Hàn Bách đưa bàn tay to vuốt lên khuôn mặt trơn mềm của Tử Sa Phi, ôn nhu nói: "Tiểu láu lỉnh! Nàng tên gì?"
Đôi mắt thanh tú của Tử Sa Phi hiện lên thần sắc thoải mái mê say, nhưng môi son vẫn đóng chặt, không có chút nào ý muốn nói chuyện.
Xe ngựa chậm rãi đi tới.
Tại trong thế giới nhỏ bao bọc bởi rèm che, tất cả đều là hòa hợp yên tĩnh vui mừng.
Hàn Bách xoa nhẹ khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng, nhịn không được chuyển tới tai nhỏ rồi luồn ra sau cổ, ôn nhu vuốt ve, nhu hòa nói: "Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta đảm bảo sẽ không bạc đãi nàng."
Tử Sa Phi cảm nhận được một sự kích thích kì dị truyền đến từ lòng bàn tay hắn, thân thể mềm mại khẽ run, nhịn không được yêu kiều rên lên một tiếng.
Nhưng nàng cũng không có nhìn qua Hàn Bách, cũng không chịu mở miệng nói chuyện.
Nếu như không phải khiếp sợ uy quyền của Niên Liên Đan, chỉ với việc ngày đó bị Hàn Bách khinh bạc ngay tại đầu đường cũng đủ để nàng cùng Hoàng Sa phi, hai mỹ nữ vốn quen thuộc với không khí cởi mở ở vùng biên ngoại, sớm đầu hàng trước Hàn Bách rồi.
Nhưng mà, nếu nàng phản bội Niên Liên Đan, thụ hại đầu tiên lại là thân tộc của nàng ở vùng biên ngoại.
Với thủ đoạn của Niên Liên Đan, không chỉ trong tộc không một người có thể sống, còn có thể bị chết rất thảm.
Hàn Bách nhận thấy mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng, cảm thấy không đành lòng, liền thu hồi bàn tay làm chuyện xấu, nghiêm mặt nói: "Ta không ép nàng, ai! Làm sao mới có thể thả nàng chứ?"
Tử Sa Phi ngạc nhiên nhìn phía hắn, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.
Hàn Bách rất biết cách đục nước béo cò, đang định thừa cơ hôn lên cặp môi thơm của nàng thì trong lòng chợt hiện báo động.
Mọi việc diễn ra quá nhanh.
Hắn vừa mới nhìn lên đỉnh xe.
Đỉnh xe đã "Oanh" một tiếng bị phá ra một cái lỗ lớn.
Từ đó, hắn thấy một đầu ngón chân cấp tốc nhằm mi tâm hắn lao nhanh tới.
Hàn Bách hồn phi phách tán, "Phanh!" đánh vỡ thùng xe, lăn xuống đường phố.
Ở bên ngoài, thị vệ tránh loạn thành một bầy.
Hàn Bách còn đang quay cuồng trên mặt đất thì đại khắc tinh của hắn, "Nhân yêu" Lý Xích Mi đã từ phía trên đánh xuống.
Một chưởng nhằm thiên linh cái ấn tới, quyết tâm lấy mạng nhỏ của hắn.
Đặc vệ gần nhất cũng cách hơn mười bước, mà dù có tới kịp cũng không giúp được gì.
Hàn Bách biết rõ tránh né tuyệt không phải là biện pháp, ngoại trừ Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban, căn bản không có ai có thể so tốc độ cùng Lý Xích Mi.
hắn hai tay chống đất, hai chân bật lên, đá mạnh vào đội tay đòi mạng của Lý Xích Mi.
Trần Thành hét lớn một tiếng, từ trên lưng ngựa bay tới, trường đao chém vào lưng Lý Xích Mi.
Phong Hành Liệt cũng phá cửa xe lao ra, vô cùng nhanh chóng tiếp nối Trượng Nhị Hồng Thương, lướt tới, mạnh liệt đâm vào bên sườn của Lý Xích Mi.
Hai người quyết định dùng sách lược vây Nguỵ cứu Triệu.
"Bồng!"
Chưởng cước giao kích.
“Hự!”’Hàn Bách kêu thảm một tiếng, khéo léo điều khiển lực đạo, mượn lực lăn đi.
Lý Xích Mi không quay đầu lại, hạ xuống giữa đường, chân đá ngược ra sau đúng ngay giữa mũi Trượng Nhị Hồng Thương.
Lại trở tay chém lên đao của Trần Thành, vậy mà vang lên một tiếng "Tranh".
Cả hai người cùng bị chấn động đánh bay về sau.
Lúc này, bốn gã thị vệ nhảy tới.
Không biết Lý Xích Mi dùng thủ pháp gì mà bốn người miệng phun máu, té ngửa ra, lại không ngăn cản được hắn chút nào.
Khi mấy người Hư Dạ Nguyệt lao ra khỏi xe thì Lý Xích Mi đã đuổi đến cạnh Hàn Bách, vừa nhảy dựng người lên trước một cửa tiệm.
Hàn Bách hét lớn một tiếng, không để ý tới bàn tay áp lại thành đao của Lý Xích Mi quyết giết hắn đang cắt vào yết hầu, mạnh liệt một quyền nhằm ngực đánh tới.
Hàn Bách mắt thấy quyền sắp đánh trúng thì Lý Xích Mi như chớp chợt lóe, một quyền đã đánh vào khoảng không.
Mà bàn tay cắt tới yết hầu Hàn Bách thì đầu vai Hàn Bách kỳ dị chợt xoay, cũng tránh được hắn cắt vào.
Hàn Bách đang đắc ý, dưới bụng bỗng thấy đau nhói, thì ra hắn đã trúng một cước của đối phương.
Hắn vội vận chuyển Ai đả công, nhưng cuối cùng trong miệng cũng thấy ngọt, máu huyết phun mạnh ra.
Bề ngoài, mặc dù nhìn có vẻ thụ thương rất nặng, thế nhưng dựa vào một ngụm máu vừa phun ra này, hắn đã hóa giải đi phần lớn lực đạo lấy mạng của đối phương.
Hàn Bách thuận thế bay ngược ra sau.
"Phanh!" Lưng đánh vào trên một đồ vật gì đó, lăn vào trong cửa hàng.
Người qua đường, người làm hoảng sợ chạy tán loạn.
Lý Xích Mi như tia chớp bám theo như bóng với hình.
Nhóm Phong Hành Liệt mặc dù điên cuồng chạy tới, nhưng không ai có thể nhanh như Lý Xích Mi.
Mà dù có theo kịp cũng không ai ngăn chặn được Lý Xích Mi?
Lý Xích Mi trong lòng mừng thầm, nếu có thể giết chết Hàn Bách, xem như đã phế đi một cánh tay của Nguyên Chương.
Tiểu tử này thực sự đã đem đến cho bọn hắn rất nhiều phiền phức rồi.
Hàn Bách ở trong cửa tiệm nhảy dựng lên.
Lý Xích Mi trong lòng chấn kinh.
Một cước kia của hắn vì giấu diếm được đối phương nên không dám thôi động kình khí, chỉ dùng hai thành lực đạo, nhưng như vậy, Hàn Bách cũng không có lý do gì để còn có thể đứng lên.
Nhưng mà, lúc này đâu thể suy nghĩ nhiều, hăn đem Thiên Mị Ngưng Âm vận đến cực hạn, cách không một chưởng ấn tới.
Cuồng phong nổi lên, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Hàn Bách biết lúc này là thời điểm sống chết, tránh cũng không thể tránh.
Hắn cắn răng, vận chuyển ma công lên đến cực điểm, song quyền đánh tới.
Nhưng vào lúc này, Lý Xích Mi bỗng nhiên thối lui.
Trong khi Hàn Bách còn đang nghi hoặc không hiểu vì sao thì một bóng người vượt hắn lao ra, quấn lấy Lý Xích Mi.
Đồng thời một gã thanh niên cường tráng, tay trái cầm đao, hộ trước người hắn.
Âm thanh quyền chưởng giao kích không dứt bên tai.
Đột nhiên, Lý Xích Mi bay ngược ra sau, đánh lui Phong Hành Liệt cùng Trần Thành, cười to nói: "Độc Thủ" Càn La quả nhiên danh bất hư truyền.
Có cơ hội, ta nhất định sẽ lại lĩnh giáo." Rồi hắn mạnh mẽ đụng bể thùng xe, lao vào trong cắp lấy Tử Sa Phi, nghênh ngang mà đi.
Càn La đứng ngạo nghễ trên đường, cười dài nói: "Càn mỗ xin đợi đại giá!"
Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương la lên yêu kiều nhào vào trong ngực Hàn Bách.
Thanh niên cường tráng quay đầu lại nhìn Hàn Bách, lộ ra hàm răng tuyết trắng chỉnh tề, cùng dáng tươi cười như ánh nắng, nói: "Tiểu tử này thực sự là diễm phúc bằng trời.
Nếu lão Thích ta đến kinh sư cùng lúc với ngươi, tiểu mỹ nhân trong lòng ngươi ít ra cũng có một cái thuộc về ta!"
Hồ Mạc Sầu.
Bên trong khách sạn gần hồ, tràn ngập không khí hân hoan sau cơn kiếp nạn.
Ngay cả tuyệt đại cao thủ đã xem thấu việc đời như Càn La, cũng không khỏi bị bọn họ ảnh hưởng đến, trên mặt nhiều thêm vẻ tươi cười.
Bởi ái lang được hắn cứu, Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương càng tỉ mỉ chu đáo mà hầu hắn, làm cho trái tim cứng rắn của hắn cũng muốn mềm cả ra.
Được nhiệt liệt hoan nghênh, Tống Mị rất nhanh gia nhập vào binh đoàn phu nhân này.
Nhưng Tống Nam thì vẫn rất nghi hoặc.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao Càn La và Thích Trường Chinh lại có thể nghênh ngang vào ở khách sạn này, mà loại võ quan rất bá đạo như Đông Hán phó chỉ huy sứ Trần Thành đối với hai tên khâm phạm Càn, Thích còn ra vẻ cung kính.
Chứng cứ về Lam Ngọc đã giao tới tay Trần Thành.
Nhưng Trần Thành sau khi thấy được võ công quỷ thần khó lường của Lý Xích Mi, tim gan phát lạnh, lo sợ mà sai người đi thông tri cho Chỉ huy sứ Lăng Nghiêm, cầu hắn phái người tới hộ tống văn kiện vô cùng trọng yếu này vào cung.
Lãng Phiên Vân như đã mất tích, không thấy xuất hiện, nhưng không ai có nửa điểm lo lắng, trong thiên hạ trừ Bàng Ban ra, còn ai có thể làm khó được hắn chứ.
Huống hồ, dù là Bàng Ban, thắng bại cũng vẫn là chưa biết.
Kết quả như thế nào còn cần đợi tới đêm trăng tròn ở Lan Giang, lúc đó mới có thể biết rõ ràng.
Cô nàng Di Cơ tóc vàng vô cùng cao hứng nghênh đón tân chủ nhân trở về.
Nàng tham gia trọng trách chiêu đãi quý khách.
Thấy vẻ mỹ lệ phong tình dị quốc của nàng, Thích Trường Chinh càng ước ao không thôi, nhịn không được trêu chọc nàng vài câu.
Di Cơ cái hiểu cái không.
Phong Hành Liệt vốn rất bảo thủ cũng bị nàng hấp dẫn đưa mắt nhìn chăm chú.
Ba người tụ thành một nhóm, ngồi ở ban công sát hồ.
Di Cơ đi rồi.
Hàn Bách mới liếc nhìn Thích Trường Chinh, cười nói: "Xem ra, miệng lưỡi lão Thích còn ba hoa hơn so với ta."
Thích Trường Chinh mỉm cười nói: "Ta ba hoa với nữ nhân của ngươi là biểu thị coi trọng Hàn Bách ngươi đó."
Phong Hành Liệt bật cười nói: "Vậy có phải hay không, khi ngươi đùa giỡn nữ nhân của chúng ta, chúng ta còn phải cảm kích ngươi nữa?"
Thích Trường Chinh thản nhiên nói: "Ta chỉ là bịa chuyện chọc phá Hàn huynh.
Phong huynh không cần bởi vì ta không có đùa giỡn chị dâu mà nghĩ lầm ta không xem trọng ngươi." Nói chưa xong, trên miệng đã nở nụ cười.
Hàn Bách vỗ mạnh lên đùi Thích Trường Chinh, cười đến thiếu chút nữa đứt cả hơi: "Lão Thích ngươi thật hợp tính ta!" Chợt nhớ tới ước hẹn với Mị Nương, nảy sinh một kế, vội ngồi thẳng lên, làm như có chính sự mà hạ giọng nói: "Tìm cái lý do chuồn đi.
Ta có một nơi rất tốt để tới."
Thích Trường Chinh lập tức mở cờ trong bụng nói: "Nếu không phải là đánh nhau hoặc tán gái, vậy thì ngươi không cần tính ta vào.
Không bằng ta ôm Tống Mị ngủ một giấc."
Hàn Bách cười nói: "Đánh nhau thì không cần tính ta vào mới đúng.
Lần này là tán gái, còn là nữ nhi đệ nhất lưu.
Đảm bảo thỏa mãn mong muốn của ngươi." Vừa định nói ra quan hệ của Mị Nương và Thiên Mệnh giáo thì Di Cơ trở lại châm trà cho họ, hắn vội vàng nuốt lại lời định nói.
Phong Hành Liệt mặt trán nhăn lại, nói: "Đánh nhau ta còn có thể giúp đỡ, tán gái liền thứ cho tại hạ giúp không được gì rồi."
Hàn Bách cùng Thích Trường Chinh ngớ người chốc lát, cùng lấy ánh mắt không thể tin được mà nhìn hắn.
Phong Hành Liệt chịu không nổi, nói: "Cái này không quan hệ đến năng lực, hoàn toàn là vấn đề nguyên tắc cá nhân."
Di Cơ định rời đi, lại bị Thích Trường Chinh kéo lại ngồi ở một bên.
Hàn Bách sau việc của Mị Nương, đã gia tăng cảnh giác, nháy mắt ra dấu với Thích Trường Chinh, nghiêm mặt nói: "Việc này mặc dù có liên quan tới tán gái, nhưng chủ yếu cũng là vì đối phó đám người Niên Đan.
Nếu Hành Liệt cùng đi, khi đánh nhau, có thêm cây Trượng Nhị Hồng Thương của ngươi thì càng thỏa đáng hơn nhiều." Mấy câu nói đó nửa thật nửa giả, nhưng Phong Hành Liệt thế nào sẽ tin hắn.
Thích Trường Chinh đương nhiên không rõ dụng ý chân chính của Hàn Bách, cố lên giọng nói: "Chúng ta còn phải tra xét cả sào huyệt của Phương Dạ Vũ, đánh một trận thật thống khoái.
Ngươi sao có thể không đi chứ?"
Hàn Bách bị hắn làm giật cả mình, vội nói: "Việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Trước tới nơi đó rồi nói tiếp.
Đi! Lên đường nào!" Đứng lên!
Thích Trường Chinh liền đem Phong Hành Liệt kéo lên, mỉm cười nói: "Trời cao biển rộng, ở đâu ra cái nguyên tắc đó chứ.
Hiện tại, ba huynh đệ chúng ta hãy tìm tới địa phương rất tốt đó đi.
Phải vừa ôm nữ nhân đẹp nhất vừa tại thanh lâu kết nghĩa, để tình hữu nghị của chúng ta mang theo hương thơm mỹ nữ."
Phong Hành Liệt cười khổ nói: "Ngay cả quyền lợi cự tuyệt, ta cũng không có sao?"
Hàn Bách hưng phấn kèm bên cạnh hắn, rời ban công đi vào trong, thấp giọng nói: "Phấn chấn chút đi! Nếu không sẽ không qua được quan ải."
Chúng nữ đang vây quanh Càn La, nồng nhiệt thân mật mà nghe hắn kể giai thoại võ lâm, trông thấy ba người cùng Di Cơ như tổng động viên luyện binh đi đến, đều lấy ánh mắt dò hỏi nhìn bọn hắn chằm chằm.
Trần Thành ngồi bên bàn giấy cùng Tống Nam, hai người đang soạn thảo tấu chương dâng lên Chu Nguyên Chương.
Nhưng thái giám, nữ hầu khác đều bị Dạ Nguyệt đuổi đi.
Càn La ngạc nhiên hỏi: "Ba người các ngươi định kéo đến đâu?"
Hư Dạ Nguyệt vui vẻ đứng lên, vỗ tay nói: "Tốt! Nguyệt nhi cũng muốn đi ra ngoài giải sầu."
Phong Hành Liệt trong lòng cười thầm.
Muốn rời bỏ đám mỹ nữ si mê này còn khó hơn lên trời.
Hàn Bách buông Phong Hành Liệt ra, cười hì hì, đi tới bên cạnh Hư Dạ Nguyệt, ôm lấy eo thon của nàng nói: "Nguyệt nhi, Sương nhi ngoan ngoãn ở đây bồi tiếp Càn lão.
Chúng ta phải ra ngoài làm mấy việc cực kì quan trọng, rất nhanh sẽ trở về."
Hư Dạ Nguyệt ngây người ngẩn ngơ, cười dài nói: "Sự tình gì mà rất trọng yếu chứ! Nói cho chúng ta nghe một chút."
Tay Hàn Bách bắt đầu ngầm táy máy làm mấy chuyện xấy, khiến cho tinh thần nàng bối rối, thân thể như nhũn ra.
Hàn Bách vừa định mở miệng, Cốc Thiến Liên đã cắt ngang: "Muốn nghe nói dối thì để Hàn lang của ngươi nói đi! Nhưng ta lại muốn nghe nói thật, Phong lang thật tốt, do chàng nói ra nhé!."
Hàn Bách cùng Thích Trường Chinh nhìn nhau, thầm kêu không ổn.
Cô nàng Cốc Thiến Liên này kinh nghiệm giang hồ phong phú, vừa liếc mắt đã nhìn ra Phong Hành Liệt bị hai người cưỡng bức lợi dụ.
Hàn Bách càng là có miệng mà khó nói.
Phong Hành Liệt biểu hiện một chút nghĩa khí, buông tay cười khổ nói: "Nói thật, muốn nói dối ta cũng không biết nói gì.
Bởi vì ta cũng không biết sẽ đến đâu.
Chỉ biết là có liên quan tới tranh đấu với với địch." Hắn vậy mà lại đem củ khoai lang bỏng tay này đá về cho hai tên hỗn đãn Hàn, Thích.
Cốc Tư Tiên nhịn không được "Hì hì" cười nói: "Tư Tiên cũng rất muốn nghe một chút, việc gì lại khiến ba vị vội vã đi ra ngoài.
Ngay cả kiều thê cũng bỏ mà không để ý tới."
Hàn Bách làm bộ làm tịch than thở: "Sao có thể bỏ mà không để ý tới các nàng chứ! Chỉ là chuyến này có thể phải chui vào cống thoát nước, di chuyển tại nơi tối tăm đầy chuột, sợ làm dơ da mềm, trang phục đẹp của các nàng, nên mới không muốn mang các nàng theo."
Vừa nhắc tới thước bẩn cùng chuột, chúng nữ đều nghe sởn cả tóc gáy.
Hư Dạ Nguyệt giẫm chân, sẵng giọng: "Gạt người đi! Muốn đến thanh lâu lêu lổng mới là thật." Nàng quay qua nói với Cốc Thiến Liên: "Liên tỷ! Nhanh phá lời nói dối của bọn họ đi." Rồi nói cùng Trang Thanh Sương: "Sương nhi không nên chỉ biết ở một bên cười trộm.
Thi tỷ không ở đây, ngươi cũng phải có trách nhiệm quản tên rất xấu này."
Trang Thanh Sương giật mình, đang cười chợt tắt, khả ái lè lưỡi ra.
Mọi người trông thấy mỉm cười.
Tiểu Linh Lung bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Cốc Thiến Liên, nóithầm mấy câu.
Sau đó mặt cười hồng hồng cúi đầu xuống.
Cốc Thiến Liên mắt to xinh đẹp tỏa sáng, hai tay chống eo nói: "Hàn Bách chết dẫm, mau buông tay ôm Nguyệt nhi ra, sờ sờ mó mó còn ra cái thể thống gì.
Làm Nguyệt nhi của chúng ta cũng phải hồ đồ."
Lúc đó, mọi người mới biết Tiểu Linh Lung đã nhìn thấu âm mưu của Hàn Bách, đến báo cho Cốc Thiến Liên.
Hư Dạ Nguyệt lúng túng vô cùng, lại vô lực đẩy bàn tay ma quỷ làm nàng ngây ngẩn của Hàn Bách ra khỏi thân thể.
Càn La vẫn luôn mỉm cười nhìn xem, và cảm nhận đến tình cảm tràn trề giữa đám tiểu bối này.
Đang lúc huyên náo vô cùng thì Phạm Lương Cực với thần sắc ngưng trọng đi tới.
Lúc này tiếp binh của Đông Hán cũng tới.
Trần Thành cáo tội rồi dẫn Tống Nam rời đi.
Hàn Bách đang muốn đi tìm Phạm Lương Cực, thấy hắn tự động trình diện, vui mừng vô cùng.
Phạm Lương Cực tự ý ngồi vào bên cạnh Càn La, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói: "Cuối cùng ngươi đã tới.
Ta cũng yên tâm chút." Cảnh tượng như gặp lão bằng hữu lâu năm, thực tế thì bọn họ chỉ là lần đầu chạm mặt.
Càn La mỉm cười nhìn hắn, một hồi lâu mới thở dài nói: "Trên Hắc bảng, người có thể khiến Càn mỗ bội phục cũng không nhiều.
Phạm huynh là một trong số đó.
Chỉ nhìn ngươi khiến Hàn Bách thay đổi như chong chóng, lật tay làm mưa, ngay cả Phương Dạ Vũ cũng không biết thủ đoạn của ngươi, thất khiến người khâm phục."
Phạm Lương Cực không hề tự đắc, mắt liếc nhìn Thích Trường Chinh, cười nói: "Lại thêm một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, thực sự là dễ nhìn."
Thích Trường Chinh ôm quyền hành lễ, thái độ cung kính.
Hư Dạ Nguyệt làm nũng: "Phạm đại ca a! Mau tới chủ trì công nghĩa, Hàn Bách muốn bỏ rơi người ta để đi lêu lổng này!"
Phạm Lương Cực nghiêm chỉnh lạ thường nói: "Tới đây! Mọi người ngồi xuống đi, trước hết nghe ta nói nói mấy câu."
Mọi người cảm thấy nghi hoặc, dồn dập ngồi xuống, Hàn Bách ngồi chung với Hư Dạ Nguyệt một ghế.
Chỉ có mỹ nhân tóc vàng Di Cơ đến đứng sau ghế Hàn Bách.
Càn La cau mày: "Chỉ nhìn thần tình của Phạm huynh, liền biết sự tình ngươi sắp nói có chút không ổn."
Phạm Lương Cực thở dài một hơi, gật đầu nói: "Đích xác cực kì không hay.
Ân Tố Thiện cùng cao thủ dưới trướng sáng nay đến kinh sư.
Người của Nữ Chân tộc cũng đã tới.
Thực lực của Phương Dạ Vũ liền tăng lên gấp bội.
Chỉ tính hảo thủ, cũng có thể bao trùm lên mỗi thế lực lớn.
Ai! Đáng trách Bát phái liên minh nói rõ sẽ đứng cùng trận tuyến với Chu Nguyên Chương, và không viện thủ cho chúng ta.
Vì vậy Lý Xích Mi mới dám tìm đến Hàn Bách khai đao.
Nếu không có Càn huynh nhúng tay, Nguyệt nhi sau này không cần sợ phu quân của ngươi đi tìm nữ nhân nữa."
Vẻ mặt Hư Dạ Nguyệt chuyển trắng, run giọng nói: "Đại ca! Xin ngươi không nên dọa người được không?"
Phạm Lương Cực nói: "Ta cũng không phải hù dọa ngươi, mà là Bàng Ban cũng đang trên đường tới kinh.
Có hắn kiềm chế Lãng Phiên Vân, chúng ta liền đành phải dựa vào chính mình rồi."
Phong Hành Liệt hỏi: "Tin tức của Phạm đại ca cuối cùng là từ đâu đến?"
Phạm Lương Cực nói: "Lãng Phiên Vân vừa rồi đến Tả gia lão hạng tìm ta.
Tin tức đều là từ Tịnh Niệm Tông cung cấp.
Hắn nói xong liền vội vã rời đi.
Nhưng muốn ta nhắc nhở Hàn tiểu nhi một việc cực kì quan trọng."
Tất cả mọi người cùng kêu lên truy hỏi.
Phạm Lương Cực trầm ngâm hồi lâu, rồi nhìn chằm chằm Hàn Bách nói: "Bàng Ban chậm thì ngày mai sẽ đến kinh sư.
Sau khi hắn đến, Phương Dạ Vũ bất cứ lúc nào cũng có thể phát động âm mưu của hắn.
Cho nên, nếu Hàn tiểu nhi trong đêm nay, không thể chữa trị tốt thương thế cho Mộng Dao, làm nàng nối liền tâm mạch, Lãng Phiên Vân sẽ không chờ đến đêm trăng tròn ở Lan Giang, mà lập tức khiêu chiến Bàng Ban, quyết thắng phụ."
Trừ Di Cơ không biết chuyện, mọi người đang ngồi ở đây đều không khỏi biến sắc.
Bọn họ đều hiểu rõ tâm ý của Lãng Phiên Vân.
Chính là hắn cũng không xem trọng thực lực phía bọn họ cùng Quỷ Vương phủ.
Thay vì ngồi xem từng người phía mình bị đâm, không bằng oanh oanh liệt liệt trước cùng Bàng Ban quyết một trận tử chiến, gọn gàng nhanh lẹ.
Nhưng nếu như công lực Tần Mộng Dao khôi phục, thì hưu chết bởi ai cũng còn chưa biết.
Vậy thì hắn tình nguyện kiềm chế Bàng Ban, tránh việc một khi chết trận, triều Đại Minh liền binh bại như núi đổ.
Hơn nữa có ai xác định, khi không còn đối thủ, Bàng Ban sẽ không ra tay chứ?
Lãng Phiên Vân tuy là ngút trời kỳ tài, nhưng Bàng Ban sáu mươi năm qua, uy vọng vẫn cứ vững vàng trên ngôi cao thiên hạ đệ nhất cao thủ, lại luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, cuối cùng nhìn đến phần thắng vẫn nghiêng về hắn hơn.
Cho nên khiêu chiến Bàng Ban trước thời gian, chỉ là hạ sách khi không còn lựa chọn nào khác.
Càn La trầm giọng nói: "Nếu Tịnh Niệm thiền chủ cùng Quỷ Vương chịu liên thủ cùng ta, dù không có Tần Mộng Dao, chúng ta cũng không phải không có thực lực làm một trận đi?"
Phạm Lương Cực than thở: "Tình thế thực sự phức tạp vô cùng.
Thân phận Tịnh Niệm thiền chủ quá đặc biệt.
Ngôn Tĩnh Am ra đi, giờ hắn trở thành biểu tượng cao nhất cho bạch đạo.
Nếu không ra tay, vậy còn có thể mơ hồ kiềm chế Bàng Ban.
Khiến hắn tại trước khi đánh bại thiền chủ sẽ không dám quá càn rỡ.
Mà nếu Thiền chủ ra tay đối phó Phương Dạ Vũ, Bàng Ban cũng có lý do ra tay đối phó hắn.
Vì vậy, bây giờ toàn bộ gánh nặng đổ lên vai Hàn tiểu nhi."
Hàn Bách kháng nghị: "Phạm lão đầu, nếu ngươi còn kêu một tiếng “Hàn tiểu nhi”, sau này ta sẽ không cho phép Thi nhi mấy nàng nhận ngươi làm đại ca nữa."
Mọi người muốn cười, lại cười không nổi.
Phạm Lương Cực nói: "Mộng Dao cũng có lời, nói tất cả chúng ta lập tức dời tới Quỷ Vương phủ, đem lực lượng tập trung lại.
Nếu như nàng không có nhìn lầm, người đầu tiên Phương Dạ Vũ đối phó chính là Quỷ Vương.
Quỷ Vương vừa đi, bọn họ liền có thể cùng Lam Ngọc và Hồ Duy Dung tiến hành âm mưu đối phó Chu Nguyên Chương.
Cái này nhất định là phi thường lợi hại."
Hư