Màn đêm buông xuống.
Vầng trăng lên cao, treo trên bầu trời hoàng thành, vừa trắng vừa sáng, nhưng mãi mãi cô đơn.
Đèn đuốc trong ngoài Hoàng thành nối với đèn đóm nhà dân, miếu tự ngoài thành kéo dài vô tận, hợp thành chốn đô hội vĩ đại nhất trong trời đất. Mà dải bờ sông Tần Hoài trăng hoa, không có đêm tối tô điểm vào đó càng làm triều Đại Minh thêm phần phồn hoa.
Vầng trăng chiếu sáng, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, chúng lập lòe chớp sáng trong thế giới thuần một màu tuyết trắng như đang cúi đầu nhìn rồi ngẩng lên kể lại những chuyện đẹp đẽ sẽ xảy ra tại tầng cao nhất của Tiếp Thiên lâu, chúng tấu lên khúc nhạc vĩ đại của sự tĩnh lặng.
Dưới lầu cao thủ bố trí dày đặc, bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng ở trên lầu bảy, Tần Mộng Dao quên đi tất cả. Đối với nàng lúc này, trên trái đất ngoại trừ Hàn Bách không còn vật khác.
Sao dời Nguyệt chuyển, thế sự xoay vần, nhân sự chuyển dời, thay đổi mãi mãi không ngừng, vô cùng vô tận, khoảnh khắc trong nháy mắt này với nàng mà nói nhưng là vĩnh viễn trường tồn.
Tinh thần nàng cùng tất cả sự vật xung quanh nhanh nhẹn nhảy múa.
Tại trong giây phút này, Tiếp Thiên lâu trở thành mộng đẹp chỉ thuộc về nàng và Hàn Bách mà thôi.
Vầng trăng cô đơn tròn vành vạnh nằm giữa vòng cung sao lấp lánh, lơ lửng nơi xa xăm, chiếu sáng thế giới được tinh lọc bời tuyết trắng này.
Nàng dùng tuệ tâm vô thượng cảm thụ và lắng nghe nhịp điệu không lời từ bầu trời đêm. Tâm thần hòa vào trong tiết tấu của vũ trụ, trôi đi, khó còn phân biệt được chính mình.
Rồi khi ánh mắt nàng nhìn tới Hàn Bách đang cùng sóng vai dựa lan ngắm nhìn cảnh vật thì tâm hồn nàng rung động, ánh mắt nhìn mãi không rời.
Hàn Bách vẫn như ngày thường tự nhiên phóng phoáng, phong thái cuốn hút. Nhưng lần này nàng cảm thấy trên người hắn nhiều thêm một phần khí chất trước đây chưa từng có, vô cùng hấp dẫn.
Cái này không phải bởi vì hắn cực kỳ nhẫn nại, cũng không phải vì vẻ trầm mặc của hắn mà chính xác là vì hắn đã thật sự thay đổi rồi. Biến đổi này không phải về tính cách mà là tại phương diện khí chất có một loại biến hóa vi diệu nào đó, một loại tính chất đặc biệt cao thâm khó dò không thể nào nói ra bằng lời. Vốn là lãng tử phóng túng tự do giờ qua biến hóa càng thêm hấp dẫn khiến nàng khó mà chống cự. Dù cho không cần phải làm việc này để nối lại tâm mạch, giả như hắn chỉ có ý muốn chiếm lấy nàng, e rằng nàng cũng sẽ giúp hắn được như ý nguyện.
Hàn Bách đứng sững chăm chú nhìn bầu trời đêm mênh mông bao phủ Kim Lăng đầy tuyết trắng, cảm nhận điểm kì diệu của bóng đêm.
Chưa có thời khắc nào hắn thấy gần gũi vũ trụ như lúc này. Hắn quên cả bản thân, chìm vào hưởng thụ cảm giác mềm mại tuyệt vời không gì sánh được đó.
Một vài bức Chiến Thần Đồ Lục quanh quẩn hiện lên trong đầu hắn.
Chiến thần kia, thân khoác khôi giáp kì dị, dường như sống lại không ngừng thực hiện các loại động tác, đồ lục không ngừng biến ảo. Ảo ảnh tiến vào trong hư không, xuyên qua vĩnh cửu, dung hợp cùng vũ trụ tại trong một mảnh hỗn độn.
Chợt hắn cảm thấy từ vùng bẹn phát nóng rồi sau đó cả người trở nên nóng hổi. Xung quanh hắn, từng cái liễn gợn sóng nổi lên, trong phút chốc hắn bỗng không còn cảm nhận được bản thân mình, hắn như dung hợp vào trong vũ trụ thành một chỉnh thể.
Vào lúc này, má hồng của Tần Mộng Dao nhích lại gần, đụng vào bờ vai rộng của hắn.
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng “A”, sự đụng chạm này làm người ngây ngất, mừng rỡ khó nói vô cùng. Đó là sự tiếp xúc giữa Đạo thai và Ma chủng, một tư vị tuyệt vời chưa có nam nữ nào từng nếm qua.
Hàn Bách thanh tỉnh lại, đưa tay ôm lấy thon nhỏ của Tần Mộng Dao, tràn đầy cảm xúc nói: “Lúc ta làm tôi tớ ở Hàn gia, trông thấy Mộng Dao thì trong lòng khó chịu muốn chết, vì ta biết vị trí của mình. Ngay cả ý định liếc nhìn Mộng Dao cũng không dám nghĩ đến. Dù sau này gặp nàng ở phủ Hoàng Châu, ta vẫn cho rằng đó chỉ là hy vọng hão huyền.” Ngừng lại một chút, hắn “hắc” một tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng rồi vào đêm đó, tại trên mái ngói, Mộng thả người vào trong lòng thì ta biết, sẽ có một ngày ta có nàng. Đêm này chính là ngày lành để mộng đẹp của ta trở thành sự thật.”
Tần Mộng Dao dời vào lòng hắn, chủ động kéo hai tay hắn đưa xuống áp sát vào vùng tiểu phúc thon thả không chút mỡ thừa, rồi ngẩng mặt lên, lườm hắn nói: “Nói thật khó nghe. Ai thả mình vào lòng chàng chứ? Người ta chỉ là hơi nghiêng người trới trước một chút rồi đi liền!”
Hàn Bách quay đầu nhìn Ưng đao cùng Phi Dực kiếm đặt ở trên bàn trong lầu, trong lòng chợt động nói: “Chúng ta không cần tranh cãi vấn đề này. Nói chung, Hàn mỗ là nam nhân đầu tiên tiếp xúc tiên thể của nàng thì đương nhiên cũng là người cuối cùng.” Rồi hắn cúi đầu xuống, áp sát lên mặt nàng, ôn nhu nói: “’Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’(*). Có phải tên kiếm từ đây mà ra không? Vì sao cao nhân huyền môn chọn cái tên bóng bẫy như vậy cho kiếm này chứ?”
(*) Dù trên thân không có cặp cánh như của phượng hoàng để cùng nhau bay lượn, nhưng vẫn ý hợp tâm đầu hiểu rõ lòng nhau. Hai câu này trích trong bài “Không đề 1” của Lý Thương Ẩn thời Đường.
Tần Mộng Dao vẫn điềm tĩnh như thường, thản nhiên nói: “Chỉ là tâm chàng không chính đáng thôi! Thiền cảnh đạo pháp của sư phụ gọi là “Tâm hữu linh tê”, tại Từ Hàng kiếm gần tiếp cận với “Kiếm tâm thông minh” nên người mới thay đổi tên bảo kiếm từ ‘Bảo thông tuệ” thành “Phi dực”. Ý của sư phụ chính là “tâm hữu linh tê”.
(cảnh giới “Tâm hữu linh tê”: tâm trong sáng thông suốt, không vướng bận. Tần Mộng Dao còn vướng bận chuyện tình cảm với Hàn Bách, tình yêu với hắn là bản năng nên nàng muốn mình nhập vào trong tình yêu đó để cảm nhận rõ hơn rồi có thể thoát ra một cách thoải mái, không để lại vương vấn trong tâm mình. Khi đó nàng mới có thể đạt tới cảnh giới ‘tâm hữu linh tê’. Còn Hàn Bách thì trích dẫn câu thơ mà trong đó “tâm hữu linh tê” có ý miêu tả tình yêu nam nữ. Do đó Tần Mộng Dao nói hắn có ý không đàng hoàng.)
Hàn Bách nói: “Ta không có tà tâm mà thực sự là như thế. Hà! Nhưng ta cũng muốn cải chính lại là bây giờ ta đang rất có tà tâm. Ngay lúc này ta rất muốn làm liều đi khinh mạn thân thể thân tiên của nàng, để được ngắm nhìn bộ dáng khó cản xuân tình, nôn nóng hiến thân cùng dáng vẻ quyến rũ phóng túng của nàng.”
Tần Mộng Dao bật cười: “Vì sao Vô lại đại hiệp lại khách khí như thế. Trước đây, mỗi lần ngươi làm liều đi khinh mạn thân thể người ta thì hình như rất hiếm khi có cảnh báo trước a.”
Hàn Bách mồm há hốc, hai mắt trợn trừng nhìn nàng cùng hắn tán tỉnh, vẻ kiều mị không gì sánh được. Hắn rung động nói: “Xin lỗi, ta nhịn không được rồi. Nào, tiên nữ! Không phải nàng muốn chỉ cách cho lãng tữ ta đối phó nàng sao? Mau truyền tâm pháp và thủ pháp đó đi. Sư phụ dạy chiêu nào, đệ tử sẽ lập tức thực hành ngay chiêu đó, đảm bảo trò không phụ lòng thầy, đến chiêu cuối cùng thì sẽ triệt để chinh phục vị sư phụ vĩ đại tự mua dây buộc mình này.”
Tần Mộng Dao chưa lúc nào sảng khoái đến như vậy, nàng cười run cả người. Sau khi giãy dụa vài cái trong vòng ngực hắn, nàng lười biếng vô cùng mà duỗi lưng, áp mặt vào má hắn mơn trớn. Đôi tay thon thả cũng đưa lên vuốt ve khuôn mặt hắn, bụng dưới thì nhúc nhíc tự ma sát vào mu bàn tay hắn. Nàng vô cùng thâm tình nói với hắn: “Đồ đệ tốt nghe đây, bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi tìm bảo vật có thưởng, đồng ý chứ?”
Hàn Bách hưởng thụ cảm giác say mê khi mông lưng nàng cọ sát vào người mình. Hắn thoải mái muốn chết, than thở nói: “Đương nhiên được! Mộng Dao nói gì đều đều tốt cả. Nhưng ta lại có chút phân vân, cả người nàng đều là của ta rồi, còn có phần thưởng gì có thể đưa ra chứ?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tần Mộng Dao ửng hồng, nàng sẵng giọng nói: “Chàng lại nói lung tung nữa thì ta sẽ trục xuất ra khỏi bản môn, khiến cho chàng cả đời cũng không học được tâm pháp cùng thủ pháp của bản sư phụ.”
Từ trước tới giờ, đối với mỹ nữ, Hàn Bách đều như người không xương sống, nghe nàng nói vậy thì mềm nhũn ra, hắn nói: “Bé ngoan, Mộng Dao tốt, ác sư phụ, cái gì bản nhân cũng không dám rồi. Hãy dùng miệng ngọt của nàng nhanh nói ra đi, tránh cho cả người Hàn mỗ bị cưỡng ép khó chịu, không nói được gì ngoại trừ ê ê, a a mà thôi.”
Dù cho muốn lập tức hiến thân cho tên tiểu tử này, Tần Mộng Dao cũng cảm thấy ăn không tiêu, nàng vùng vằng, yêu kiều nói: “Cứ khi dễ đi! Khi dễ cho nhiều vào! Rồi sẽ có ngày Mộng Dao móc lưỡi chàng ra đem gửi tới cho tất cả những nữ nhân thương cảm bị chàng đùa giỡn.”
Hàn Bách cười to nói: “Nếu Hàn mỗ không có đầu lưỡi thì mới có rất nhiều nữ tử thương xót đó. Vì lúc đó sẽ không còn có người có thể dùng phương pháp tuyệt vời như vậy để cùng đùa giỡn với các nàng. Không tin sao? Mời thử ngay bây giờ.”
Tần Mộng Dao còn muốn phản kích nhưng miệng thơm đã bị che lại và cũng như Hàn Bách tiên đoán, ngoại trừ ê ê a a thì không thốt ra được lời nào khác.
Tiên thiên chân khí của ma chủng do Hàn Bách theo lòng bàn tay truyền vào tiểu phúc của nàng làm nàng phát nóng , thân thể yêu kiều run rẩy, tinh thần say mê.
Còn lưỡi Hàn Bách thì đang khơi dậy lửa dục nguyên thủy nhất trong nàng. Nàng đồng thời cũng cảm nhận được chất nam tính trong Hàn Bách phản ứng mạnh mẽ.
Sự tiếp xúc thân thiết cùng phóng túng này kích thích nàng, khiến nàng hận không thể tan vào trong cơ thể Hàn Bách, vĩnh viễn không thể tách rời.
Tách ra.
Tần Mộng Dao ngửa mặt nhìn lên. Đôi mắt Hàn Bách trong suốt như sao sớm, không chứa chút ý niệm phàm tục nào đang chăm chú nhìn nàng khiến cho từ nơi sâu nhất trong tâm hồn nàng cũng phải dâng lên rung động.
Cuối cùng tiểu tử này cũng đã đạt được cảnh giới tiên thiên tình – dục chia lìa. Mà ngọn lửa dục trong thể nàng có thể nhen nhóm lên chính là bởi vì tiếp xúc với hắn quá thân mật, quá gần gũi. Ngọn lửa đó giờ đã hoàn toàn được khơi dậy rồi.
Nàng cảm thân thể nóng rực như bị lửa thiêu đốt. Trong nàng hiện lên một nổi khát khao được hắn che chở, yêu thương.
Mị lực từ hắn quá mãnh liệt làm cho nàng trong lúc này chỉ biết có hắn mà thôi, không cái gì có thể làm nàng phân tâm được.
Hàn Bách nhìn làn da ửng hồng bao phủ cả toàn bộ gáy cảm thấy nàng càng xinh đẹp. Mặc dù người hắn nóng bừng như lửa đốt nhưng mà tâm linh chưa bao giờ linh hoạt kì ảo, thông suốt như lúc này. Cảm giác hòa hợp nhất thể với vũ trụ càng thêm mãnh liệt.
Hắn chậm rãi đưa tay rút trâm cài tóc, thả cho mái tóc thanh nhã cao quý, xinh đẹp không gì sánh được của tiên nữ này buông xuôi xuống tự do tùy tiện phất phơ trong gió đêm tươi mát.
Cho dù tương lai có xảy ra việc gì thì hắn cũng biết rõ dáng vẻ say lòng người này đã khắc thật sâu vào tâm hồn hắn, mãi không phai mờ.
Tần Mộng Dao tựa vào hắn, đưa tay nhẹ nhàng rẽ tóc sang hai bên rồi xoay chuyển thân thể mềm mại đối diện với hắn, bốn mắt nhìn nhau. Nàng thâm tình nhìn hắn một hồi lâu, sau đó tay thon khoác lên cổ hắn, hai bờ môi hồng dán lên miệng hắn.
Đôi môi thơm của nàng nóng ấm vô cùng, đôi mắt đẹp khép hờ, dù Hàn Bách không có sự nhạy cảm của ma chủng cũng hiểu được lửa dục đang thiêu đốt nàng, nàng đang trong tình trạng phấn khích. Hắn đã khơi dậy ham muốn tình yêu của xử nữ.
Tiên nữ hạ phàm, hắn sao có thể không bị quyến rũ hồn phách mơ màng, nhưng dù vậy hắn vẫn bảo trì được đạo cảnh tình – dục chia lìa, tình yêu trong lòng hắn chỉ có thuần khiết yêu đương. Hắn say mê hưởng thụ loại cảnh giới hai tầng cảm giác tách biệt này.
Môi Hàn Bách rời miệng ngọt nóng bỏng như lửa của nàng, chầm chậm, nhẹ nhàng di chuyển tới mặt, trán, cằm rồi tới phần cổ trắng tinh.
Cuối cùng, Tần Mộng Dao không chống lại được sự hòa hợp giữa đạo thai và ma chủng, đạo tâm thất thủ, nàng không thể kiềm chế mà thở dốc cùng cất tiếng rên rĩ. Tiên thể thì không ngừng cựa quậy cọ sát vào người ái lang. Dáng vẻ xuân tình phóng đãng, ôn nhu hiền thục, nhìn phong tình vô cùng, không ai có thể cầm lòng mà tránh khỏi mê mẩn say sưa.
Sau một hồi vần vũ, thân thể mềm mại của Tần Mộng Dao không còn chút sức lực nào, nàng mềm oặt trong vòng tay Hàn Bách. Nếu không phải có hắn ôm chặt, chắc hẳn nàng đã té ngã rồi.
Hàn Bách không khách khí nữa, bế nàng lên tiến vào trong đại sảnh rộng lớn. Hắn ngồi xuống ở một góc lầu, dựng thân thể mềm mại của nàng ngồi thẳng lên rồi cười hì hì nói: “Thật không nghĩ đến Hàn Bách ‘đại cái gì’ ta lại cáo tiên duyên như vậy. Vậy mà lại có thể tùy ý đừa giỡn, thân thiết với tiểu Mộng Dao.”
‘đại cái gì’ là cách nói chơi giữa các nhân vật. Bởi có lúc thay vì gọi Hàn Bách là ‘đại hiệp’, thì gán cho hắn một biệt danh ‘đại …’ gì gì đó. Về sau để chọc quê hắn thì thỉnh thoảng gọi hắn như trên.
Tần Mộng Dao hờn giận trong lòng. Nàng thầm nghĩ “tiểu tử này biết rõ mình đang rất khát khao ‘bị’ hắn xâm chiếm, hắn lại chần chờ dày vò cơn nghiện của mình, khiến cho mình khó kiềm chế chỉ muốn chủ động xâm chiếm hắn. Nhưng bây giờ thịt đã trên thớt, đành tùy ý làm tới vậy.” Nghĩ đến đó nàng thẹn vô cùng, vội dụi đầu định rúc vào cổ hắn. Ai ngờ hắn lại mạnh mẽ nâng đầu nàng lên đưa đến trước mặt. Nàng hờn giận nói: “Tiểu tử vô lại, rốt cuộc muốn dày vò người ta đến mức nào chứ?” Lúc này đừng nói đến ‘kiếm tâm thông minh’ mà e là so với một nữ tử bình thường nàng còn thiếu tự chủ hơn nhiều.
Hàn Bách lại tìm tới đôi môi đỏ mọng của nàng, ra sức mà đùa giỡn môi thơm.
Ma khí như thủy triều chảy vào trong cơ thể khiến cho thân thể mềm mại của nàng như rắn nước liên tục quẫy động trong lòng hắn.
Thân thể tuyệt mỹ đó kịch liệt run rẩy, tiếng thở dốc gấp gáp hòa quyện với âm thanh rên rỉ như muốn ăn mòn cả xương cốt người nghe.
Hàn Bách cười hì hì, ung dung rời khỏi môi thơm của nàng rồi nhìn nàng nói: “Chiêu thứ nhất ‘tán thủ’ là cái gì? Vưu vật sư phụ mời nhanh nói cho tiểu đồ nào. À! Thiếu chút nữa thì quên. Khi nãy nói có cái trò chơi gì đó, phần thưởng là bảo bối gì đây?”
Tần Mộng Dao e thẹn đến mức muốn kiếm cái lỗ chui vào. Nàng lắc đầu quầy quậy, ánh mắt phong tình vô hạn lườm hắn vài cái rồi mới chu cái miệng nhỏ lên nói: “Người ta không còn có tư cách làm sư phụ chàng rồi. Chỉ với thủ pháp vô lại của chàng cũng đã đủ khiêu khích cho Mộng Dao đạt tới cảnh giới hữu dục vô tình.” Nàng khẽ hôn hắn rồi hân hoan nói tiếp: “Thì ra giữa nam nữ lại có tư vị động lòng người như vậy. Mộng Dao cam tâm tình