Hàn Bách trong đầu rối bời đi theo Phạm Lương Cực về tới Tả gia lão hạng.
Lúc này bầu không khí bên trong tiệm tràn đầy vui vẻ, hắn đành đè nén đau khổ trong lòng bước vào bên trong.
Ba nàng Tả Thi, Phạm Báo và Nhan Như Yên đang đùa giỡn cùng Tiểu Văn Văn trông thấy hai người Hàn, Phạm bước vào thì tất cả đều ngừng lại.
Tả Thi vui mừng nói: “Tiểu Văn Văn, con nhìn xem ai tới kìa! Mẹ chỉ cho con nói sao nhỉ?”
Tiểu Văn Văn nhảy lên xoay người lại, con mắt mở lớn chăm chú nhìn hai người.
Cô bé nhìn Phạm Lương Cực trước rồi do dự hỏi: “Là ông sao?”
Phạm Lương Cực cười như nắc nẻ nói: “Đúng! Ta cũng là cha con, nhưng là cha nuôi.”
Mặt Tả Thi ửng hồng, lườm lườm nhìn Phạm Lương Cực, tiếp đó quay qua nháy nháy mắt với Hàn Bách.
Hàn Bách nhìn thấy cô bé nhanh nhảu dễ thương kia thì trong lòng vui vẻ, hắn một chân quỳ xuống, hai tay giang ra nhẹ giọng nói: “Bé con ngoan! Đến đây với cha nào!”
Mặt Tiểu Văn Văn đỏ lên, giậm chân nói: “Cháu không phải là ‘bé con’, là Tiểu Văn Văn.” Nói xong thì nhảy vào lòng Tả Thi, không chịu quay lại nhìn.
Hàn Bách da mặt vốn rất dày, liền cười ha ha, đứng lên, đi tới phía sau cô bé, quỳ xuống nhỏ nhẹ: “Là cha sai, con là Tiểu Văn Văn, là Tiểu Văn Văn thông minh nhất.”
Tả Thi dục giã: “Tiểu Văn! Con quên mẹ đã bảo làm thế nào sao?”
Tiểu Văn Văn vụt quay người lại như gió xoáy, ôm lấy cổ Hàn Bách, hôn lên má hắn một cái và kêu lên: “Cha!”
Tiếp đó cô bé vội rụt về trong lòng Tả Thi rồi không chịu rời ra nữa.
Mọi người thấy vậy thì trong lòng ấm áp.
Nhu Nhu đi tới níu lấy Hàn Bách nói: “Người của Nộ Giao bang tới rồi, đang nói chuyện với Lãng đại ca ở bên phòng khách.”
Phạm Lương Cực ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?” rồi lập tức đi về phía phòng khách.
Nhu Nhu lại nhỏ giọng nói: “Bạch cô nương cũng tới rồi, đang chờ chàng ở phòng khách phụ.”
Hàn Bách lập tức biến sắc, Phạm Lương Cực cũng ngừng bước.
Nhu Nhu thấy biểu hiện của hai người khác lạ thì ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?” Nàng không biết thân phận của Bạch Phương Hoa nên tự nhiên có phản ứng như vậy.
Phạm Lương Cực ho khan một tiếng trả lời không có gì rồi kéo Hàn Bách đến chỗ khác nói: “Con yêu nữ này chắc chắn không có ý tốt, ngươi cứ yên tâm đi gặp nàng ta đi! Ta sẽ ở bên cạnh trông chừng.
Có Lãng Phiên Vân ở đây thì dám chắc nàng ta không dám làm càn.”
Hàn Bách yên tâm gật đầu rồi đi về phía phòng khách gặp Bạch Phương Hoa.
Khu phía trước của Tả gia lão trạch là cửa hàng, khu phía sau là nơi ở và nhà xưởng, khu này rất rộng, ở lại hơn trăm người vẫn thoải mái.
Bạch Phương Hoa thanh lịch, thoải mái ngồi ở phòng khách, nhìn vừa lanh lợi vừa hiền thục, thực sự thì cho đến tận bây giờ, Hàn Bách vẫn có phần không tin nàng sẽ hại mình, nhưng sau khi trải qua chuyện của Doanh Tán Hoa, hắn không còn dám sơ ý.
Nàng vừa thấy Hàn Bách thì trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, miệng “A!” một tiếng rồi đứng lên.
Hàn Bách nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Tin tức của Bạch tiểu thư thật là nhanh nhạy, lại biết được ta tới đây cơ đấy!”
Bạch Phương Hoa tiến lên đón, kéo khuỷu tay hắn cười nói: “Không cần phải đoán cũng biết ngươi nhất định sẽ tới đây thăm đứa con gái láu lỉnh của mình, vì vậy người ta mới đến đây tìm ngươi.”
Sau khi ngồi xuống, Hàn Bách phục hồi lại tinh thần, miệng cười hì hì: “Bạch tiểu thư giờ không sợ ta nữa rồi nên mới dâng lên tới cửa đi?”
Bạch Phương Hoa liếc mắt tình tứ, giọng nói ngọt ngào: “Sao phải sợ chàng chứ? Lần này tới tìm chàng không phải là đưa thân lên tới cửa mà được người khác nhờ đưa cho chàng một vài thứ.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Ai lại có thể làm nhọc thân thể vàng ngọc của Bạch tiểu thư cơ chứ?”
Bạch Phương Hoa trừng mắt lườm hắn, tay lấy từ trong áo ra một cái gói có dán xi niêm phong đưa cho hắn: “Khi nãy Doanh Tán Hoa tới tìm ta, nhờ chính tay ta đưa cho chàng.
Phương Hoa cũng không biết bên trong có cái gì.”
Nếu là trước đây, khi còn chưa biết Bạch Phương Hoa là người của Thiên Mệnh giáo thì có lẽ Hàn Bách sẽ tin lời nàng nói, nhưng bây giờ sao có thể tin được nàng không có mở ra xem chứ.
Hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên vì sao lúc nãy Doanh Tán Hoa không có nhắc tới cái gói này?
Bạch Phương Hoa đứng lên, cười nói: “Hàn lang nhất định rất nôn nóng muốn xem nó, Phương Hoa không cản trở chàng nữa.”
Hàn Bách xấu hổ nói: “Ta tiễn nàng ra ngoài.”
Bạch Phương Hoa ấn vai hắn xuống, hiến dâng một nụ hôn ngọt ngào rồi dịu dàng nói: “Không cần đâu.
Mấy ngày sắp tới, Hàn lang nhất định không rảnh được.
Đợi sau khi Hàn lang đại triển thần uy, tiêu diệt quần ma rồi thì chàng muốn như thế nào, Phương Hoa đều chấp nhận hết.”
Hàn Bách làm ra vẻ vui mừng mà nhắc nhở: “Nói thì phải giữ lời, đừng có đổi ý đó!”
Bạch Phương Hoa đáp: “Phương Hoa tuân chỉ!” Rồi nàng cười ngọt ngào, uyển chuyển rời đi.
Nhìn dáng đi quyến rũ của nàng, Hàn Bách ngây ngẩn cả ra.
Mãi cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn sau cánh cửa, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn thầm nghĩ bộ dáng đó chắc phải là một loại mị thuật của Thiên Mệnh giáo nên mới lợi hại như vậy.
Cúi đầu nhìn gói nhỏ trên tay, lòng hắn ngổn ngang trăm mối.
Nghĩ tới trong này có thể là tuyệt bút mà Tú Sắc viết cho hắn trước lúc tự sát hoặc là Doanh Tán Hoa tiết lộ âm mưu đối phó Yến Vương thì tim hắn không kiềm chế được đập thình thịch.
Phạm Lương Cực vẻ mặt hoài nghi đi tới, như vẫn còn không thể tin được mà hỏi: “Việc thật là như vậy sao?” Tiếp đó quát to: “Còn không mau mở ra xem.”
Hàn Bách đưa cái gói cho Phạm Lương Cực, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Phạm Lương Cực hiểu tâm tình của hắn lúc này, lão nhận lấy cái gói, đặt nó lên trên bàn rồi cách không vận chỉ vạch ra, phần xi đứt đôi, cái gói mở ra, đó là một xấp thư, ở trên cùng viết: “Thừa tướng Hồ Duy Dung – thân khải.”
(Thân khải: lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).
Cả hai đồng thời kêu “A!”, mắt lộ vẻ không thể tin được nhìn chăm chăm vào khoảng mười cái phong bì.
Phạm Lương Cực nhào tới bàn, lật thư xem kỹ.
Tất cả chúng đều là mật hàm trao đổi qua lại giữa Hồ Duy Dung và Lam Ngọc, Đông doanh và Phương Dạ Vũ, toàn bộ nội dung tất nhiên là liên quan tới mưu đồ tạo phản và việc chia cắt trung thổ sau khi sự việc thành công, nhưng lại không có một chữ nào đề cập tới âm mưu như thế nào.
Hai người nhìn nhau, sững sờ tại chỗ.
Phạm Lương Cực hít sâu một hơi rồi nói: “Việc này vô cùng kì quái, để ta tìm Lãng Phiên Vân tới thương lượng.” Chỉ một lát sau, Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên, Thượng Quan Ưng và Địch Vũ Thời đều đã có mặt.
Sau khi nhanh chóng giới thiệu qua một lượt, Phạm Lương Cực liền đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể rõ ra.
Mọi người chăm chú lắng nghe, trán nhăn cả lại, trầm ngâm không nói.
Phạm Lương Cực nói: “Nếu như Bạch Phương Hoa chưa có mở ra xem thì tất nhiên không biết những thứ này là chứng cứ khiến cho Hồ Duy Dung bị tru di cửu tộc, như vậy thì có thể miễn cưỡng lý giải được.”
Địch Vũ Thời suy nghĩ rồi lắc đầu: “Trừ khi Bạch Phương Hoa không phải là yêu nữ hộ pháp của Thiên Mệnh giáo, còn không thì tuyết đối sẽ không sơ ý như vậy.
Mà Doanh Tán Hoa nếu chỉ là người của Lam Ngọc, sao lại có được chứng cứ tạo phản của Hồ Duy Dung chứ, chỉ có Đan Ngọc Như mới dễ dàng có được những thứ này.”
Lăng Chiến Thiên không hiểu: “Nhưng tại sao Đan Ngọc Như lại đi hại chết thủ hạ của mình chứ?”
Lãng Phiên Vân thở dài một hơi nói: “Đến bây giờ ta mới lĩnh giáo được sự lợi hại của Đan Ngọc Như, thảo nào ngay cả Ngôn Tĩnh Am cũng không diệt trừ được nàng.
Nếu không phải Hàn tiểu đệ biết rõ thân phận của Bạch Phương Hoa thì chúng ta không bao giờ nghi ngờ đến nàng ta.”
Địch Vũ Thời đau đầu nói: “Rốt cuộc là có nên đưa mấy lá thư này cho Chu Nguyên Chương hay không đây.
Nếu như Bạch Phương Hoa thực sự không biết nội dung trong này thì đây quả thật là cơ hội ngàn năm có một để xử lý Lam Ngọc và Hồ Duy Dung.”
Thượng Quan Ưng cau mày: “Chỉ sợ phải sau chuyện này chúng ta mới biết rõ âm mưu của Đan Ngọc Như, hoặc là Đan Ngọc Như gặp sai lầm, không thì trừ phi chúng ta lập tức đuổi theo Doanh Tán Hoa để hỏi cho rõ ràng.”
Lãng Phiên Vân nói: “Lúc này Hàn tiểu đệ không thể phân thân đuổi theo nàng ta, mà dù có đuổi theo cũng e là tốn công vô ích.”
Hàn Bách gãi đầu hỏi: “Bây giờ phải làm gì mới được đây? Giết chết Hồ Duy Dung luôn là một chuyện đáng làm a!” Tiếp đó than thở: “Còn có một chuyện rất kì quái, theo giọng điệu của Bạch Phương Hoa thì mấy ngày tới sẽ không tới quấy rầy ta, chẳng lẽ nàng hay Đan Ngọc Như không muốn dùng ma chủng của ta để tẩm bổ hay sao?”
Mọi người nghe hắn than thở như vậy thì đều cảm thấy thú vị mà nở nụ cười.
Địch Vũ Thời giật mình nói: “Rốt cuộc ta cũng đoán được vì sao Đan Ngọc Như loại bỏ Hồ Duy Dung rồi, đó là vì hắn đã bị bộc lộ thân phận, việc này hẳn là do Bạch Phương Hoa truyền cho Đan Ngọc Như biết, nên bà ta mới có quyết định này.”
Lãng Phiên Vân mỉm cười nói: “Vũ Thời phân tích rất có lý, theo như vậy phân tích tiếp sẽ thấy Đan Ngọc Như dù không có Hồ Duy Dung thì vẫn có cách ở phía sau Chu Nguyên Chương mà khống chế đại cục.”
Phạm Lương Cực vỗ bàn cái rầm, cười to nói: “Nhất định là có liên quán tới tên tiểu tử Doãn Văn kia.
Cho tới lúc này, chúng ta vẫn không chú ý tới hắn, nhưng hắn lại là người thừa kế hợp pháp ngôi vị hoàng đế của Chu Nguyên Chương.
Nếu như Chu Nguyên Chương đột nhiên chết đi thì người được lợi đầu tiên chính là hắn.”
Vẻ mặt Địch Vũ Thời nghiêm trọng vô cùng, trầm trầm nói: “Đan Ngọc Như có thể an bài Bạch Phương Hoa