Bên ngoài trướng, tiếng Hoa Giải Ngữ ẻo lả cất lên: “Mạc môn chủ vì sao lại nổi giận như vậy? Trong trướng của Tiêu Dao Môn mà chẳng thấy tiêu dao chút nào, vật nhau uỳnh uỵch, lại còn vứt đồ đạc bừa bãi!”.
Mạc Ý Nhàn thấy người đến là Hồng Nhan Hoa Giải Ngữ, lòng yên tâm ngay. Cả hai suy cho cùng cũng có thể coi là người một nhà, bèn cười lớn: “Hoa hộ pháp đêm khuya đến chơi, phải chăng là muốn cùng ta thu dọn đồ đạc trên Tiêu Dao sàng?”.
Hàn Bách trái lại sau lưng thoắt lạnh, chỉ một mình Mạc Ý Nhàn đã khó thể ứng phó, nay lại thêm ra một Hoa Giải Ngữ tinh minh xảo quyệt, tình thế đã đến mức nguy hiểm tột cùng! Đột nhiên tâm cơ máy động, chàng cười lên ha hả: “Hoa nương tử đến thật đúng lúc, mau giúp tướng công một tay loại bỏ cái con lợn béo chết tiệt này đi!”.
Mạc Ý Nhàn ở trong trướng và Hoa Giải Ngữ ở ngoài trướng đều thoắt kinh ngạc.
Cho đến bây giờ, điểm băn khoăn lớn nhất trong lòng Mạc Ý Nhàn chính là không biết Hàn Bách rốt cuộc là thần thánh phương nào. Không phải chỉ riêng Mạc Ý Nhàn mà bất cứ người nào khi gặp Hàn Bách đều nảy sinh nghi hoặc.
Bởi lẽ cao thủ nào cũng đều phải có một quá trình tích lũy trưởng thành, duy có Hàn Bách do kế thừa Ma chủng của Xích Tôn Tín mà chỉ qua một đêm đã trở thành cao thủ Hắc Bảng một cách danh hợp kỳ thực. Cơ ngộ trăm năm khó gặp này làm sao không khiến người ta phải ngạc nhiên đến đau đầu?
Chính bởi lai lịch thần bí của Hàn Bách, lại thêm câu nói của chàng với Hoa Giải Ngữ mà kẻ đa nghi như Mạc Ý Nhàn lập tức trở nên hoảng hốt.
Lẽ nào Bàng Ban thấy ta chiến bại dưới tay Lãng Phiên Vân, không còn giá trị lợi dụng nữa nên phái người này và Hoa Giải Ngữ đến để thủ tiêu? Bằng không, sào huyệt của ta kín đáo thần bí như thế, làm sao cả hai người bọn chúng lại biết được?
Hoa Giải Ngữ nghe thấy Hàn Bách một câu nương tử, hai câu nương tử, vừa tức giận vừa ngọt ngào. Tức là bởi đối phương dám cợt nhả tự xưng là tướng công, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn dâng lên thật khó lý giải, buột miệng: “Tiểu quỷ nhà ngươi! Còn nói lung tung nữa ta sẽ móc lưỡi ngươi ra!”.
Khuôn mặt lại bỗng đỏ bừng lên, nhớ đến cái hôn trộm tối qua của Hàn Bách.
Mạc Ý Nhàn trong lòng càng kinh hãi, kẻ lão luyện tình trường như hắn làm sao lại không nghe ra hàm ý trong lời Hoa Giải Ngữ, tuy gắt gỏng đanh đá song ngữ khí lại trách móc nũng nịu.
Người mừng hơn cả chính là Hàn Bách. Mỗi lần gặp chàng nguy hiểm, Ma chủng lập tức phát huy linh lực, đầu óc trở nên tinh minh sáng suốt, sao lại không nhân cơ hội nước đục thả câu, liền cao giọng nói: “Sau khi về nhà rồi, mặc cho nương tử trừng phạt ta thế nào cũng được...”.
Mạc Ý Nhàn đột nhiên quát lớn: “Không được vào, bằng không ta...”.
Hàn Bách thấy sự việc sắp hỏng, đâu để cho hai người họ tiếp tục đối đáp, liền gọi lớn: “y a, nương tử, ta sắp chết rồi!”.
Hoa Giải Ngữ bên ngoài vừa bối rối vừa kinh hãi. Nếu như hắn chết, chẳng phải là không còn gì nữa sao! Chi bằng cứ xông vào trước rồi tính sau, bèn cười vang: “Mạc môn chủ! Nô gia vào đây!” đoạn lắc mình lao vào.
Mạc Ý Nhàn quả nhiên nổi giận, vung quạt lên phóng về phía Hoa Giải Ngữ.
Hoa Giải Ngữ đâu dám khinh suất, sớm đã có sự chuẩn bị. Thấy luồng gió quạt táp đến, bà ta khẽ hét lên một tiếng, dải áo bung ra.
Hàn Bách thầm nghĩ trời đã giúp ta, liền ôm thân hình trần trụi trong tay bay thẳng lên trời, phá trướng lao ra, rồi lại húc vỡ nóc kho, chạy thoát.
Bụi tung mù mịt.
o0o
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Phu thê cao thủ đến từ Thư Hương thế gia Hướng Thanh Thu và Vân Thưởng sau khi ra khỏi thành liền nhằm hướng tây, về nhà.
Cổng thành khi ấy vẫn chưa mở, nhưng không thể gây khó dễ cho hai cao thủ võ lâm này. Không hiểu vì sao, cả hai người đều muốn nhanh chóng rời đi, gấp rút trở về Thư Hương thế gia ở Tô Châu.
Hướng Thanh Thu nhìn thê tử Vân Thưởng, ngắm khuôn mặt mỹ miều nhìn bao nhiêu năm vẫn chưa biết chán, khẽ nói: “Thưởng muội! Nàng biết không, mười sáu năm qua, kể từ khi ta được chọn làm cao thủ hạt giống, tâm trạng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Ài, Trình Vọng vừa hy sinh, ta nên cảm thấy đau buồn mới phải, đúng không?”.
Vân Thưởng ngoảnh đầu nhìn tướng công, dịu dàng nói: “Thanh Thu ca, bản chất của chàng là ái văn khinh võ, hơn nữa chàng lại càng quý mến, luyến tiếc cuộc đời hơn tất cả những người thường khác, vì thế trong lòng luôn muốn cự tuyệt trách nhiệm mà Bát phái gán lên người chàng. Tối qua chàng đã đối mặt được với Bàng Ban, tuy chưa ra tay nhưng đã có công đóng góp, vì thế tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn, muội không hề thấy ngạc nhiên chút nào”.
Hướng Thanh Thu cầm tay Vân Thưởng, đưa lên miệng hôn nhẹ: “Có một hiền thê hiểu ta như vậy, Thanh Thu này đã chẳng còn cầu mong gì ở thượng thiên nữa”.
Vân Thưởng thở dài một tiếng, song lại không nói gì. Hướng Thanh Thu cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao sau khi rời khỏi rừng liễu, sắc mặt của Thưởng muội không thấy vui lên chút nào vậy?”.
Vân Thưởng nhìn ra con đường cái quan trải dài phía trước, hai bên cây cối um tùm, nghĩ thầm, lúc mặt trời lên, con đường này nhất định rất là râm mát, đọan khẽ nói: “Muội có chút lo lắng, chúng ta liệu có thể trở về được Tô Châu hay không?”.
Hướng Thanh Thu từ trước đến giờ luôn tin phục tài trí hiền thê, nghe thế mới giật mình, chau mày: “Thưởng muội phải chăng là sợ người của Bàng Ban sẽ đến đối phó với chúng ta?”.
Vân Thưởng đi chậm lại, gật đầu nói: “Bàng Ban lần này xuất sơn, từ lúc công đánh Xích Tôn Tín, mỗi một hành động đều được bố trí tỉ mỉ chu đáo, sao bỗng nhiên lại để lộ ra một kẽ hở để cho chúng ta thừa cơ?”
Hướng Thanh Thu đột nhiên dừng bước, rùng mình: “Lẽ nào vết thương của Bàng Ban lại là giả tạo ra?”.
Câu này của hắn quả là hợp tình hợp lý. Bàng Ban vừa cất tay đã tùy tiện giết chết một cao thủ hạt giống, sau đó lại nói đi là đi, đâu có giống với một người đang bị nội thương?
Vân Thưởng lắc đầu: “Nếu Bàng Ban không bị thương, chúng ta sẽ không một ai có thể sống mà rời khỏi rừng liễu, ở đây có một số mấu chốt mà muội nghĩ chưa thông”.
Bỗng từ đằng sau vọng lại tiếng bước chân. Hai người cùng giật mình.
Bởi vì khi tiếng bước chân vang lên, ai đó đã chỉ còn cách họ chừng mười trượng, vậy mà trước đó cả hai không hề nghe thấy có người đang đến gần.
Hai người tâm ý tương thông, buông tay nhau, nhanh như cắt lùi sang hai bên, cùng nhìn về phía sau.
Nhìn một lúc, cả hai đều giật mình kinh hãi.
Thì ra phía sau có những hai người đuổi đến chứ không phải một, bước chân cả hai trùng vào làm một, vì thế khi phát ra chỉ như tiếng bước của một người.
Bộ dạng hai người giống nhau như đúc, chẳc hẳn là một cặp huynh đệ song sinh, tuổi đã khoảng tầm sáu chục, mặt mũi âm trầm, thân hình cao lớn, sống mũi cao mà quặp, không giống với người Trung thổ.
Vân Thưởng khẽ rùng mình, A! lên một tiếng: “Mông thị Song ma!”. Hướng Thanh Thu ớn lạnh trong lòng.
Thì ra năm xưa, trước khi Nguyên triều bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, dưới trướng Mông hoàng có tất cả Bát đại cao thủ đảm nhận trọng trách Ngự tiền hộ vệ, Mông thị Song ma chính là hai trong số đó. Hai người này dung mạo giống nhau, chỉ lão đại bên mép có một cái bớt nhỏ, tên thật của họ cũng không ai biết, chỉ quen gọi Mông Đại và Mông Nhị.
Năm chấp chính thứ hai mươi tám của Nguyên Thuận Đế, thủ hạ dưới quyền Chu Nguyên Chương là đại tướng Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân hội sư ở Thông Châu, đánh bại quân Nguyên, tiến thẳng vào Kinh sư. Nguyên Thuận đế dưới sự hộ tống của Bát đại cao thủ chạy trốn về phương bắc. Chu Nguyên Chương lệnh cho Quỷ vương Hư Nhược Vô đích thân dẫn mười bảy cao thủ Trung Nguyên truy sát. Bát đại cao thủ liều mạng tương chiến, ba người tử trận đương trường, còn lại năm người vẫn bảo vệ Thuận Đế an toàn trở về Mông cổ, có thể thấy được võ nghệ cao cường của năm người này.
Mười bảy cao thủ Trung Nguyên khi ấy chết trận mất mười một người. Những người còn lại, trừ Quỷ vương Hư Nhược Vô, không ai là không mang thương tích nặng nề. Cuộc đối đầu quần đấu ấy mấy chục năm sau nhắc đến vẫn khiến người ta kinh hãi, thật không ngờ hôm nay hai trong số năm cao thủ Mông cổ lại xuất hiện ở Trung Nguyên, bảo làm sao người biết chuyện lại không cảm thấy ớn lạnh!
Vân Thưởng và Hướng Thanh Thu nhanh như cắt nháy mắt cho nhau, người nào cũng nhìn thấy vẻ sợ hãi ở người kia. Nếu như hai kẻ mới tới này thực sự có liên quan đến Bàng Ban, thì chắc hẳn trước mặt đã lành ít dữ nhiều.
Song ma không hề giảm bớt tốc độ, thoắt cái đã đến cách hai người chỉ còn năm thước.
“Xeng!”.
Thanh Thu và Vân Thưởng đồng thời tuốt ra hai thanh danh kiếm của Thư Hương thế gia, Ngân long và Ngọc phụng.
Mông Đại cười ha hả, mười ngón tay quắp lại như móc câu lần lượt chộp đến hai thanh kiếm. Cùng lúc đó, Mông Nhị nhảy vút lên vai Mông đại, nhào lên không trung, hướng đến phía trên đỉnh đầu hai người.
Vân Thưởng thầm kêu không ổn, nàng và Hướng Thanh Thu sau khi thành hôn đều sớm tối luyện kiếm, sở trường là song kiếm hợp bích, hai người đồng tâm, uy lực sẽ tăng lên gấp bội. Nào ngờ kẻ địch lại là hai huynh đệ song sinh, còn thuộc hàng siêu cấp về mặt tâm ý tương thông. Năm sáu mươi năm kinh nghiệm liên chiến, lập tức át hết mọi ưu thế của đôi phu thê cao thủ
Kẻ nào đã cắt cử nhị Mông đi đối phó với Vân, Hướng phu phụ, thật là thần cơ diệu toán!
“Huỵch, huỵch!”.
Hai tay Mông Đại lần lượt phất trên Ngân Long và Ngọc Phụng.
Hai người cùng lúc rung lên, ngực như trúng phải thoi quyền ngàn cân, lùi mạnh về sau, chiêu thức tiếp theo là Tỉ Dị Song Phi cũng không thể nào thi triển được.
Cả hai lại nháy mắt ra hiệu cho nhau, từ phân thành hợp, lưng tựa sát lưng. Mông Nhị phía trên tung song quyền đánh xuống, cát bụi trên đường lập tức cuốn bay mù mịt, thanh thế khiếp người.
Mông Đại cười lên một tiếng quái đản: “Quả nhiên là hậu sinh khả úy, đáng tiếc là trẻ như vậy đã phải chết rồi!” Lão vung tay quét một vòng, sợi Huyền Thiết Chỉ đen tuyền đã nằm gọn trong tay, loang loáng như chớp nhằm về Vân Thưởng đối diện với lão, không cho đối thủ mảy may cơ hội lấy hơi hồi sức.
Sự xuất hiện đột nhiên của nhị ma này ban đầu đã khiến người ta kinh hãi, nội công lại thâm hậu hơn rất nhiều so với vợ chồng Hướng Thanh Thu, lấy cương đối cương, cho dù về tâm lý hay về võ công đều chiếm chọn thế thượng phong.
Nếu như vợ chồng Hướng Thanh Thu biết được trong cùng một thời điểm, Phương Dạ Vũ có thể phát động công kích cả Càn La, Hàn Bách, Phong Hành Liệt và hai người họ nữa, sự kinh hãi trong lòng có lẽ không chỉ dừng lại ở đó.
“Cheng!”. “Bụp!”.
Ngọc Phụng kiếm của Vân Thưởng và Ngân Long kiếm của Thanh Thu lần lượt đỡ lấy Huyền Thiết Chỉ của Mông đại và quyền của Mông nhị.
Mông Đại toàn thân rung lên, lùi nhanh về sau. Mông Nhị thì lao vút lên như một chiếc lông vũ, rồi đáp xuống một chỗ khác.
Vân Thưởng và Hướng Thanh Thu đều ộc ra máu tươi.
Mông Đại sau khi lùi ba bước, sắc mặt hiện chút kinh hãi, trầm trầm nói: “Được lắm! Không ngờ các ngươi ít tuổi như vậy mà đã luyện thành Liên thể tâm pháp của Thư Hương thế gia, chẳng trách Thiếu Chủ đặc biệt sai hai huynh đệ ta đến chăm sóc hai người”.
Vẻ kinh hãi của hai vợ chồng Hướng Thanh Thu quả thật không bút nào tả xiết. Thì ra Liên thể tâm pháp là bí mật bất truyền của Thư Hương thế gia, mượn sự tiếp xúc của hai cơ thể mà liên kết nội lực của hai người, vì thế mặt ngoài Mông Đại, Mông Nhị giao đấu với một trong hai, song kì thực đó là công lực của hai người hợp lại.
Hướng Thanh Thu phu phụ định dùng mật pháp này, nhân lúc đối thủ không ngờ tới mà đánh trọng thương một trong Song ma hòng cứu vãn tình thế, không ngờ công lực đối phương thâm hậu vô cùng, chỉ bị đẩy lùi chứ không bị thương, trái lại hai người lại thọ thương, tuy không nặng lắm, nhưng yếu tố bất ngờ đã không còn nữa.
Vân Thưởng hét lên một tiếng, kéo tay phu quân.
Kiếm quang hai người lại rộ lên, nhằm Song ma công tới, nhân cơ hội đối thủ chưa đứng vững, tranh thủ thế chủ động tấn công.
Mông Nhị hét lên hệt như đất bằng sấm dậy, đoản mâu năm thước vung ra, không đâm mà bổ xuống nhằm vào đầu đối thủ.
Mông Đại xông lên phối hợp, Huyền Thiết Chỉ sấn ngay vào giữa, bộ dạng rõ là muốn tốc chiến thanh toán đối phương.
Một loạt tiếng kim loại va đập vang lên, làm