Hoa tuyết tung bay khắp trời, trên con đường đối diện, cảnh vật mờ mịt không rõ, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng trong hai người mang áo choàng từ trang viện kia đi tới, có một người là cao thủ tục gia phái Vũ Đương - Điền Đồng.
Đang ngồi chếch với một cửa tiệm, được xác định là tổng bộ của Thiên Mệnh giáo, trong năm người thì ba người Hàn Bách, Thích Trường Chinh và Nghiêm Vô Cụ đồng thời ngẩn ra.
Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt không nhận biết Điền Đồng, vội dò hỏi ngọn nguồn.
Hàn Bách thu hồi ánh mắt quan sát bên ngoài, mắng: "Hảo lão tặc, thì ra là người của Thiên Mệnh giáo, thảo nào ngày đó đối với bố mày hung dữ như thế."
Nghiêm Vô Cụ hít sâu một hơi nói: "Không nghĩ ra, tên Điền Đồng này, bình thường thì ra vẻ đạo mạo, vậy mà xem ra, hắn nếu không phải là lão dâm trùng thì chính là nhân vật cao cấp của Thiên Mệnh giáo." Rồi quay qua Thích Trường Chinh nói: "Ngươi cũng biết Điền Đồng sao?" Thích Trường Chinh thần sắc ngưng trọng, hai mắt tràn ngập sát khí, lãnh nhạt nói: "Ta không biết Điền Đồng, chỉ là nhận ra người kia, trước đây là đại y sư cứu thế Hoa Đà Thường Thôi Bạch của tệ bang."
Nghiêm Vô Cụ chấn động nói: "Hắn không phải là người của Lăng Nghiêm sao?" Thích Trường Chinh giọng lạnh lùng nói: "Ta không cần biết hắn là người của ai, lại biết lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.
Để xem tên phản tặc nằm vùng này còn có thể sống bao nhiêu ngày."
Nghiêm Vô Cụ lập tức cảm thấy bối rối vì thân phận của mình, đành ngậm miệng.
Ai! Bảo hộ Hàn Bách mấy canh giờ thực sự phi thường khó chịu đựng, lại không được sơ suất.
Mày kiếm Phong Hành Liệt nhếch lên nói: "Trường Chinh nên kiềm chế không bứt mây động rừng.
Đối phó Thiên Mệnh giáo chỉ có một cơ hội, nếu để đối phương kinh động cảnh giác, sẽ không biết thế nào mới có thể lại tìm được các nàng."
Phạm Lương Cực lặng lẽ cười nói: "Thỏ khôn ba ổ.
Thiên Mệnh giáo rõ ràng từ khai quốc tới nay, nơi bồi dưỡng thế lực sẽ không chỉ có một cái này, sào huyệt lại càng không biết có bao nhiêu cái.
May là, dù chúng ta không tìm Đan Ngọc Như, nàng cũng sẽ xuất hiện tìm tới tình lang." Quay qua Nghiêm Vô Cụ nói: "Tốt nhất, ngươi làm bộ không biết gì về việc này, nếu đem toàn bộ kế hoạch phá hỏng, đại nhân hẳn biết rõ hậu quả nghiêm trọng như thế nào đi."
Nghiêm Vô Cụ yếu ớt cười nói: "Hoàng thượng đã có căn dặn, bảo ta phối hợp với các ngươi, nếu có việc gì cần phân phó, cứ nói đi!"
Hàn Bách vui vẻ nói: "Nếu ta muốn đại nhân không đi theo ta cho đến giờ tý tối nay, ngươi sẽ phối hợp chứ?"
Nghiêm Vô Cụ cười khổ nói: "Cái này là ngoại lệ duy nhất, xin Trung Cần Bá vạn lần đừng trách móc."
Vẻ mặt Hàn Bách đau khổ nhìn mười tám cao thủ Đông Hán ngồi ở hai bàn bên phải, ngầm đá Phạm Lương Cực một cái, ra hiệu cho hắn nghĩ biện pháp.
Trong miệng nói: "Bây giờ nên đi đâu mới được chứ?"
Thích Trường Chinh đứng lên nói: "Có lão Nghiêm bồi Trung Cần Bá rồi, tiểu đệ ở lại cũng thừa, nhân dịp này đi làm chút việc riêng."
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.
Phong Hành Liệt hỏi: "Thích huynh có muốn Phong mỗ đi theo làm chân chạy việc không?"
Thích Trường Chinh ha ha cười nói: "Tâm lĩnh vậy.
Chuyện này tiểu đệ làm mình được, các vị cừ tự tiện." Rồi cất bước theo cửa sau chạy đi.
Phạm Lương Cực nhớ tới Vân Thanh, hai mắt liển chuyển nói: "Hắc! Ta cũng việc riêng muốn làm, Trung Cần Bá ở lại bồi tiếp Nghiêm đại nhân nói chuyện phiếm đi!"
Phong Hành Liệt cũng vội vàng đứng lên, nói: "Phong mỗ xin lỗi không tiếp được.
Ta trở về Tả gia lão hạng đây, xin chào!" Rồi đuổi theo sau Phạm Lương Cực.
Chỉ còn lại Hàn Bách đứng ở tại chỗ, thầm mắng ba người không có nghĩa khí.
Nghiêm Vô Cụ không hề bối rối hay xấu hổ, thấp giọng nói: "Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta...”
Hàn Bách thở dài nói: "Nói cho cùng! Ta cũng mệt mỏi rồi, muốn quay về Quỷ Vương phủ ngủ một giấc."
Nghiêm Vô Cụ ngạc nhiên hỏi: "Quỷ Vương phủ?"
Hàn Bách vươn người, nhẫn nại cười nói: "Đương nhiên là Quỷ Vương phủ.
Chẳng lẽ lại là hồ Mạc Sầu, nơi chẳng có chút mỹ nữ nào” hừ! Để lão tiểu tử ngươi làm tướng quân thủ vệ cũng tốt.
Chút nữa có Quỷ Vương giúp đỡ, tự nhiên có thể vứt bỏ các ngươi.
Nếu không, sao có thể đi gặp Doanh Tán Hoa?
Thích Trường Chinh y theo địa chỉ, đi tới bên ngoài trang viên Tống gia.
Đang định mạo hiểm vượt tường cao vào gặp Hàn Tuệ Chỉ, thì thấy một chiếc xe ngựa được mười mấy tên thị vệ Đông Hán đi theo bảo hộ đang chậm rãi chuẩn bị đi vào trang viện.
Khi xe vừa tới cửa thì chợt có người kêu lên: "Trường Chinh!"
Thích Trường Chinh nghe gọi liền nhìn qua, thì ra là Tống Nam.
Chợt nhớ hắn cũng họ Tống, lẽ nào hắn có quan hệ thân thích với Tống Tường? Hàn phu nhân đang muốn gả Hàn Tuệ Chỉ cho Tứ công tử của Tống Tường, lẽ nào lại đúng dịp như thế.
Xe ngựa ngừng lại, Thích Trường Chinh bước tới.
Đầu mục Hán vệ bên cạnh xe lên tiếng: "Nói chuyện trên đường không tiện, hai vị vào nhà rồi nói tiếp."
Thích Trường Chinh muốn còn không được, liền lên xe cùng vào trong viện.
Lúc trên xe, hắn đã nói vắn tắt cho Tống Nam biết tất cả sự kiện, cũng biết rõ phụ thân Tống Nam là huynh đệ bà con xa với Tống Tường.
Cho nên theo lễ phép mà đến Tống phủ chào hỏi.
Tống Tường đã được người trong cung truyền tin tới, biết cháu trai bà con xa này cũng có mặt mũi, nên dẫn bốn vị công tử dàn hàng ra nghênh đón, làm cho Tống Nam được sủng mà kinh.
Thích Trường Chinh đặc biệt lưu tâm tới Tứ công tử Tống Ngọc.
Người này tuấn tú lịch sự, phóng khoáng tiêu sái, vừa nhìn liền biết là kẻ sĩ uyên bác trong nhà Nho nhiều đời, sánh với Hàn Tuệ Chỉ thì càng đăng đối hơn so với mình.
Hắn cảm thấy khó chịu, thảo nào Hàn phu nhân lại muốn gả nữ nhi cho hắn như vậy.
Hy vọng là việc chưa thành.
Nếu không, loại việc liên quan đến danh dự gia đình như hứa hôn, muốn thay đổi sẽ phi thường khó khăn.
Tống Tường sau một hồi khách sáo cùng Tống Nam, ánh mắt dò hỏi liền hướng tới Thích Trường Chinh.
Tống Nam thấy vậy, giới thiệu: "Thích huynh là người luôn làm việc nghĩa, một đường bảo hộ tiểu chất lên kinh, tiểu chất xem như là huynh đệ."
Tống Tường không rõ nguyên nhân Tống Nam lên kinh lần này, giờ mới biết nội tình rất không đơn giản, lại thấy có rất nhiều Hán vệ tiền hô hậu ủng, không dám hỏi kỹ, vội mời hai người đi vào.
Những Hán vệ kia phái bốn người đi theo vào trong phòng, những người khác thì thủ ngoài phòng.
Vào tới đại sảnh, mọi người phân vị trí ngồi xuống.
Rồi có hạ nhân dâng lên hương trà hoa quả.
Sau vài câu chuyện phiếm, Tống Ngọc tạ lỗi lui ra.
Tống Nam thừa cơ hỏi: "Tứ đệ tuấn tú lịch sự, không biết đã lập gia đình chưa?" Đại công tử Tống Quả cười nói: "Nam huynh hỏi rất hay.
Gần đây trong nhà của chúng ta có quý khách tới, là đứng đầu vận tải đường thuỷ tại Giang Nam - Hàn Thiên Đức cùng thê thiếp và con cái.
Ông ấy nhận lệnh tới kinh làm quan, hiện đang tạm cư nơi đây."
Tống Nam liếc nhìn Thích Trường Chinh đang xanh cả mặt, thầm biết không ổn, hỏi tiếp: "Việc này có quan hệ gì tới hôn nhân của tứ đệ?"
Nhị công tử Tống Chính đáp: "Đương nhiên có quan hệ, nhị thiên kim tiểu thư Hàn Huệ Chỉ của Hàn gia đoan trang trời sinh, tứ đệ vừa thấy đã chung tình.
May là vợ chồng Hàn ông cũng có ý này.
Chỉ có điều, mọi sự dù đã chuẩn bị nhưng mà xuân tình chưa đủ.
Cũng may, qua ba ngày liên tục gửi thư biểu lộ tình cảm, cuối cùng cũng đánh động được tâm hồn Hàn nhị tiểu thư, Nàng đã đáp ứng gả cho tứ đệ.
Định đợi Hàn ông chính thức phong quan, liền cử hành hôn lễ.
Nam huynh vừa kịp uống chén rượu mừng."
Nghe đến đó, Thích Trường Chinh toàn thân lạnh buốt.
Nhất là câu "Đánh động tâm hồn", khiến cho hắn như bị sét đánh, thiếu chút nữa thì thốt ra than vãn.
Tống Nam không dám nhìn hắn, phải nói vài câu chúc mừng, trong lòng lại giống hắn mà không chịu nổi.
Thích Trường Chinh chợt đứng lên, thần sắc như thường nói: "Các vị xa lâu mới gặp lại, hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói.
Thích mỗ nhân tiện tuần ra một vòng, để bảo đảm an toàn cho Tống huynh."
Tống Tường cũng muốn hỏi sự tình liên quan tới chuyến lên kinh lần này của Tống Nam, đang chưa biết làm sao cho hắn rời đi, nghe vậy liền không giữ lại.
Thích Trường Chinh rời đại sảnh, lướt theo hướng Tống Ngọc rời đi.
Không bao lâu đã tìm được người làm hắn nóng ruột nóng gan - Hàn Tuệ Chỉ.
Nàng đang cùng Tống Ngọc trong một tiểu lâu tại sân sau nói chuyện.
Hắn trốn trên một cái cây có thể mơ hồ nhìn thấy lầu hai.
Hắn nghe Tống Ngọc nói: Nói đến thuật lấy cảnh gởi tình, câu thơ của Vương Quan Nước trôi lấp lánh như màu mắt, núi tụ lom khom như xương mày, người con gái với đôi mắt long lanh sáng rực, muốn hỏi chàng đi về đâu? vừa tả mỹ nhân sông nước, vừa tả cảnh buồn hận lúc chia ly, thật là thiên cổ tuyệt cú".(*)
Hàn Tuệ Chỉ ca ngợi: "Câu sau ‘Tưởng là tiễn xuân đi, ngờ đâu tiễn cả chàng.
Tả cảnh xuân, lại thể hiện lưu luyến, càng tuyệt hơn nữa".(*)
Tống Ngọc trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Tuệ Chỉ tiểu thư, vì sao Tống Ngọc cảm giác nàng có chút tâm sự?" Hàn Tuệ Chỉ ngước mặt lên, vừa gặp ánh mắt hắn, lập tức quấn lấy không rời.
Thích Trường Chinh ở bên ngoài thấy vậy, trên ngực như bị đánh một quyền, thầm kêu thôi rồi! Xem tình hình này, Hàn Tuệ Chỉ cũng không phải chỉ bởi vì vâng theo cha mẹ mới đáp ứng hôn sự, mà thực sự là nảy sinh cảm tình với Tống Ngọc.
Trong lòng dâng lên xót xa tự ti, nghĩ tới mình là hạng vũ phu, làm sao xứng với nàng.
Hắn cắn răng, truyền âm tới nàng: Tuệ Chỉ, ta là Thích Trường Chinh đây! Đừng nhìn xung quanh."
Thân thể mềm mại của Hàn Tuệ Chỉ kịch chấn, mặt lập tức trắng như tờ giấy.
Tống Ngọc thất kinh, cầm lấy vai nàng, kêu lên: "Tuệ Chỉ tiểu thư, có phải trong người khó chịu?" Hàn Tuệ Chỉ cố gắng trấn định, nói: "Chỉ là vấn đề nhỏ của nữ nhân.
Tống huynh có thể để Tuệ Chỉ nghỉ ngơi một mình hay không?" Rồi nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn.
Tống Ngọc an ủi một lát rồi bất đắc dĩ rời đi.
Thích Trường Chinh thừa cơ lướt vào, lạnh lùng nhìn Hàn Tuệ Chỉ.
Hàn Tuệ Chỉ cũng không có nhào vào lòng hắn.
Nàng như hài tử làm chuyện sai, cúi đầu xuống, không ngừng run rẩy.
Thích Trường Chinh thản nhiên nói: "Nàng có cam tâm tình nguyện gả cho Tứ công tử hay không?" Hàn Tuệ Chỉ ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, buồn bã nói: "Trường Chinh! Ta..."
Thích Trường Chinh cuối cùng cũng biểu hiện ra không phải người thường, hồi phục bản sắc không trói buộc, mỉm cười nói: "Ta hiểu tâm tình của nàng.
Tống gia Tứ công tử cùng Tuệ Chỉ nàng thực là một đôi trời sinh.
Quên lão Thích đi! Cách sống của ta cùng tiểu thư rất khác nhau.
Hơn nữa nhất định sẽ không được cha mẹ nàng đồng ý.
Coi như hết! Đơn giản, xem như chưa có việc gì phát sinh qua.
Lão Thích chân thành mong tiểu thư hạnh phúc suốt đời, sinh mấy đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp."
Hàn Tuệ Chỉ giống như tim bị xé làm hai nửa máu chảy đầm đìa.
Nói đến lực hấp dẫn, Tống Ngọc kém Thích Trường Chinh, nhưng Tống Ngọc lại có thể là tri kỷ cùng nàng tâm linh giao hòa.
Vả lại dưới áp lực của cha mẹ, nàng cũng không nhẫn tâm làm cho cha mẹ lại nhận thêm một đả kích cùng thương tổn khác.
Mà nàng cũng cho rằng Thích Trường Chinh đã táng mệnh tại Động Đình nên mới mơ mơ màng màng mà đáp ứng hôn sự.
Nàng vốn tưởng rằng Thích Trường Chinh sẽ trách nàng thay lòng đổi dạ, nay Tần mai Sở, nào ngờ hắn lại khí phách như vậy.
Do đó, nàng càng hồn đứt, cõi lòng tan nát, bi thiết nói: "Trường Chinh! Nghe Tuệ Chỉ nói mấy câu được không?"
Trong lòng Thích Trường Chinh ần chứa từng tấc huyết lệ, nói: "Việc đã đến nước này, sao còn muốn dây dưa, đó đâu phải là phong cách của lão Thích.
Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi mỗi đường, không liên quan nữa.
bắt đầu từ khi ta rời tiểu lâu này, Thích Trường Chinh ta thề với trời, sau này sẽ không làm phiền tiểu thư nữa, xin chào!"
Hàn Tuệ Chỉ ngơ ngác la lên: "Trường Chinh!"
Bóng người chợt lóe, Thích Trường Chinh đã không còn thấy bóng dáng.
Hàn Tuệ Chỉ nấc lên bi thiết, ngã xuống đất mà khóc.
-----oOo-----
Trong tĩnh thất, Lãng Phiên Vân ngồi đối diện với Tần Mộng Dao, bốn tay đối nhau.
Khuôn mặt Tần Mộng Dao chớp động rực rỡ thánh khiết, giống hệt Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh.
Lãng Phiên Vân không ngừng đưa tiên thiên chân khí chậm rãi rót vào trong kinh mạch nàng, hỗ trợ huyền khí của nàng nối tiếp tâm mạch.
Một lúc lâu sau, bốn bàn tay tách ra.
Tần Mộng Dao mở ra đôi mắt trong sáng thanh thản sống động, mỉm cười nói: "May mà có Thiền chủ và đại ca lần lượt trợ giúp Mộng Dao.
Bằng không thì Mộng Dao cũng không có nắm chặt có thể chịu được đến giờ tý tối nay hay không."
Lãng Phiên Vân thở dài một hơi nói: "Nếu không phải có tinh khí thật tinh thuần trong cơ thể Mộng Dao thì vô luận chúng ta nỗ lực như thế nào, cũng là làm việc vô bổ."
Liễu Tận thiền chủ làm hộ pháp ở ngoài phòng lúc này đi vào, khoanh chân ngồi xuống bên