Khi Thích Trường Chinh tỉnh lại, Hàn Bích Thúy đang say sưa gối đầu ngủ ở bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng còn in nét thỏa mãn và hạnh phúc sau cuộc mây mưa.
Nơi này là một căn nhà trệt tên “Hương Quế cư” nằm cách Nguyệt lâu bởi một khoảng sân.
Lúc mấy người Hàn Bích Thúy đến thì tầng lầu của Nguyệt lâu đã không còn đủ rộng rồi, vì vậy dù không muốn Hư Dạ Nguyệt cũng đành phải bất đắc dĩ mà sắp xếp cho họ ở lại nơi này.
Hương Quế cư có bốn phòng lớn, mỗi nàng chiếm một phòng nên rất thoải mái.
Thích Trường Chinh rời giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Đi tới một góc hiên nhô cao, trong bóng đêm đen sẫm hắn trông thấy Trữ Hồng Ngọc đang dựa lan can ngắm nhìn hoa tuyết nhảy múa.
Trước khi bước tới đây, Thích Trường Chinh đã nghe tiếng nàng ra khỏi phòng.
Hắn cởi áo choàng khoác lên lên người nàng rồi đưa tay vòng qua người, kéo nàng sát vào mình hỏi: “Vì sao không ở trong phòng chờ ta?”
Trữ Hồng Ngọc nấc nhỏ một tiếng, dựa vào người hắn không trả lời.
Thích Trường Chinh hấn động hỏi: “Nàng khóc ư?”
Trữ Hồng Ngọc im lặng gật đầu.
Thích Trường Chinh cảm thấy day dứt, trong lòng thương tiếc vô hạn.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt thấm đẫm trên mặt nàng và ôn nhu nói: “Cái gì qua rồi thì để nó qua đi.
Chúng ta hãy bắt tay đón nhận những tháng ngày tươi đẹp sắp tới.”
Trữ Hồng Ngọc bình tĩnh lạ thường nói: “Thích lang! Thẳn thắn trả lời Hồng Ngọc một vấn đề được không?”
Thích Trường Chinh biết sau những tai kiếp liên tục tâm tình nàng đang rất phức tạp, có đau buồn, có bi thương, có sót xa cho bản thân.
Hắn vội xốc dậy tinh thần, áp sát lên khuôn mặt nàng , thâm tình nói: “Lão Thích nghiêng tai lắng nghe.”
Trữ Hồng Ngọc trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Có thật Thích Trường Chinh chàng động lòng với người ta?”
Thích Trường Chinh ngẩn ngơ nói: “Ta còn nhớ rõ lần đầu gặp nàng tai phủ Trường Sa thì lòng đã mến yêu.
Nếu không phải vậy thì sao có thể không kìm được lòng mà trêu ghẹo nàng.
Chỉ ngại nàng là người của Thượng huynh chứ không thì sao nỡ để người đẹp như vậy lại đó mà rời đi chứ?”
Trữ Hồng Ngọc muốn là những lời nói an ủi, nghe vậy thì thoả mãn khẽ ậm ừ rồi vừa định nói tiếp thì đã bị Thích Trường Chinh nâng cằm nhỏ lên hôn liên tục lên môi son của nàng.
Nàng run rẩy dữ dội, nhanh chóng đẩy miệng Thích Trường Chinh ra rồi thở hổn hển nói: “Thích làng à! Người ta còn có một vài chuyện muốn biết rõ.”
Thích Trường Chinh cảm nhận được tâm tình nàng vội gật đầu nói: “Được! Chúng ta hãy thoải mái nói chuyện.” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng kéo tới bậc thềm cao, sóng vai ngồi xuống.
Một cơn gió đúng lúc này thổi qua, bông tuyết theo gió lướt tới đậu trên mặt và thân thể họ, mềm mại và lanh lẽo.
Họ cùng lúc phát hiện a cả hai đều đi chân trần.
Thích Trường Chinh kề sát bên nàng, một tay giữ vai, một tay nắm lấy tay thon của nàng đồng thời nhìn khuôn mặt ủ ê thê lương của nàng mà nói: “Nào! Hãy cười cho ta xem nào.”
Trữ Hồng Ngọc buồn bã lắc đầu, biểu lộ rằng nàng không thể cười nổi vào lúc này rồi nhẹ nhàng nói: “Thích lang! Hồng Ngọc có phải là loại nữ nhân dâm đãng hay không?” Câu hỏi này nàng vốn đã từng hỏi qua một lần.
Thích Trường Chinh biết rõ trong lòng nàng đang mâu thuẫn, nếu như không cởi hết được bận tâm trong lòng, lời giải thích không có được kết quả hài lòng thì sẽ càng khiến nàng thêm khó chịu.
Hắn nghiêm nghị nói: “Đương nhiên không phải!”
Trữ Hồng Ngọc trở nên kích động, run giọng hỏi: “Ngày đó trong rừng cây, vì sao ta vốn đã là thê tử của người khác rồi vậy mà lại vui thích với việc bị ngươi trêu ghẹo chứ?”
Thích Trường Chinh mỉm cười nói: “Thẳng thắn mà nói thì vấn đề này đã tồn tại ngay từ khi trời đất vừa mới hình thành.
Trời sinh nam nữ tự hấp dẫn lẫn nhau, dù là phụ nữ hay đàn ông đều không thay đổi được chuyện này.
Chỉ là do lễ giáo, đạo đức ràng buộc nên mới không làm ra hành vi vượt qua quy củ.
Vì vậy không ai cần phải xấu hổ vì bị người khác hấp dẫn.
Ví dụ như ta dám chắc Hành Liệt và Hàn Bách đều có hứng thú với nàng cũng như ta bị hấp dẫn bởi Nguyệt Nhi và Sương Nhi.
Nhưng bởi vì các nàng đều đã có nơi có chốn nên chúng ta mới chuyển dục vọng chiếm hữu thành tình bằng hữu trong sáng, nếu không thì sẽ trở thành loại người gian dâm rồi.”
Trữ Hồng Ngọc au mày suy tư một hồi rồi buồn bả nói: “Nhưng Hồng Ngọc biết rõ Ưng Phi là loại người gian dâm vậy mà thân thể vẫn rất đón chào hắn, vẫn thấy được hưởng thụ vô cùng.
Vậy phải chăng Hồng Ngọc là dâm phụ chỉ truy cầu nhục dục?”
Thích Trường Chinh thầm thở dài, rồi cũng đến lúc đối diện với Trữ Hồng Ngọc về vấn đề này, hắn ôn nhu nói: “Điểm này chính là điều đáng sợ nhất của mị thuật.
Nó có thể thông qua thân thể để chinh phục tâm linh của đối phương.
Giống như quân của hai bên đánh nhau, vũ lực bên nào yếu hơn liền sẽ bị chinh phục.
Nó là như thế, không có vấn đề phân biệt đúng sai.”
Trữ Hồng Ngọc nghi ngờ hỏi: “Thật vậy chăng?”
Thích Trường Chinh tràn đầy tự tin trả lời: “Thật 100%.
Ưng Phi là ma quỷ trời sinh đã thích đùa bỡn với nữ giới.
Hắn thích nhất là chinh phục nữ nhân rồi sau đó ruồng bỏ các nàng, khiến cho các nàng cả đời thương tâm vì hắn.
Cái mà hắn cậy vào là khuôn mặt tuấn tú và mị thuật.”
Trữ Hồng Ngọc quay mặt đi hướng khác, mặt ngọc buồn bã hỏi: “Trường Chinh! Chàng thực sự sẽ không ghét bỏ người ta chứ?”
Thích Trường Chinh nắm chặt tay ngọc của nàng, mặt nghiêm lại nói: “Trời cao chứng giám.
Ta, Thích Trường Chinh nếu như có một ngày...”
Trữ Hồng Ngọc hoảng hốt, vội vàng quay lại, môi thơm nhanh chóng bịt lấy miệng hắn, không để cho hắn nói ra lời thề nguyện.”
Lòng Thích Trường Chinh vui mừng, thành tâm thật ý hường thụ hương vị say lòng người đó.
Đồng thời thông qua Trữ Hồng Ngọc, hắn cũng nghĩ tới việc đây như là một chiến trường mà hắn cần phải so đấu với Ưng Phi.
Hắn vội dùng ra những tâm pháp học được ở Hàn Bách và những kinh nghiệm thu được từ hai nữ giáo đồ Thiêm Mệnh giáo.
Miệng lưỡi quấn quít, Trữ Hồng Ngọc cảm nhận được một sự kích thích như muốn tiêu hồn mòn xương.
Nhất là từ bàn tay chắc dày, có lực đang không chút cố kị vuốt ve nàng.
Đầu ngón tay đi tới đâu, thân thể nàng liền sinh ra mãnh liệt phản ứng.
Lại thêm trong lòng nàng không có ý chống cự như với Ưng Phi nên lòng càng say, tinh thần càng bay bổng.
Khi Thích Trường Chinh rời khỏi môi thơm của nàng thì cô gái mới góa chồng này đang run rẩy, thân thể nóng hừng hực, nhục dục đốt người.
Trữ Hồng Ngọc không kiên nể gì đưa tay chụp lấy tay hắn, thở hổn hển nói: “Thích lang! Có phải chàng cũng biết Mị thuật hay không?”
Thích Trường Chinh biết ngay lần đầu nàng tiếp xúc Mị thuật nó đã để lại ấn tượng xấu và sinh ra bóng ma trong lòng nàng nên đâu dám nói thật, hắn liền cười nói: “Ta làm sao biết được cái trò đó.”
Kỳ thật Trữ Hồng Ngọc cũng không cho rằng hắn biết Mị thuật, chì là vì sự kích thích và hưng phấn vừa rồi rất giống với cảm giác mà Ưng Phi gây ra với nàng.
Cho nên khi nghe hắn trả lời, nàng liền gật đầu ra hiệu tin tưởng rồi thẹn thùng hỏi: “Vì sao người ta lại có cảm giác động tình và hưng phấn như vậy chứ?”
Thích Trường Chinh nở nụ cười trong trẻo đáp: “Đạo lý rất đơn giản, bởi vì giữa chúng ta tồn tại cảm tình chân thành và ái tình thắm thiết.
Đó mới chính là Mị thuật lợi hại nhất.
Vì vậy bóng ma Ưng Phi trong tâm hồn nàng nhất định sẽ bị đuổi đi.
Cái này gọi là ‘tà không thể thắng chính’.”
Hiển nhiên, Trữ Hồng Ngọc rất vui với câu trả lời của hắn, nàng vừa xấu hổ vừa hân hoan nói: “Vốn người ta chỉ muốn chết.
Cũng may mà Bích Thúy nói muốn dẫn Hồng Ngọc tới gặp chàng nên người ta mới sinh ra một chút hy vọng.
Mỗi khi nhớ tới tên ma quỷ kia thì bộ dáng phóng đãng cùng ngôn ngữ, hành động tự do hông ráng buộc của chàng lại hiện lên rõ ràng trong lòng thiếp...!Ờ!”
Cánh tay cường tráng của Thích Trường Chinh vòng lấy nàng, kéo sát lại rồi ra sức hôn lên lỗ tai cùng gáy ngọc của nàng.
Trữ Hồng Ngọc chìm vào ***g ngực hắn, nhiệt tình hưởng ứng.
Thích Trường Chinh hôn lên môi thơm của nàng rồi nói: “Hãy để tất cả bắt đầu lại từ thời khắc này, nhé?”
Trữ Hồng Ngọc xấu hổ “ậm ừ” gật đầu đồng ý.
Tròng lòng Thích Trường Chinh mừng rỡ, hắn cố ý đùa nàng nên nói: “Nàng thích ngay tại nơi đây hay trở về phòng?”
Trữ Hồng Ngọc thẹn thùng dụi vào lòng hắn rồi khe khẽ như tiếng muỗi trả lời: “Tùy chàng!”
----- oOo -----
Phong Hành Liệt đứng nơi cửa sổ nhìn tuyết lớn ngoài trời.
Cốc Tư Tiên ôm chăn ngồi trên giường, bờ vai và một nữa ngực lộ ra ngoài.
Nàng dịu dàng nói: “Phong lang đang suy nghĩ điều gì? Ở trong chăn rất thoải mái và ấm áp đó!”
Phong Hành Liệt quay đầu lại nhìn nàng rồi đi tới ngồi lên mép giường.
Cốc Tư Tiên ôm chăn chuyển mình dời đến phía sau rồi lấy chăn phủ qua người hắn.
Nàng rất thùy mị áp sát lưng hắn, hôn lên sau cổ sau đó nói: “Tuyết lại rơi.
Mấy nàng kia không biết có chăn ấm hay không đây.”
Phong Hành Liệt mỉm cười nói: “Nàng rất biết quan tâm người khác.
Yên tâm đi! Ta mới đi xem qua các nàng, tất cả đều ngủ rất ngon.”
Cốc Tư Tiên ngọt ngào nói: “Bọn thiếp có được chồng như thế này, thật không biết là phúc do tu mấy đời.”
Phong Hành Liệt đáp: “Lời này phải do ta nói với mấy nàng mới đúng.”
Cốc Tư Tiên nhẹ nhàng hôn lên gáy hắn rồi nói: “Hành Liệt à! Tư Tiên muốn cùng chàng làm nên một đôi đẹp nhất trên đời này.
Ai! Nếu Tố Hương không bạc phúc như vậy thì tất cả càng hoàn mỹ rồi!”
Lòng Phong Hành Liệt chua xót.
Hắn ôm Cốc Tư Tiên trở lại giường.
Khi bàn tay hắn lần tìm tới nơi thắng địa núi non trập trùng thì trận mưa bão thứ hai cũng được khởi sướng lên.
Mưa tan mây tản, hai người ôm nhau ngủ.
Cốc Tư Tiên hỏi: “Khi nãy đứng nhìn tuyết thì phu quân nghĩ gì? Có thể chia sẻ cho thiếp thân biết không?
Phong Hành Liệt thầm nghĩ sao có thể cho nàng biết được lúc đó ta đang nhớ tới Cận Băng Vân, Thủy Nhu Tinh và Huyền Tĩnh Ni chứ, hắn khẽ gật đầu rồi nói: “Ta có chút lo lắng cho cha.”
Cốc Tư Tiên run run hỏi: “Cha có vấn đề gì sao?”
Phong Hành Liệt đáp: “Ta lo rằng cha sẽ khiêu chiến Bàng Ban.”
Cốc Tư Tiên giật nảy mình nói: “Không thể nào! Vậy mẹ thì sao chứ? Cha nỡ bỏ lại mẹ cùng người ta sao?”
Phong Hành Liệt than thở: “Tâm nguyện lớn nhất cả đời của nhạc phụ chính là báo thù cho sư phụ, vì Bạch đạo giành lại danh tiếng.
Vấn đề lớn nhất là song tu đại pháp đã thành, không phải cha không có lực đánh một trận.
Bàng Ban cũng sẽ sẵn lòng tiếp nhận cha khiêu chiến.
Thật là đau đầu.”
Cốc Tư Tiên cắn răng nói: “Trời vừa sáng thì chúng ta đi gặp mẹ.
Bằng mọi cách phải ngăn chặn cha đi làm việc này.
Nếu cha không đáp ứng, ta liền chết cho ông ấy xem.”
Phong Hành Liệt cười khổ hỏi: “Nàng chết thì ta phải làm sao đây?”
Cốc Tư Tiên ngẩn ngơ hỏi: “Người ta chỉ là nói như vậy thôi.
Làm sao cha nỡ nhẫn tâm nhìn con gái đi tìm chết.”
Phong Hành Liệt than thở: “Việc ngày mai thì để ngày mai đi.
Chi bằng bây giờ chúng ta đi hưởng thụ một chút cảm giác đạp tuyết tản bộ, được chứ?”
Cốc Tư Tiên vui vẻ nói: “Cho dù Phong lang có đi tới đâu, chỉ cần không chê bỏ người ta, Tư Tiên chắc chắn sẽ bầu bạn ở bên cạnh.”
----- oOo -----
Hàn Bách có một giấc mộng rất đẹp.
Hắn hóa thân thành chim bay lượn tự do trên đồng cỏ xanh rộng lớn.
Rừng cây phía dưới mơn mởn xanh tươi.
Hắn cảm thấy trong lòng xung động, liền toàn lực bay lên phía trên.
Rừng cây phía dưới càng lúc càng nhỏ.
Đôi cánh đẩy không khí, hắn lơ lửng ở trên cao.
Sau đó khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang trần truồng nằm ngửa trên ghế dài, đầu gối lên đôi chân ngọc đang khoanh tròn của Tần Mộng Dao.
Hàn Bách ngồi dậy, tinh thần khoan khoái, trong người có một loại cảm giác dễ chịu thoải mái khó mô tả nên lời.
Không chỉ suy nghĩ trong sáng rõ ràng, Ma công trong cơ thể cũng dân trào không ngừng nghỉ, tràn ngập lực lượng.
Đạo thai của Mộng Dao quả là phi phàm, khiến cho hắn như thoát thai hoán cốt thành một người khác.
Tần Mộng Dao cả người quần áo trắng như tuyết, khoanh chân ngồi ngay ngắn mái tóc buông xõa xuống hai vai, tay kết ấn hoa sen, bảo tướng trang nghiêm, khuôn mặt thanh tú rực rỡ.
Nàng không chỉ đã hồi phục khí chất thanh lệ không thuộc nhân gian mà còn có phần hơn nữa, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
寶相 bảo tướng: Tướng mạo cao quý, chỉ tướng mạo của Phật.
Nhớ tới cảm giác mê người tiêu hồn khi cùng nàng ‘điên loan đảo phượng’, chiếm lấy thân thể thần tiên đó thì Hàn Bách cảm thấy xúc động đến muốn khóc.
Ngoài lầu, tuyết càng rơi càng lớn, một mảnh mịt mờ.
Tần Mộng Dao đang tại thời điểm tu hành quan trọng, Hàn Bách không dám quấy nhiễu nàng, hắn học nàng ngồi xuống.
Ngồi chán, hắn liền vận chuyển lên Vô tưởng thập thức.
Chỉ trong chốc lát hắn tiến vào cảnh giới không suy không nghĩ, quên vật quên ta, linh giác mở rộng ra bốn phương tám hướng.
Hàn Bách kinh sợ, giật mình tỉnh lại.
Hắn thầm hỏi vì sao Ma chủng lại trở nên lợi hại như thế, nghìn vạn lần không nên làm cho mình nhìn thấu tình đời rồi xuất gia đi làm hòa thượng.
Nếu mà vậy thì thảm rồi.
Không thể như vậy được! Bây giờ ta vẫn rất có hứng thú với nữ nhân, sao có thể bỏ được chốn phồn hoa chơi đùa rất vui này chứ.”
Đang lúc nghi hoặc thì tiếng Tần Mộng Dao ngọt ngào trong trẻo vang lên: “Hàn Bách!”
Hàn Bách mừng rỡ mở mắt ra vừa vặn hai đôi mắt giao nhau.
Hàn Bách lập tức há hốc miệng.
Đội mắt đẹp kia không chứa chút tạp chất nào như hai cái đầm nước trong suốt sâu không thấy đáy, nghiêng nghiêng bên trong lại cất giấu cảm tình cực kì khắc sâu khiến người lòng rung động tinh thần say mê.
Khí chất không thể xâm phạm càng mạnh liệt hơn trước đây trăm nghìn lần.
Hàn Bách nổi lên một cỗ xung động muốn quỳ làm lễ trước nàng, thuận tiện