người các ngươi phải không được có bất cứ liên quan gì nữa. Một lời này ta nói rõ cho hiền tế biết."
Hàn Bách vội nói: "Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế mặc dù thích mỹ nữ, nhưng tuyệt đối có chừng mực, không dám làm trái ý nhạc phụ."
Hư Nhược Vô cười ha ha, vươn người đứng lên nói: "Biết rõ là ái tình nhất thời, có khi lại càng làm người ta khắc cốt ghi tâm. Giống như mẫu thân Nguyệt nhi, nếu không sớm