Đi ở trước nhất, Lý Xích Mi hứng chịu công kích đầu tiên.
Hai tay hắn huyễn hóa ra ngàn ngàn bóng chưởng đón nhận những kiếm khí đặc thù của Phúc Vũ Kiếm, trogn nháy mắt đã ngăn cản mười hai kiếm của Lãng Phiên Vân, tất cả đều dùng nhanh đối nhanh, không có một chút kỹ xảo.
Hắn hết sức triển khai thân pháp, như quỷ mị di động trong mưa kiếm, tốc độ không ngừng tăng lên cho đến khi đạt đến cực hạn của Thiên Mị thân pháp.
Ngưng Âm chân khí cùng Thiên Mị thân pháp tuy hai mà một, khi tốc độ gia tăng thì chân khí cũng tăng theo, đích thật là một một môn thần công thần kì bí ảo.
Trong lúc nhất thời, Phúc Vũ Kiếm cũng không làm gì được hắn.
Huống hồ, Lãng Phiên Vân còn phải phân tâm ứng phó với các cao thủ khác.
“Thương, thương, thương!” Cùng lúc, Lãng Phiên Vân ngăn cản ba kiếm của Niên Liên Đan đồng thời hóa giải một quyền cách không của Nhậm Bích.
Rồi Phúc Vũ Kiếm đột nhiên mở rộng, cuốn cả Do Tàn Địch cùng Cường Vọng Sinh vào trong mưa kiếm.
Lãng Phiên Vân cũng chợt biến mất.
Điều đó lập tức khiến tất cả đối thủ trong vòng chiến có cảm giác hiều diệu khó nói nên lời.
Hàn Bách cùng Thiền chủ Liễu Tận rất ăn ý, thừa dịp Lãng Phiên Vân quấn lấy chủ lực đối phương liền nhanh chóng vòng qua bên cạnh chạy đi.
Hàn Bách vừa rời mái ngói, chân chưa chạm đất thì đã có ba người nhào tới, là ba cao thủ Sắc Mục.
‘Hấp huyết sạn’ Bình Đông tay cầm huyết sạn, ‘Sơn Sư’ Cáp Thứ Ôn múa song mâu, lại thêm đại phủ của Sắc Mục Đà chia ra tấn công vào ba nơi yếu hại trán, sườn trái cùng thắt lưng phải của Hàn Bách.
Cao thủ ra chiêu phối hợp chặt chẽ tự nhiên khiến Hàn Bách không thể nhân cơ hội tháo chạy.
Muốn chạy, hắn đành phải xông qua.
Cùng lúc này, bốn bóng người từ hai bên lao ra tấn công Thiền chủ Liễu Tận đang yểm hộ Tần Mộng Dao sau lưng Hàn Bách.
Bên trái là một đao một kiếm của Tuyệt Thiên, Diệt Địa, bên phải là hai cao thủ lần đầu xuất hiện của Nữ Chân – Xích Giai Nhĩ và Trinh Bạch Nha.
Độc môn binh khí của Xích Giai Nhĩ là một thanh lang nha bổng luyện chế từ thép tinh luyện.
Hắn khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, râu tóc đỏ hồng như ngọn lửa.
Trinh Bạch Nha có biệt hiệu là ‘Lưu Tinh’, sử dụng hai cục sắt thô nhìn như hai quả cầu sắt.
Hai người này là mãnh tướng hộ vệ của công chúa tộc Nữ Chân ‘Ngọc Bộ Diêu’ mạnh Thanh Thanh, võ nghệ cao cường tuyệt không thua kém cao thủ Sắc Mục là Bình Đông và Cáp Thứ Ôn.
Bảy người từ hai phương hướng chia ra tấn công tới, vừa ra tay đã phong tỏa toàn bộ đường tiến thối của hai người.
Mặc dù trong vòng vây hãm của cường địch, Thiền chủ Liễu Tận bĩnh tĩnh, trầm thấp niệm một tiếng phật hiệu rồi vỗ lên lưng Tần Mộng Dao.
Hàn Bách đang định xuất chiêu chống địch thì chợt một luồng nội kình khổng lồ xuyên qua thân thể Tần Mộng Dao dũng mạnh truyền vào trong kinh mạch.
Luồng kinh mạch này như trăm sông về biển kết tụ lại thành một cổ lực lựng đẩy hắn bay chéo lên trên.
Hai tay áo của Thiền chủ Liễu Tận thì hất ngược ra sau, mạnh mẽ ép hai nhóm người ở phía sau phải dạt ra ngoài, rồi như tia chớp lao lên, hai tay áo lại phất ngược về phía trước đón lấy huyết sạn của Bình Đông cùng song mâu của Cáp Thứ Ôn.
Một cước cùng lúc đá ra ở trung tâm mới chân chính là tinh hoa của chiêu này.
Trước tiên, đầu mũi chân khẽ lắc, đẩy bật đại phủ rồi theo chỗ trống đá tới Sắc Mục Đà.
Nếu không phải Sắc Mục Đà rất nhanh xoay tay ngăn cản, trúng một cước đó tất chết.
Tuy vậy, hắn trào máu miệng, bị đá bay ra ngoài.
Thiền chủ Liễu Tận vừa ra tay lập tức chấn nhiếp toàn bộ các cao thủ khác.
Hàn Bách thì như chim lướt qua lưới phong tỏa của địch, hạ xuống dưới một gốc cây đại thụ, rồi lại mượn lực nhằm một nóc nhà khác lao đi.
Liễu Tận lúc này cũng chấn bay Bình Đông và Cáp Thứ Ôn ra hai bên rồi theo khoảng hở phía Sắc Mục Đà thoát ra trùng vây đuổi theo Hàn Bách.
Tốp cao thủ này vậy mà lại không thể ngăn cản hắn trong chốc lát.
Hàn Bách vừa đặt chân lên mái ngói, Ưng Phi đã từ nóc nhà lao tới.
Khi người còn giữa không trung, gã đã vung lên Đoạn Hồn song câu đánh tới đầu Hàn Bách.
Động tác gã nhanh như chớp, kình khí mãnh liệt như núi đè, sắc bén vô cùng.
Hàn Bách chưa kịp giữ thăng bằng nên không thể dùng ra toàn lực để chống lại thế tấn công vũ bão như vậy, liền lắc mình chuyển hướng sang ngang lướt đi.
Lập tức, liêm đao của Quảng Nam Quảng Ứng Thành và trường kiếm của sư muội Nhã Hàn Thanh cũng từ trên nóc nhà vẽ ra một lưới phòng ngự chặn đường chạy trốn của hắn.
Lúc này, song câu của Ưng Phi lại đã truy tới.
Mục tiêu của gã là Tần Mộng Dao trên lưng hắn.
Hàn Bách liền rơi vào thế hai mặt thụ địch.
Tại thời điểm hãm trong hiểm cảnh thì Thiền chủ Liễu Tận lao mình lên giải vây cho hắn.
Nhưng khi còn trên không chợt có một đạo hàn khí từ phía dưới bắn lên.
Nhận thấy nếu không toàn lực ứng phó thì chưa kịp tới chỗ Hàn Bách mạng sống đã đã không còn, với thiền tâm kiên định như Thiền chủ cũng không tránh khỏi phải thở dài một hơi.
Nhìn xuống phía dưới, Thiền chủ thấy một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương mặc y phục vàng hợp nhất cùng kiếm đang công tới, người chưa đến, tiên thiên kiếm khí đã áp sát thân thể.
Mỹ nữ này chính là người mà Thích Trường Chinh đã từng gặp mặt một lần – cao thủ tuyệt thế của tộc Nữ Chân, công chúa ‘Ngọc Bộ Diêu’ Mạnh Thanh Thanh.
Không ngờ tới ngoài Lý Xích Mi, đối phương còn có cao thủ như vậy, Thiền chủ Liễu Tận thầm than thở rồi đưa tinh thần tiến nhập thiền cảnh vô tâm vô niệm.
Rũ bỏ vướng bận về sống chết của hai người Hàn – Tần, Thiền chủ vỗ xuống một chưởng toàn lực.
Tình hình này, tất nhiên Liễu Tận đã không thể kịp đi cứu Hàn Bách cùng Tần Mộng Dao rồi.
Tại giây phút sống chết trước mắt, Hàn Bách tận hưởng cảm giác tiếp xúc da thịt với Tần Mộng Dao.
Ma chủng đạt tới đạo cảnh trước nay chưa từng có.
Ưng đao kì bí trong tay bỗng như trở thành một bộ phận thân thể, tư tưởng mở rộng của hắn.
Một loại cảm giác không thể hình dung lan tràn toàn thân.
Địch nhân cũng như nóc nhà bỗng nhiên biến mất, Hàn Bách phát giác đã đi tới trong một tòa đại điện, trên đỉnh điện cách hắn khoảng bốn mươi trượng có một họa đồ thật lớn hình tròn tỏa ra quầng sáng như nhìn ra bầu trời.
Kình phong từ trước, sau đánh tới.
Hàn Bách rất tự nhiên đưa Ưng đao chém ra sau, tay chân cùng lúc vỗ đá về phía trước.
“Đương!” Một tiếng động lớn vang lên.
Đại điện biến mất.
Ưng Phi bị Ưng đao mạnh mẽ đánh bật, hắn lảo đảo thối lui ra sau.
Trong khi ở phía trước, Quảng Ứng Thành và Nhã Hàn Thanh càng kinh hãi, bị Hàn Bách đánh bay khỏi nóc nhà.
Hàn Bách trong lòng sáng tỏ, biết rằng vừa rồi duyên phận trùng hợp mình đã tiến vào trong tinh thần dấu ấn của Truyền Ưng lưu lại, nhìn thấy được một đoạn trải nghiệm thần bí khó lường mà Truyền Ưng đã trải qua.
Trong lòng cực kỳ vui mừng, hắn đưa tay xoa mông tròn của Tần Mộng Dao cười to nói: “Mộng Dao ngoan! Để vi phu đưa nàng đến hoàng cung nào.” Tiếp đó, hắn cất tiếng huýt sáo dài, tung mình nhảy lên tránh khỏi đợt tấn công thứ hai của Ưng Phi rồi hạ xuống tới một mái nhà khác.
Đứng ở một mái nhà khác, Chân phu nhân và Phương Dạ Vũ mắt trợn trừng ngạc nhiên như không tin những gì đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, phía Hoàng cung có tiếng kèn lệnh văng vẳng truyền tới.
Rõ ràng là Nghiêm Vô Cụ đang điều động cao thủ đi hỗ trợ.
Phương Dạ Vũ và Chân phu nhân nhìn nhau, đồng thời rút ra binh khí, dùng toàn lực lao tới Hàn Bách.
Bên này, Thiền chủ Liễu Tận qua mười chiêu giao thủ với mỹ nữ tuyệt đẹp Mạnh Thanh Thanh, vừa chiếm được chút ưu thế thì mấy tên Bình Đông đã tiến đến gia nhập vào trận chiến.
Bọn chúng cuốn chặt lấy khiến Thiền chủ Liễu Tận không chút ngơi tay.
Trong lúc trên không, Hàn Bách lại tiến nhập phiến thiên địa kỳ dị bên trogn Ưng đao.
Lần này, hắn trên vách đại điện khắc mười chữ lớn từ trên xuống dưới: “Thiên địa bất nhân xem vạn vật như rơm chó”.(*)
"Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu" = thế giới này bất nhân, xem vạn vật như rơm rạ.
Đại ý là: trong cõi đời này không có con người, tất cả cũng chỉ như rơm rạ.
Vạn vật biến chuyển, cuộc sống này cũng là cõi tạm mà thôi.
Vứt bỏ thân xác tạm này, mới là bất biến.
Khi chân đặt lên mái ngói thì ảo giác trong đầu mới tan biến, Hàn Bách lại trở về với hiện thực bị trùng điệp vây khốn.
Bốn bóng người ào ạt tấn công đến.
Trong lúc vội vội vàng vàng, hắn chỉ kịp nhận ra “Bạch phát” Liễu Dao Chi.
Ba người kia là Niên Liên Đan cùng sư đệ Trúc Tẩu và Chân phu nhân.
Ngoài ra còn có hai tên “Tử đồng ma quân” Hoa Trát Ngao và “Đồng tôn” Sơn Tra Nhạc.
Bọn chúng vốn tưởng rằng chỉ cần Ưng Phi và huynh muội Quảng Nam là đủ để thu thập Tần Mộng Dao lẫn Hàn Bách.
Nào ngờ, Hàn Bách đại triển thần uy cùng lúc đẩy lui ba người và trốn thoát.
Tại trong hoảng sợ, bọn chúng vận dụng hết con bài, không dám để lại lưu thủ.
Với uy thế bốn người kia liên thủ, bọn chúng tin rằng ngay cả Lãng Phiên Vân cũng không dám khinh thường sơ suất.
Hàn Bách cảm thấy tinh thần thể lực tràn đầy, ma chủng trong cơ thể như có tiềm lực vô cùng vô tận.
Dù vậy, hắn cũng không nghĩ mình có thể đồng thời chống đỡ bốn tên cao thủ đáng sợ này.
Huống hồ trên lưng hắn còn có Tần Mộng Dao, nàng bây giờ không chịu nổi một kích.
Hắn thoáng động thân hình, đầu tiên là tránh khỏi cách không chưởng có thể nát tim vỡ phổi của Hoa Trát Ngao lên lưng Tần Mộng Dao.
Rồi lắc mình tránh thoát thế công bạt núi từ hàn thiết trượng của Trúc Tẩu.
Sau lại nhanh như chớp vung tay đánh ra một đao lưu loát thanh thoát nhất từ trước tới nay.
Ưng đao hóa thành một dải cầu vồng bổ lên Ngọc tiêu đang phát ra âm thanh như quỷ gào của Liễu Dao Chi.
Động tác của hắn tiêu sái phiêu dật vô cùng.
Mọi người rõ ràng cảm thụ được ý chí chiến đấu kiên cường không gì sánh được của hắn.
Trong vô thức, loại khí thế này gây nên áp lực khiến người khiếp đảm, tâm sinh khuất phục.
Tần Mộng Dao cảm thụ được sâu nhất.
Tâm linh thanh khiết tĩnh như nước lặng, dù đặt trên lò lửa lớn vẫn bất diệt của nàng mơ hồ cảm nhận đến trên thân ái lang một ít biến hóa huyền bí tuyệt vời.
Điều này khiến đạo cảnh của nàng vốn vẫn liên hệ chặt chẽ với tinh thần Hàn Bách tiến vào trạng thái và phạm vi trước nay chưa từng có.
Nàng chuẩn xác nắm bắt đến cảm giác hợp hai làm một với Hàn Bách, đạo thai dung nhập trong ma chủng, trong lòng nàng huyết nhục Hàn Bách bừng bừng sinh cơ cùng cường đại mị lực.
Trong nhất thời, tâm thần nàng say mê, lần đầu tiên cảm thấy thần hồn điên đảo, phản ứng của nàng trở nên mạnh liệt, nàng hận không thể lập tức cùng hắn hợp thể giao hoan.
Ma chủng Hàn Bách nhận đến kích thích từ đạo thai của nàng cũng lập tức sinh ra cảm ứng, dục hỏa dâng lên mãnh liệt, nhưng tinh thần lại vẫn liên kết cùng Ưng đao, khó mà chia cách.
Cảnh giới tình – dục chia lìa đạt được một cách ngẫu nhiên như vậy.
“Cheng!” Tiếng chạm lớn vang lên, Liễu Dao Chi bị mạnh mẽ đánh lui năm bước, vòng vây chặt chẽ xung quanh lộ ra một khoảng trống cực kỳ quý báu.
Ba người còn lại biến sắc, vội vàng nhằm thẳng Tần Mộng Dao trên lưng Hàn Bách nhào tới.
Chỉ cần giết chết Tần Mộng Dao, dù Hàn Bách chạy thoát bọn chúng cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Bách đánh được rất hứng khởi.
Hắn truyền ma công vào cơ thể Tần Mộng Dao, bảo vệ nàng không bị kình khí xâm hại, rồi thình lình xoay người, di chuyển sang phải đối diện với Sơn Tra Nhạc, Ưng đao vung lên như tia chớp chém lên trọng đồng của gã.
‘Đang!’ Sơn Tra Nhạc liền bị đánh lui hai bước.
Hàn Bách thuận thế liên tiếp chém ra ba đao, đánh cho gã đỡ trái hở phải, không chút lực hoàn thủ.
Chợt có tiếng gió công tới lưng, Hàn Bách lập tức khua đao nghênh đón.
Thì ra là Ưng Phi vừa mới đuổi tới.
Cánh