Hai chân Thủy Nguyệt Đại Tông chưa chạm đất, Bích Thiên Nhạn đã như tên lao tới trước, hai gậy một trước một sau đánh tới, khí thế cùng tốc độ đều đạt cảnh giới cao thủ nhất lưu.
Vẫn đang còn giữa không trung, Thủy Nguyệt Đại Tông liền hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn làm bất luận động tác gì, Thủy Nguyệt đao nhưng đã giơ lên, nhằm hướng Bích Thiên Nhạn đánh xuống, so ra còn nhanh hơn Bích Thiên Nhạn một phần.
Mấy người Thiết Thanh Y đồng loạt rùng mình. Rút đao, ra đao nhanh như vậy, họ lần đầu tiên trông thấy.
Thủy Nguyệt đao mới rời vỏ, sát khí lẫm liệt như thực chất bao phủ phạm vi ba trượng xung quanh. Ngay cả Cốc Tư Tiên, Trang Thanh Sương và Hàn Bích Thúy ở xa nhất cũng phải vận công chống lại hàm răng mới không phát run. Các nàng vội vàng thối lui ra sau.
Thủy Nguyệt đao quả thật quá dọa người.
Mấy người Phong, Thích đang định lao lên hỗ trợ thì Thập tự phiêu do bốn Thị từ nóc nhà phía sau Thủy Nguyệt Đại Tông đã phóng ra như mưa bắn về phía bọn họ.
Chính diện giao phong với Thủy Nguyệt Đại Tông, Bích Thiên Nhạn càng cảm giác khó chống cự. Oa đao đánh xuống như mang theo một loại tà lực quỷ dị như thực như hư khiến người hoa mắt thần mê, hoàn toàn không có biện pháp đoán được tốc độ và đường đi của nó. Tiên thiên đao khí của lão càng kinh người, đao chưa đến, đao khí đã tới. Nếu để đao khí đánh trúng, bị thương không phải da thịt mà sẽ là nội tạng, nhưng như vậy, tính sát thương lại càng đáng sợ.
Tại thời điểm sinh tử này, Bích Thiên Nhạn nhận ra rằng mình không thể tổn thương đối phương trước khi bị đao khí đánh trúng người. Hắn lập tức đổi công làm thủ, hai gậy giao nhau thành chữ thập đỡ lấy một đao kinh thiên động địa của Thủy Nguyệt Đại Tông.
Lực đao mạnh vô cùng ép xuống, Bích Thiên Nhạn phải chùng người theo thế trung bình tấn để hóa giải lực đạo. Bản đá lát sân dày vài thước không chịu nổi lực đạo truyền xuống, phát lên tiếng “răng rắc” mà bể ra. Từ xa nhìn lại giống như Bích Thiên Nhạn bị một đao của Thủy Nguyệt Đại Tông chém đè vào trong đất.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Bích Thiên Nhạn điên cuồng quát lên một tiếng, nhanh như chớp rút gậy phải tấn công, đồng thời, gậy còn lại hất Thủy Nguyệt đao qua phía trái.
Thủy Nguyệt Đại Tông cười to, rút Thủy Nguyệt đao về, ánh đao lại lóe lên.
Bích Thiên Nhạn kêu lên đau đớn, lảo đảo thối lui. Mọi người mọi không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng thấy Thủy Nguyệt đao chưa đụng tới hắn.
Thiết Thanh Y huýt một tiếng sáo dài, dỡ bỏ trường y(áo choàng) quấn lấy tay, biến tay thành một cây côn, rồi đánh tới Thủy Nguyệt Đại Tông.
Kinh Thành Lãnh hoảng sợ đỡ lấy Bích Thiên Nhạn đang lảo đảo thối lui, cả kinh kêu lên: "Nhạn thúc không có việc gì đi!"
Mặt Bích Thiên Nhạn không còn chút máu, rõ ràng chịu tổn hại rất lớn, lắc đầu nói: "May mà hắn không phá được chân khí hộ thể của ta. Ngay sau đó hét lên: "Thanh Y, cẩn thận tiên thiên đao khí của hắn!"
"Bồng!"
Côn tay đánh vào Thủy Nguyệt đao.
Lúc này, bốn Thị đã nhảy xuống sân, phân tán đứng sau Thủy Nguyệt Đại Tông trừng trừng nhìn mọi người, không xuất thủ mà chỉ giữ tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thủy Nguyệt Đại Tông không nhúc nhích, còn Thiết Thanh Y thì toàn thân chấn động, lui nhanh ba bước.
Đột nhiên, Thủy Nguyệt Đại Tông bước lên trước theo một bộ pháp cực kỳ huyền ảo. Ánh đao chợt lóe, nhanh mạnh đâm vào ngực Thiết Thanh Y.
Tay Thiết Thanh Y bị lực đao vô cùng mạnh mẽ chấn động tê rần. Hắn thấy Thủy Nguyệt đao như ánh chớp đánh tới liền dùng đến bản lĩnh đặc biệt của mình. Áo quấn trên tay bung ra thành trường y rồi vung mạnh lên như thủy triều cuộn sóng cản đao lại. "Bồng", lần này hắn chỉ bị đẩy lui một bước.
Thủy Nguyệt Đại Tông cất tiếng khen: "Giỏi lắm! Lại biết cả nguyên lý lấy nhu chế cương." Ánh đao bỗng nhiên đại thịnh, biến ảo ra trùng điệp ánh đao. Nương theo bộ pháp huyền bí, tầng tầng lớp lớp đao khí tràn ngập khắp nơi, như cuồng phong cuốn lá rụng cuồn cuộn cuốn lấy Thiết Thanh Y.
Thiết Thanh Y bình tĩnh không sợ hãi, trường sam hóa thành một đám mây xanh cuốn ngược về phía đối phương.
Thích Trường Chinh và Phong Hành Liệt nhìn nhau. Cùng nhận thấy vẻ kinh sợ trên mặt người kia. Đao pháp cái thế như vậy, cả hai chưa gặp bao giờ.
Ngay vào lúc này, Hư Dạ Nguyệt chợt quát lên, Quỷ Vương tiên rơi xuống, trong nháy mắt, như linh xà bám sát mặt đất cuốn tới chân phải Thủy Nguyệt Đại Tông.
Bốn Thị vừa định lao lên thì Thủy Nguyệt Đại Tông đã quát chặn: "Các ngươi không được động thủ." Lão cười “Ha ha”, Thủy Nguyệt đao đánh ngang vào trường sam chứa đầy kình lực, đẩy Thiết Thanh Y dạt về một bên, rồi nhanh chóng nhảy tránh ra. Vì vậy, một tiên vô cùng quỷ dị của Hư Dạ Nguyệt liền không còn mục tiêu.
Quỷ Vương tiên từ trên mặt đất trước mặt Hư Dạ Nguyệt chợt bắn lên bám theo Thủy Nguyệt Đại Tông đánh tới.
Kinh Thành Lãnh đưa tay ngăn cản Trang Thanh Sương và Cốc Tư Tiên đang định tiến lên hỗ trợ, lạnh lùng nói: "Ta đi!" rồi quay người lao đi.
Thấy Hư Dạ Nguyệt đuổi theo, Thủy Nguyệt Đại Tông thầm mừng, chỉ cần bắt được nữ nhi này, lo gì Quỷ Vương không nghe lời.
----- oOo -----
Tần Mộng Dao ngồi ở đuôi thuyền, giao trách nhiệm lái thuyền cho Hàn Bách. Thuyền ngược dòng chạy về cầu Lạc Hoa.
Tần Mộng Dao thần thái tao nhã, tâm linh bình tĩnh. Lần này gặp lại Hàn Bách, nàng cảm thấy tất cả không giống trước.
Chưa bao giờ nàng một lòng mong nhớ Hàn Bách da diết lại thêm cảm giác siêu nhiên khó miêu tả như lúc này. Trạng thái này tuyệt đối không liên quan tới tình yêu nam nữ, mà giống như cảm nhận say sưa ngây ngất khi ở cùng Lãng Phiên Vân, Bàng Ban hay là bên cạnh Ngôn Tĩnh Am vậy.
Càng huống hồ, nàng đối Hàn Bách tình cảm sâu đậm. Nàng biết rõ, dù cho Hàn Bách sàm sỡ với nàng như thế nào, nàng cũng sẽ vui vẻ tiếp thu, mà không nảy sinh ý chống cự. Cũng như vừa rồi, hắn ôn nhu mà ôm eo nàng, vuốt ve bộ ngực sữa của nàng.
Nàng cảm nhận được tại phương diện tinh thần, đạo thai cùng ma chủng trói chặt cùng nhau, cái nào cũng không chịu và không muốn tách rời. Loại cảm giác tình dục giao hòa này, ngoài Hàn Bách ra, không có người nào có thể trao được cho nàng.
Nếu không phải chưa tiếp nối lại tâm mạch, nàng liền sẽ cùng Hàn Bách nếm lấy tư vị thoải mái trong tâm linh và dục vọng khi ma chủng cùng đạo thai hòa hợp.
Nhưng bây giờ, họ phải đạt được cảnh giới tách biệt hữu tình vô dục, hữu dục vô tình.
Thành công hay không, hoàn toàn dựa vào biểu hiện của Hàn Bách, nàng chỉ có thể ở bên cạnh chỉ dẫn.
Nhưng nàng cũng không để tâm, từ khi kiếm đạo thành công tới nay, nàng đã nhìn thấu sinh - tử, được - mất. Không có bất luận sự tình gì mà nàng không bỏ được, kể cả sinh mạng chính mình.
Hàn Bách ngây ngẩn nhìn nàng, không hề chớp mắt.
Tần Mộng Dao hơi xoay người, trừng mắt lườm hắn hỏi: "Vẫn mặc y phục cũng nhìn say mê như vậy sao?"
Hàn Bách đã sớm nhận biết hai mặt xuất thế và nhập thế của tiên nữ này.
Khi nàng xuất thế, nghiêm nghị không thể mạo phạm. Động tình khi nhập thế thì càng xinh đẹp hấp dẫn hơn bất cứ nữ nhân nào, càng kiều diễm quyến rũ khiến người say mê trong trạng thái điên đảo.
Đêm nay, từ khi gặp Tần Mộng Dao, ma chủng của Hàn Bách luôn ở trong tình trạng rất tốt. Hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng tình cảm nồng nàn mà Tần Mộng Dao dành cho hắn, cùng tâm ý bằng lòng trao thân của nàng. Mà càng khiến cho hắn cảm động chính là Tần Mộng Dao cam tâm dứt bỏ tất cả, kể cả sinh tử cùng trách nhiệm sư môn, hoàn toàn đem tâm hồn và thân thể giao phó cho hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Hắn hận mình không biết cách bảo trì trạng thái tiên thiên tình dục tách rời suốt từ đầu đến cuối.
Mấy ngày nay, khi hoan hảo cùng chúng nữ, tại khoảnh khắc khoái cảm tột đỉnh, hắn có thể nắm bắt loại cảnh giới này. Nhưng điều đó chỉ tới một cách ngẫu nhiên, còn nếu hắn nghĩ tới nó thì lại không thể làm được.
Nếu dùng huyền môn chính tông Vô tưởng thập thức thì chưa bắt đầu, nhục dục đã lui hết. Vậy cũng là không được.
Bây giờ, thậm chí hắn còn không dám kích thích lửa dục của Tần Mộng Dao. Bởi vì, nếu dùng phương pháp hậu thiên, chỉ có thể khơi dậy hậu thiên tình dục, do đó, chưa giao hợp cùng Tần Mộng Dao, có lẽ nàng đã chịu không nổi dục hỏa phàm tục kích thích mà tâm mạch đứt đoạn, ngọc nát hương tan. Như vậy sao có thể chấp nhận.
Tần Mộng Dao thấy mình trêu đùa mà tiểu tử này vẫn nghiêm trang, khẽ thở dài, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn nước sông, buồn bã nói: "Nơi nước sông chảy qua, cây cỏ um tùm tươi tốt, sinh mệnh sinh sôi nảy nở. Nước này đi, nước khác tới, sinh mệnh cũng một đời lại một đời tiếp tục không ngừng. Mục đích phía sau tất cả những thứ này đến tột cùng là cái gì chứ?"
Hàn Bách ngây người ngẩn ngơ.
Hắn là người nhiệt tình với sinh mệnh cùng cuộc sống nhập thế, rất ít suy nghĩ đến những vấn đề có tính triết lý. Nhưng hắn biết rõ, mỗi từ, mỗi chữ của Tần Mộng Dao đều rất có thâm ý, liền suy tư cảm nhận, rồi trầm ngâm nói: "Mục đích đó nhất định là vượt qua phạm trù sinh mệnh bản thân. Mà chúng ta lại là một bộ phận của sinh mệnh. Cho nên, nếu chỉ với năng lực nhận được từ sinh mệnh, có lẽ vĩnh viễn không thể giải được câu đố sinh tử. Bởi vì sinh mệnh bản thân hạn chế chúng ta."
Tần Mộng Dao dựng thẳng thân thể yêu kiều, đôi mắt đẹp hiện ra trí tuệ vô cùng thâm sâu, vui mừng nói: "Đây là ý nghĩa của Ưng đao. Thiếp chưa nói cho chàng một cái bí mật về Ưng Đao. Lai lịch của Ưng đao quỷ bí khó lường. Khi Ưng Duyên mười tám tuổi thì đột nhiên nó xuất hiện tại đại điện trong cung điện Potala. Lúc đó, trong cung đang cử hành đại điển lên bảo vị Lạt Ma cho Ưng Duyên. Không ai biết rõ nó từ đâu mà đến. Từ cái ngày Ưng Duyên triệt để quên đi võ công cái thế, trở thành một người hoàn toàn không biết võ công, không ai dò xét được chút chân khí nào trong cơ thể ông ấy. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Ưng Duyên trở thành lạt Ma được tôn kính nhất Tây Tạng."
Hàn Bách trợn mắt há mồm mà nghe, rồi líu lưỡi nói: "Tiểu Mộng Dao bảo bối của ta, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giống như ta đang nghe cố sự thần tiên."
Tần Mộng Dao thấy hắn đã trở lại với bộ dáng thường ngày, nàng khẽ vén mái tóc bị gió đêm thổi loạn, ngọt ngào cười nói: "Từ xưa đến nay, mỗi một thời đại đều có cố sự thần tiên, có chút là thật, có chút là giả. Nhưng chúng đều đại biểu cho ước mơ cùng mộng tưởng của nhân loại, đó chính là muốn biết 『 chúng ta đến tột cùng tồn tại vì cái gì? 』Đáp án này có thể ở bên trong Ưng đao trên lưng chàng. Bằng không, Truyền Ưng cũng không cần tại sau khi Phá