Đêm trăng tròn
Trường Giang, Long Độ Đầu.
Một chiếc thuyền lớn sơn đen lặng lẽ cập bến sông Long Độ, mũi thuyền treo hai ngọn đèn, một vàng một đỏ, ánh đèn nổi rõ trong đêm.
Phía trước mũi thuyền, trăng tròn vừa nhô lên khỏi mặt nước, sắc nguyệt vàng óng phủ đầy một phía con thuyền. Phía bên kia, bóng thuyền đen thẫm kéo dài tận bờ cát, hòa vào cánh rừng rậm ven bờ.
Không gian dường như rất an toàn, yên tĩnh.
Cách Long Độ Đầu một đoạn không xa, hơn mười bóng người chia thành mấy tốp nhanh chóng di chuyển dọc cánh rừng rậm ven sông, loáng mắt đã tới một gò đất cao, vừa đúng lúc nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn đang cập bến.
Đám người ấy thành thục nấp xuống, không hề phát ra đến nửa tiếng động, thoáng chốc đã lẫn vào nhưng bụi cây lúp xúp trên gò.
Một người trong số đó reo nhỏ mừng rỡ: “Đến rồi!”. Hóa ra là Thích Trường Chinh nổi tiếng với danh xưng Khoái Đao, một trong các nhân tài thế hệ sau của Nộ Giao Bang.
Thượng Quan Ưng bên cạnh trầm giọng: “Đèn hiệu chính xác, nhưng thuyền này không phải của Nộ Giao Bang chúng ta”.
Trạch Vũ Thời đằng sau lên tiếng: “Đúng vậy, với tài trí của Lăng phó tọa, chắc chắn sẽ không dùng Nộ Giao, Phi Giao hay Thủy Giao của chúng ta dương dương mà đến, như thế chẳng khác nào tự báo cho địch nhân tung tích của mình”.
Bang chúng tin phục tài trí của Trạch Vũ Thời, đều im lặng lắng nghe.
Cặp lông mày của Trạch Vũ Thời chau dính vào nhau: “Trường Chinh, giả dụ huynh là Lăng phó tọa, biết rõ đối thủ là Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang, huynh sẽ đối phó thế nào?”.
Thích Trường Chinh ngần ngừ một lúc: “Ty chức sẽ dẫn toàn bộ tinh nhuệ của Nộ Giao Bang, huy động ba chiếc Thủy Giao Long hỏa tốc đến cứu viện, bởi Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang có là thần thánh phương nào cũng không thể tiếp chiến chúng ta trên sông lớn”.
Thượng Quan Ưng giật mình, mặt tái đi: “Ta hiểu rồi, nếu Lăng đại thúc biết Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ có Bàng Ban đứng sau hậu thuẫn, nhất định sẽ áp dụng cách mà Trường Chinh vừa nói. Một là bí mật hành động, tuyệt đối không giống như chiếc thuyền kia, tiến thì không thể công mà lùi thì không thể thủ, trước là thăm dò xem Bàng Ban có đích thân ra tay hay không, sau là cẩn thận hành sự”.
Thích Trường Chinh cười lạnh một tiếng: “Mã Tuấn Thanh này được lắm, không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ đến vậy!”.
Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Chưa rõ, chưa nên vội kết luận”, rồi vẫy tay về phía sau, một thanh niên tráng kiện nhanh nhẹn vọt đến, hẳn là một cao thủ về khinh công.
Trạch Vũ Thời dặn dò: “Ngươi lập tức luồn ra cánh rừng bên phải kia, đi chừng hai dặm rồi phóng pháo hiệu. Nếu mười khắc sau mà không thấy tín hiệu trả lời của bang ta từ hai chiếc thuyền đó thì lập tức rút đi, cũng không cần về tổ, sau đó tự nghĩ cách trở về bang, đi đi!”.
Người đó tuân lệnh rời đi.
Khi ấy vừa đúng có một đám mây đen trôi qua che kín mặt trăng, trời đất tồi sầm lại.
“Pực! Bùng!”.
Cách đó khoảng chừng hai dặm nơi cánh rừng bên phải, một luồng pháo hoa phóng thẳng lên trời. Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại.
Nhưng một khắc sau, bên bờ sông chợt hiện lên bóng người lố nhố. Từ khoang thuyền tiếp tục đổ ra hàng chục nhân ảnh đen sì. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Trạch Vũ Thời biến sắc mặt, nói nhỏ: “Nguy rồi! Rút mau!”. Mười mấy người lập tức lùi về sau.
Thượng Quan Ưng ngửa mặt lên trời, sau đám mây đen, trăng lại lộ ra một phần nhỏ. Trong bụng thở dài một tiếng thê lương.
Họ đã đoán được âm mưu kẻ địch, nhưng không ngờ đối phương nhân số lại hùng hậu đến vậy. Hành tung đã bại lộ, với thuật truy kích thiên hạ vô song của Tiêu Dao Môn, họ còn có thể chạy đi đâu?
o0o
Trăng sáng từ từ nhô lên khỏi mặt sông. Rằm tháng Tám cuối cùng cũng đã đến.
Lãng Phiên Vân một mình ngồi trong thạch đình, mắt dõi nhìn cảnh trăng đêm trên sông nước Trường Giang. Trên bàn trước mặt chàng, xếp chật hơn mười bình rượu.
Đêm nay, chàng còn làm được gì hơn là lấy rượu giải sầu? Đời người mấy chốc, chi bằng uống rượu ngâm thơ!
Sớm nở tối tàn, ngày đi liệu còn bao khổ?
Cũng trong một đêm Trung thu trăng tròn vành vạnh, Tích Tích đã ra đi trên một con thuyền nhỏ ven Động Đình Hồ.
Đêm nay lại Trung thu, trăng tròn đây mà người đã khuyết. Cuộc sống vô thường, tử biệt sinh ly, rốt cuộc là vì cái gì?
Lãng Phiên Vân với một bình rượu, giơ tay, rượu trong bình hóa thành những hạt mưa lóng lánh dưới ánh trăng, ào ạt chảy xuống mặt hồ. Chàng lấy rượu tế cho người vợ yêu đã khuất.
Tay trái Lãng Phiên Vân lại cầm một bình khác, đưa lên môi làm một hơi cạn sạch. Cảm giác cay nóng từ cổ họng chảy xuống, lan tỏa khắp người.
o0o
“Rượu ngon! Chỉ ngửi đã say, hẳn là Thiên Niên Túy của Lạc Hà Sơn?”.
Lãng Phiên Vân không chút thay đổi thần sắc, nhẹ nhàng: “Ba năm không gặp, công lực của Càn huynh đã hơn trước gấp bội, thật đáng chúc mừng”.
Một người từ trong bóng tối bước ra, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện với Lãng Phiên Vân, không chút khách khí cầm một bình rượu, ngón tay hơi dùng lực mở nắp, nâng lên làm một hơi cạn.
Hình vóc trông qua chỉ khoảng ba mươi, sắc diện anh tuấn, dáng dong dỏng cao, trường bào xanh xám bay phất phơ trong gió. Từng có lúc đứng đầu Hắc Bảng võ lâm, lại hùng bá một dải phương Bắc, ba năm trước dùng quỷ kế hãm hại Lãng Phiên Vân không thành, ngược lại còn bị thua thiệt lớn.
Chính là Thành chủ Càn La Sơn Thành khét tiếng, Độc Thủ Càn La.
Càn La vừa giơ tay, bình rượu đã bay về rất xa phía sau lưng, rơi xuống dòng sông. Hắn cười lên ha hả: “Đời người cũng giống như chiếc bình này, không biết là bị ném cho ai trong cái biển người mênh mông ấy, thân không thuộc về mình, cũng không biết bay theo hướng nào nữa”.
Lãng Phiên Vân nhìn lên vầng trăng trên trời, chầm chậm: “Càn huynh ý tứ sâu xa, như muốn ám chỉ gì đó, không biết là vì chuyện gì mà lại thoái chí như vậy?”.
Càn La thở dài: “Lãng huynh coi thường danh lợi, không màng tranh đấu giang hồ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đâu biết được nổi khổ của thế tình?”.
Lãng Phiên Vân thu ánh mắt, nhìn Càn La, cười nhẹ: “Đúng như Càn huynh nói, một khi đã bị ném vào biển người này, tự sẽ chịu sự xô đẩy của dòng nước, ai có thể may mắn tránh được, ai có thể vô tình?”.
Can La cười dài: “Nói hay lắm, Phật nếu vô tình, thì sẽ không có lòng phổ độ chúng sinh!”.
Lãng Phiên Vân ngửa cổ ngắm trăng đêm.
Trăng chầm chậm rời khỏi mặt nước, treo giữa không trung, ánh vàng lóng lánh ngập tràn trời đất.
Tự cổ chí kim, trăng tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn, tuần hoàn không thay đổi, nhưng bể dâu nhân thế lại biến đổi khôn cùng, rốt cuộc mục đích cuộc sống là gì? Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy lớp trẻ, thực vì cái vẻ thong dong của trời đất mà cảm thấy buồn lòng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn La: “Để tôi mượn hoa hiến Phật kính huynh một chung!”.
Lãng Phiên Vân không nói gì, lại cạn một bình nữa, trong mắt thấp thoáng vẻ u sầu. Can La trầm giọng: “Tiểu đệ đến đây vốn có việc muốn nói”.
Lãng Phiên Vân: “Đương nhiên rồi! Càn huynh xuất hiện ở đây vào thời điểm này, tin rằng phải liên quan đến một việc lớn lao nào đó!”.
Càn La thở dài: “Đệ đến một tên thuộc hạ cũng không dám dùng, mà phải đích thân xuất mã, đuổi theo Lăng huynh bảy ngày bảy đêm, đến đây mới bắt kịp”.
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Nói như vậy, Càn huynh sở dĩ đích thân đến là không muốn bất cứ ai biết chuyện Càn huynh tìm tôi. Không biết tại sao huynh lại phải cẩn trọng đến vậy?”.
Cần biết rằng, Càn La từng hô phong hoán vũ nhiều năm trong Hắc đạo, không kiêng nể ai, muốn là ra tay, chưa từng biết đắn đo là gì. Bây giờ ngay cả đến gặp Lãng Phiên Vân cũng phải lén lén lút lút, không dám lộ tung tích, hẳn phải có nguyên nhân cực kỳ nghiêm trọng.
Càn La lại làm một bình Thiên Niên Túy, rồi cười vẻ gượng gạo: “Chuyện Ma Sư tái xuất giang hồ, chẳng hay Lãng huynh có biết không?”.
Lãng Phiên Vân lẳng lặng không nói.
Càn La hào khí bỗng nổi lên, một tiếng cười dài: “Cổ nhân nấu rượu luận anh hùng. Đêm nay trăng đầy Trường Giang, Thiên Niên Túy đầy bàn, hai ta có thể bắt chước cổ nhân đàm luận về anh hào trong thiên hạ, cũng là một chuyện hay!”.
Lãng Phiên Vân cười: “Hiếm khi Càn huynh lại hứng thú đến vậy, để tiểu đệ kính huynh một chung”.
Càn La cười sảng khoái, lại một bình cạn sạch.
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh trong hắc đạo này vốn là địch chứ không phải bạn, giờ này lại ngồi uống thỏa thích với nhau, giống như kết bạn hiền, chân tình đối mặt không chút nghi ngại. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn La quẳng chiếc hũ không đi, “à” lên một tiếng bi thương, đứng dậy đi đến mép thạch đình, ngẩng đầu ngắm trăng, than: “Chỉ có thể hết sức vì tình, đâu dám hết sức vì kiếm! Đệ đã thua tâm phục khẩu phục trước Lãng huynh trong trận chiến ở Nộ Giao Đảo. Ba năm nay tiềm tâm tĩnh dưỡng, mỗi khi nhớ đến trận chiến ngày đó, đều ngộ ra được nhiều điều”.
Lãng Phiên Vân bình thản: “Ngày ấy Càn huynh thua trong bốn chữ giáp không kịp phòng, nếu bây giờ công bằng quyết chiến, ai thắng ai bại cũng khó mà định được”.
Càn La lắc đầu: “Không đúng, không đúng! Phúc Vũ Kiếm của Lãng huynh đã đạt đến cảnh giới hóa chuyển theo ý, chuyển vận theo tâm, tâm tuân thần hành, biến ảo khôn lường, là đỉnh cao của kiếm pháp từ xưa đến giờ. Chỉ có thể hết sức vì tình, đâu có thể hết sức vì kiếm, đệ đã ngộ được nhiều điều quý báu, vì thế trong ba năm mới vượt được cảnh giới mà hai mươi năm trước không chút tiến triển. Lãng huynh thực vẫn là trưởng sư ích hữu của đệ”.
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Nếu luận về tuổi tác, Càn huynh thừa đủ là sư công bối của tôi, Càn huynh thực đó quá khen rồi”.
Càn La quay người lại, mắt rực lên: “Tuổi tác chính là mấu chốt giữa ta và huynh, ta và huynh chênh lệch những ba mươi năm tuổi, nhưng võ công của huynh chỉ có cao chứ không thấp hơn ta. Đó chẳng phải là thân phận và tài trí của huynh thực sự là cao hơn ta sao? Truyền Ưng Đại hiệp, trăm năm trước mới hai bảy tuổi, Hậu bối đao trong tay dũng mãnh xông vào Kinh Ưng Cung lần lượt quyết chiến với ba đại cao thủ là Bát Sư Ba, Tư Hán Phi và Mông Xích Hành, chém chết Tư Hán Phi trước thiên quân vạn mã, rồi lao mình vào hư không từ trên vách Cô Nhai cao đến ngàn trượng, để lại uy danh không phai mờ, từ già đến trẻ không ai không kính nể?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân đứng dậy cười lớn, tiện tay với hai bình rượu, thong dong đi đến cạnh Càn La, đưa cho hắn một bình: “Nói hay lắm, để tiểu đệ kính huynh thêm bình nữa”.
“Cộp!”.
Hai bình rượu chạm vào nhau, cả hai người đều một hơi cạn sạch.
Hai người đưa ánh mắt về những con nước Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về đông. Dưới ánh trăng, nước sông như hàng triệu con rắn bạc đua nhau trườn, mất hút dần giữa mênh mông xa tắp.
Càn La chợt nhẹ giọng: “Lãng huynh mới mười tám tuổi đã liên tiếp đánh bại mười mấy cao thủ nổi danh, một tay gây dựng cơ nghiệp cho Nộ Giao Bang. Danh tiếng huynh lẫy lừng, nhưnglại chưa ai biết gì về lai lịch sư môn của huynh, cứ như huynh là nhân vật thần thoại nứt ra từ trong đá vậy, không hay Lãng huynh có thể giải đáp thắc mắc trong lòng đệ được chăng?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lãng Phiên Vân chậm rãi: “Động Đình Hồ chính là sư môn của ta!”.
Càn La ngạc nhiên, nhìn Lãng Phiên Vân đang đưa mắt ngắm mặt nước sông, ánh mắt ngập đầy một tình cảm sâu sắc vô tận. Hắn chợt rùng mình, than dài: “Đệ hiểu, đệ đã hiểu...đệ đã hiểu rồi”, nói đến câu cuối, âm lượng đã nhỏ đến vô cùng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Người hiểu được triết lý này trong thiên hạ không phải là nhiều. Nước triều lên rồi xuống, vốn không hề giấu giếm triết lý của đất trời. Cái gọi là ngoại sư tạo hóa, trong đó tất có nguồn cơn. Nhớ năm xưa Truyền Ưng Đại hiệp quan sát đường chim bay mà ngộ ra kiếm pháp, sau lại thông thuộc kiếm đạo giữa sấm chớp mưa giông. Tôn người làm thầy, chi bằng tôn Trời làm thầy?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Càn La lùi liền ba bước, cung kính: “Đa tạ Lãng huynh đã chỉ giáo, một ngày nào đó có được thành công, nhất định sẽ hậu tạ những lời mà Lãng huynh đã nói hôm nay”.
Lãng Phiên Vân cười dài, lui vào: “Nào! Mời Càn huynh ngồi, Hãy cạn thêm bình rượu nữa, đêm nay không say không về”.
Càn La không chút khách khí, ngồi lại ghế đá, hai người lại cạn thêm một bình, khà lên sảng khoái.
Càn La chuyển chủ đề: “Đệ hôm nay đến đây, thực là có chuyện muốn thương lượng với Lãng huynh”.
Lãng Phiên Vân: “Kẻ có thể khiến cho Càn huynh đau đầu ngoài Bàng Ban ra còn có ai đây?”.
Càn La không trả lời, trầm ngâm: “Thiên hạ ngày nay, hắc đạo vốn dĩ với Nộ Giao Bang của Trung Nguyên, Tôn Tín Môn ở biên giới phía tây và Càn La Sơn Thành của đệ ở phương bắc hình thành thế chân vạc, tam phân thiên hạ. Bạch đạo trước khi Bàng Ban thoái ẩn đã chịu đủ tàn phá, nguyên khí tổn thất nặng nề, hai mươi năm nay trống yên cờ rũ lẳng lặng qua ngày, thành lập cái gọi là Bát đại liên minh, lại có Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Tông đứng sau tiếp ứng. Xem thì yếu nhưng thực tế lại mạnh, tạo nên thế cân bằng với hắc đạo. Tuy nhiên việc Bàng Ban xuất sơn đã phá vỡ cái thế này, còn về phần phát triển đến cục diện nào thì thực sự khó mà dự liệu được”.
Lãng Phiên Vân nói như người ngoài cuộc: “Bàng Ban thực sự xuất sơn rồi sao?”.
Càn La: “Lãng huynh phiêu bạt giang hồ, lúc nhập thế lúc xuất thế nên mới chưa nghe được những biến cố lớn gần đây”.
Lãng Phiên Vân lần đầu tiên sắc mặt hơi thay đổi. Nên biết rằng, nếu Bàng Ban muốn nhúng tay vào giang hồ, đối thủ đầu tiên muốn đối phó đương nhiên là ba thế lực lớn nhất của hắc đạo. Nộ Giao Bang được mệnh danh là “Bạch đạo đệ nhất đại bang trong hắc đạo”, cái lẽ cây to hứng gió cả là không thể nghi ngờ.
Càn La nói: “Đại đồ đệ của Bàng Ban là Phương Dạ Vũ thông qua sư đệ của Xích Tôn Tín là Ngân Lang Bốc Địch đã khống chế thành công Tôn Tín Môn, Bàng Ban đích thân ra tay đánh bại Đạo Bá Xích Tôn Tín, đã thôn tính xong biên thùy phía tây”.
Lãng Phiên Vân trầm giọng: “Xích Tôn Tín còn sống hay đã chết?”.
Hai mắt Càn La ánh lên vẻ sắc bộn, nói rõ ràng từng chữ với Lãng Phiên Vân: “Xích
Tôn Tín bị thương phá vây chạy thoát, không biết tung tích ở đâu”.
Lãng Phiên Vân đập tay xuống bàn đá, hét lên: “Được lắm!”.
Càn La than: “Nếu không phải là Xích Tôn Tín có thể thoát thân, thì đêm nay đệ cũng không ngồi đây với huynh”.
Lãng Phiên Vân gật đầu tán đồng.
Chàng đương nhiên hiểu ý Càn La. Xích Tôn Tín nếu chết ngay tại trận, điều đó chứng minh Bàng Ban là người không thể đối phó, Càn La chỉ có thể hoặc là ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, hoặc là tìm một nơi nào đó náu mình. Nhưng Xích Tôn Tín lại có thể phá vây thoát thân, cho thấy Ma công của Bàng Ban vẫn còn chỗ hở, và cục diện vẫn có thể biến đổi khó lường. Đương nhiên, chỉ riêng việc Bàng Ban có thể khiến cho Xích Tôn Tín ôm đầu máu tháo chạy đã khiến người này có thể khống chế võ lâm, trấn áp thiên hạ.
Lãng Phiên Vân nhẹ nhàng: “Vậy Càn La Sơn Thành của Càn huynh bây giờ tình thế ra sao?”.
Càn La: “Phương Dạ Vũ đích thân đến gặp đệ, mang đến bức thư do chính Bàng Ban viết yêu cầu đệ quy phục hắn, đồng thời bảo đệ lập tức ra tay đối phó Nộ Giao Bang. Bề ngoài đệ đã giả bộ đồng ý, nhưng lại lấy cớ là nội thương chưa lành hẳn, tạm thời không tham gia vào hành động đối phó với quý bang, nhưng việc này cũng không thể kéo dài được lâu”.
Lãng Phiên Vân ngẩng mặt lên trời nhìn trăng sáng, trong lòng lại nghĩ đến chiếc bình rỗng mà Càn La đã quẳng xuống sông trôi đi vô định theo dòng nước, có lẽ chiếc bình ấy đã tràn đầy nước mà chìm xuống đáy rồi chăng?
Từng lời của Càn La vẫn rót vào tai chàng: “Mười ngày trước, Đàm Ứng Thủ đã dàn cạm bẫy ở Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu để thích sát quý bang chủ Thượng Quan Ưng, hây! Không ngờ anh hùng xuất thiếu niên, ngay cả lão hồ ly già Đàm Ứng Thủ ấy cũng phải đứt một gân, để cho Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời chạy thoát”.
Sắc mặt Lãng Phiên Vân đanh lại: “Đàm Ứng Thủ đã ra tay, tên khốn Mạc Ý Nhàn ấy đâu thể không làm chó săn chạy theo!”
Chàng đối với bọn Mạc Ý Nhàn tỏ ta khinh bỉ tột độ, ngữ khí không một chút kiêng nể. Càn La thở dài: “Nói ra cũng làm người ta khó tin. Với thuật truy kích của Tiêu Dao Môn, đến nay vẫn chưa bắt được Thượng Quan bang chủ, nhưng đệ vừa mới nhận được tin người của Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang đang rời khỏi ổ, đi về Long Độ Đầu phía Nam Vũ Xương, hình như đã nắm được hành tung của quý Bang chủ”.
Lãng Phiên Vân gằn giọng: “Thượng Quan Ưng và bang chúng Nộ Giao nếu bị bất cứ tổn thất nào, hai tên Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ đừng hòng mong thấy trăng rằm tháng tám sang năm”.
Thiên hạ ngày nay, có lẽ chỉ Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban mới đủ tư cách nói ra những lời như vậy, bởi Mạc, Đàm cả hai người đều thuộc dạng lợi hại có thể dậm chân làm chấn động giang hồ.
Càn La trầm giọng: “Lãng huynh cẩn thận một chút, nếu không phải Bàng Ban nhận lời đích thân ra tay đối phó huynh, thì hai bọn chúng có gan trời cũng không dám coi huynhlà địch thủ”.
Lãng Phiên Vân cười lớn đứng dậy: “Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng tiếc, nhưng có thể sống chết một cách oanh liệt, không chịu sự khống chế của kẻ khác thì đã không uổng kiếp này rồi!”.
Ánh mắt Càn La lóe lên vẻ tinh tường, cũng cười dài, đưa một tay về phía Lãng Phiên Vân: “Càn mỗ này một đời hành sự ngang ngược, tâm địa thủ đoạn tàn bạo, không từ âm mưu quỷ kế nào, chỉ có bọn thủ hạ một lòng tuân mệnh, chưa từng có tri kỷ soi lòng. Trong trận chiến hai năm trước với Lãng huynh mới lần đầu tiên biết đến chân lý nhân tính không qua trời tính. Hai năm nay tiềm thân tu dưỡng, mỗi khi nhớ đến Lãng huynh, không những không thấy thù hận mà trái lại tình cảm kính phục ngày càng tăng, ngay cả đệ cũng không hiểu tại sao lại có sự chuyển đổi như vậy. Cho đến tận giờ khắc này đêm nay, dưới ánh trăng này mới hiểu được chính là bởi chịu ảnh hưởng từ khí phách ngang trời, không vì danh lợi sinh tử của huynh, bằng không đâu dám xuất đầu lộ diện trong võ lâm, mà suốt đời vẫn chỉ là một tên tù bị nhốt trong vòng danh lợi mà thôi, thật đáng cười, thật đáng cười!”.
Giữa mênh mang đất trời, con người khét tiếng gian hùng hắc đạo, một đời sống trong lọc lừa gian trá, cuối cùng cũng nói được ra những lời tự đáy lòng mình.
Lãng Phiên Vân đưa tay ra bắt chặt lấy tay của Càn La. Bốn con mắt nhìn nhau không chớp. ngờ.
Hai kẻ vốn là tử thù đối đầu, trong giây phút tuyệt vời này đã có được sự tri kỷ không Chỉ qua một ánh mắt nhìn nhau trong yên lặng.
o0o
Hàn Bách dần tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, toàn thân đau ê ẩm, đầu như muốn nứt tung, kinh mạch đầy hỏa độc chạy khắp cơ thể. Chàng muốn kêu lên điên dại song miệng như cứng lại, không phát ra được tiếng nào.
Lời cảnh cáo trước khi Xích Tôn Tín thi triển Ma thuật lại vang lên, đều đều như ru ngủ: “Ta sẽ tập trung hết tinh, khí, thần của ta truyền vào cơ thể ngươi cho kết thành Ma chủng. Ma chủng này sức mạnh như vũ bão, sẽ lồng lộn trong cơ thể ngươi như bốn con khuyển hoang, mỗi con chực chạy về một hướng khác nhau. Ngươi nếu hơi thiếu định lực sẽ dẫn đến cái họa xe lật người chết, hãy nhớ kỹ!”.
Hàn Bách lúc này ý thức đã trở lại chút ít, nghiến chặt răng nhịn đau, cố gắng giữ chút cảm giác tỉnh táo.
Một lúc sau, bỗng toàn thân chàng lạnh toát, mồm mũi như thể có vật gì nhét vào, hô hấp đột nhiên ngưng trệ. Hàn Bách nhớ đến lời giải thích lúc trước của Xích Tôn Tín, biết đó là quá trình chết giả từ sinh đến tử sau khi Ma chủng kết hợp với cơ thể mình, không khỏi điếng người kinh hãi.
“Bụp! y da!”.
Cửa lao phòng mở rộng, chốc lát xung quanh Hàn Bách đã đầy những tiếng bước chân người.
Hai bàn tay sờ soạng khắp trên cơ thể Hàn Bách, có người nói: “Kỳ lạ thật! Vừa mới đấy đã chết cứng đờ rồi, toàn thân lạnh toát”.
Giọng của Hà Kỳ Dương vang lên: “Đúng là đã chết rồi!”. Dừng một lúc lại tiếp: “Đừng có trách ta, muốn trách thì trách số phận của ngươi đen đủi quá thôi”.
Hàn Bách đang trong trạng thái hết sức kỳ lạ. Mỗi một âm thanh, thậm chí mỗi tiếng thở chàng đều nghe rõ hơn bình thường gấp hàng trăm lần, nhưng toàn thân lại đơ ra không chút cảm giác.
Một ý nghĩ lóe lên, lẽ nào mình đã chết thật rồi, bây giờ chỉ còn lại hồn phách đang nghe thấy? Nếu cứ mãi ở trạng thái này thì thật còn đáng sợ hơn cả vạn lần so với ngồi tù!
Giọng của đại lao đầu Kim Thành Khởi vang lên: “Khiêng tiểu tử này ra ngoài, gói ghém xong chôn cất nó cẩn thận. Nhớ lấy! Không được làm tổn hại đến thân thể hắn”.
Hàn Bách lại càng kinh hãi, trong bụng bỗng bật ra ý nghĩ, một ngày nào đó nhất định ta sẽ phải dày vò lũ người này, phải cho chúng sống không bằng chết! Vừa nghĩ xong chàng chợt giật mình, thứ ý nghĩ hung ác này lần đầu tiên nảy ra trong đầu chàng!
Chưa định thần, chàng đã bị khiêng ra ngoài.
Cũng không biết là đã đi qua những nơi nào, thần trí càng lúc càng mơ hồ. Luồng khí vừa ngưng khi nãy lại bắt đầu chạy loạn khắp cơ thể, tất cả hoang vu như khi trời đất mới sơ khai, vô số những ảo giác kỳ lạ bắt đầu ẩn hiện trong tâm linh Hàn Bách, những ý nghĩ điên cuồng lẫn hiền lành đan xen nhau. Ma chủng mà Xích Tôn Tín truyền vào cơ thể chàng bắt đầu sang một giai đoạn mới, dần hòa hợp với tinh khí thần của riêng chàng.
Từng lớp vải dầu bọc lấy hình hài cứng đơ lạnh ngắt. Hàn Bách được đặt vào hố, từng xẻng đất lần lượt hất xuống, chẳng mấy chốc chàng bị vùi dưới lớp đất dày
Trước mắt Hàn Bách toàn một màu đen, lại một lần nữa chàng mất đi tri giác. Đây là giai đoạn quan trọng nhất trong phép hoán linh.
Ma chủng mà Xích Tôn Tín đã gieo, đang kết hợp với nguyên thần của Hàn Bách, khi ấy không thể bị ảnh hưởng của mảy may ngoại vật bên ngoài. Lúc tối quan trọng này, cho dù chỉ là gió nhẹ cỏ lay cũng có thể làm cho chàng lâm cảnh tinh thần phân liệt, điều này chính Xích Tôn Tín cũng không lường được trước.
Nhân duyên trùng hợp, Hàn Bách vừa khéo bị vùi trong hố sâu, đã tạo ra ba cơ hội ngàn năm một thuở, giúp chàng trong môi trường tuyệt đối yên tĩnh ấy có thể liên tục hấp thụ tinh khí đất trời, sinh tử giao hòa, cũ mới trùng hợp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Bách đột nhiên tỉnh lại, mồm mũi dùng lực hít một hơi mạnh, dường như không khí đã lọt qua. Vừa mở to mắt thấy ngay một vùng tối đen, tưởng như đã biến thành chết thật, thì một luồng chân khí cực mạnh trong cơ thể bùng ra.
Kẻ chưa hề biết gì về võ công như chàng, đột nhiên co người lại như cái lò xo. Vừa khi căng ra, cả thân người đã phóng mạnh lên phía trên, bùng một tiếng, bùn đất bắn đầy lên trời cao đến hai trượng, vung ra tứ phía.
Nếu có người vừa khéo ở hiện trường, nhất định phải chết đi vì khiếp hãi, cho rằng ác thần nghìn năm vừa thoát ngục hồi sinh. Hai mắt Hàn Bách lúc rõ lúc mờ, lúc rõ như phóng ra luồng điện chớp, lúc mờ lại âm u vô định, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Nhưng bất kể là lúc nào, nhãn lực ấy đã khác xa khi trước. Giờ đây, đôi mắt chàng tập trung đầy trí tuệ và những ma lực kỳ lạ.
Sự liều lĩnh hy sinh của Xích Tôn Tín có cách thức hoàn toàn không giống với cách của Bàng Ban, đã lại tạo ra một kỳ tích nữa trong Ma đạo.
Nếu lúc ấy Hàn Bách có được chiếc gương soi, chắc chắn phải sợ chết ngất, bởi lẽ chàng không còn có thể nhận ra chính mình.
Dưới sự thúc đẩy của Ma chủng hợp thể, chàng từ một thanh niên gầy yếu phút chốc biến thành một tráng hán cao to khỏe mạnh. Những chỗ bùn đất chưa che hết, da thịt phát ra ánh sáng lập lòe, sức mạnh như căng đầy trong từng thớ thịt. Khuôn mặt sau khi hồi sinh cũng chỉ còn đọng lại chút ít thanh tú lương thiện của ngày trước. ấn tượng sâu đậm nhất chính là vẻ cương nghị anh hùng dám đảm nhiệm bất kỳ trọng trách nào, nét uy dũng không chịu khuất phục, tuy không thể nói là thật tuấn tú, song lại có được sức hấp dẫn đầy nam tính.
Hàn Bách đã hoàn toàn thoát thai đổi cốt, trở thành một con người khác.
Chàng nằm phủ phục trên mặt đất, những ý nghĩ kỳ lạ len lỏi vào tâm thức. Có lúc nhớ đến Tần Mộng Dao, thoáng sau đó lại bị thay thế bởi một người con gái dung mạo tuyệt vời lạ lẫm nào đó, trong đầu mang đầy những cảm xúc ấm áp vô hạn.
Hàn Bách bỗng thét lên một tiếng điên cuồng, vươn nửa người, mở to hai mắt nhìn. Xung quanh chàng nhấp nhô mộ địa, hóa ra đây lại là một bãi tha ma. Cảnh vật bên ngoài làm chàng tỉnh hơn chút ít, nhớ đến những chuyện mình gặp trước kia, hoảng hốt khi được tái thế làm người. Khi đang than vãn trên cái thế giới này không có công lý chính nghĩa, thì một ý nghĩ khác lại hiện lên, đây chẳng phải là cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, cường quyền chính là công lý hay sao?
Hàn Bách không chút cảm thấy ý nghĩ này có gì khác biệt lớn so với trước đây, chàng khẽ dùng lực đã bật dậy đứng thẳng trên mặt đất.
Rồi chàng bắt đầu tạo ra các dấu vết nơi địa huyệt làm như thể xác mình đã bị dã thú moi lên tha mất. Mọi suy tính động tác đều tỏ ra thành thục, chẳng mấy chốc đã bố trí xong.
Hàn Bách định quay người rời đi bỗng dừng lại, nghĩ: “Tại sao ta lại biết làm những chuyện này nhỉ? A! Hiểu rồi, khi Ma chủng của Xích Tôn Tín kết hợp với mình, ngoài tinh khí thần được truyền vào trong cơ thể, ông ấy cũng chuyển một phần kinh nghiệm và trí nhớ vào trong não của mình nữa”.
Nghĩ đến đây, Hàn Bách quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lần đa tạ đại ân đại đức của Xích Tôn Tín, tuy thân thể của lão đã chết, nhưng Hàn Bách lại hiểu rằng, những tinh hoa của con người ấy đã truyền sang, sẽ tiếp tục sống với sự tồn tại của chàng.
Bàng Ban, Bàng Ban! Ta nhất định sẽ thắng ngươi!
Hàn Bách nhảy lên, với tốc độ ngay cả bản thân cũng khó tin, nháy mắt đã biến mất trong rừng rậm.
Một cao thủ từ Đạo nhập Ma đã chào đời.
Cuộc tranh đấu với Bàng Ban cũng bắt đầu từ đó.
o0o
Trăng sáng vẫn treo trên bầu trời, ánh trăng tràn ngập không gian, đường đi phía trước trong đêm trăng cũng trở nên mơ hồ huyền hoặc.
Dưới ánh trăng, một con chim ưng không ngớt lượn vòng. Loài liệp điểu bậc nhất thế gian này có thể phát hiện cả những chú thỏ nhỏ bé dưới những bụi cỏ ở độ cao hàng trăm trượng, giờ đây đang chăm chú dõi theo mười mấy bóng người đang luồn lách trong những tán cây.
Đến trước một con đường nối liền với dãy núi đá hiểm trở, đám người đó dừng lại nghỉ lấy sức.
Một thanh niên vẻ văn sinh cúi đầu xuống nhìn theo bóng con chim ưng dưới ánh trăng, thở dài một tiếng: “Chúng ta có nhanh đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng được loài súc sinh lông vũ này”.
Người ấy là đệ nhất mưu sĩ trẻ tuổi của Nộ Giao Bang, Trạch Vũ Thời.
Thượng Quan Ưng bên cạnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng: “Thuật truy kích của Tiêu Dao Môn thật khiến người ta không thể phòng được, lấy mắt chim ưng để thay cho mũi, quả là cao minh”.
Thích Trường Chinh cũng chẳng biết làm sao, xen vào: “Đáng sợ nhất là chúng ta dù có dùng thỏ hay chim sẻ để nhử nó cũng không chịu xuống, lẽ nào ngay cả một con súc sinh chúng ta cũng không đấu lại được?”.
Thượng Quan Ưng gằn giọng: “Không cần biết nó đã được huấn luyện nghiêm khắc thế nào, súc sinh suy cho cùng vẫn là súc sinh. Chỉ cần chúng ta phân ra làm mấy nhóm đào tẩu, con súc sinh này nhiều nhất chỉ có thể theo được một nhóm trong số đó, mà nhóm này lại phân ra đơn độc tháo chạy, xem loài súc sinh này còn có thể làm gì hơn?”.
Trạch Vũ Thời trầm ngâm không nói gì, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn ta. Hắn quay đầu nhìn rừng cây phía sau, dưới ánh trăng như thể những bóng ma quỷ nhảy múa, thở dài một tiếng: “Có cái gì đó hơi kỳ lạ, ác ưng này theo chúng ta từ Long Độ Đầu đến đây cũng phải hơn một canh giờ. Hành tung của chúng ta như vậy đã sớm bại lộ, với khinh công của bọn Mạc Ý Nhàn và Cô Trúc thì sao lại vẫn để chúng ta đến tận đây?”.
Mọi người đều gật đầu, điều này quả là không hợp lý. Thích Trường Chinh đang định nói nhưng lại thôi.
Trạch