Hàn Bách ôm Nhu Nhu trong lòng, hốt hoảng chạy thục mạng, không lựa đường, cũng không biết đã chạy được bao lâu.
Vừa hay đến trên nóc một quán trọ, thấy hậu viện đỗ mấy cỗ xe ngựa. Ngựa đã bị người ta dắt đi mất, chỉ còn lại thùng xe trống không, trong bụng mừng thầm, chọn một chiếc xe lớn nhất trong số đó, trốn ngay vào trong. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Vào đến trong thùng xe, Hàn Bách ngồi xuống, khẽ bảo mỹ nhân: “Có thể bỏ tay ra được rồi!” Cô nương ấy vẫn cứ quấn chặt lấy người chàng, chỉ ngẩng mặt lên nhìn.
Hàn Bách kỳ lạ vì cô ta không chịu buông tay, tự nhiên cũng cúi đầu xuống. Lúc trước tập trung chạy trốn, cô nương ấy lại cũng rúc mặt vào ngực, đến giờ mới lần đầu tiên thấy được rõ ràng dung nhan của người mình vừa cứu.
Hai bên tai ù lên, đầu chếnh choáng như say.
Nữ nhân trên người không một tấc vải, tay chân đang quấn chặt lấy chàng, hóa ra lại là một trang quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt luân, nhất là đôi mắt nửa như oán hờn giận dỗi, nửa như khóc lóc kể lể. Chỉ riêng điều ấy cũng lập tức khiến nam nhân chìm đắm, chưa kể đến thân hình đầy đặn trắng muốt đủ khiến cho bất cứ đàn ông nào cũng nảy sinh những rung động nguyên thủy nhất mà không cần biết vì lý do gì.
Mỹ nữ đẹp nhất trong Bát mỹ thiếp của Tiêu Dao Môn, qua giây phút hiểm nguy định thần nhìn lại, trong tình cảnh tiếp xúc thân mật như thế với Hàn Bách, quả là khó tránh khỏi việc nhận thấy những thay đổi trong cơ thể của chàng trai tráng kiện. Mặt Nhu Nhu đỏ bừng lên, khoé miệng xinh xinh chợt lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, song ánh mắt nhòa nhòa vẫn không rời khỏi khuôn mặt Hàn Bách.
Kể từ khi hiểu chuyện cho đến nay, nàng đã chìm đắm trong bể dục của Tiêu Dao Môn, điều am hiểu nhất chính là dục vọng nam nhân, huống hồ trước mắt nàng lại là một hán tử tràn đầy mê lực nam tính.
Hàn Bách nhớ đến lúc nấp dưới chăn, khi Nhu Nhu rên rỉ dưới bàn tay ác ý của Mạc Ý Nhàn, lòng càng không thể chịu đựng được, cất giọng run rẩy: “Mau xuống đi, bằng không ta... ta phải xin lỗi cô nương rồi!”.
Mỹ nhân chợt cất giọng thảm thiết: “Nhu Nhu vô thân vô thích, thể nào cũng bị ác nhân truy đuổi. Đại hiệp đã cứu thiếp, nếu như không chê trách thì bắt đầu từ đêm nay Nhu Nhu sẽ làm nô làm thiếp đi theo đại hiệp. Đại hiệp muốn thế nào Nhu Nhu đều cam tâm tình nguyện”.
Hàn Bách vừa nghe Nhu Nhu bảo sẽ theo mình, thầm thốt lên không ổn, sực tỉnh lại trong cơn dục vọng, luống cuống nói: “Ta không phải là đại hiệp, tiểu hiệp, lão hiệp hay thiếu hiệp gì hết! Cô nương hãy đứng dậy để ta tìm quần áo cho cô mặc, rồi hãy thương lượng”.
Nhu Nhu càng thấy xúc động. Trong tình cảnh như thế, chàng trai tướng mạo hùng dũng này vẫn có thể kiềm chế được bản thân, quả thực là một chính nhân quân tử trời sinh nghĩa hiệp, bèn muối mặt làm già: “Nếu đại hiệp không bằng lòng cho thiếp hầu hạ thì thiếp sẽ không đứng xuống, hoặc giả đại hiệp ban cho một chưởng để thiếp chết đi!”.
Dục hỏa trong người Hàn Bách càng lúc càng hăng, biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định mình sẽ biến thành đại hiệp ăn vụng mật mất! Trong lúc đang hốt hoảng, chàng buột miệng nói: “Chuyện gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần cô đứng xuống trước đã!” Vừa dứt lời, bất chợt thấy ngay không ổn, đây chẳng phải đã đồng ý cho nàng đi theo rồi sao?
Trên mặt Nhu Nhu nở một nụ cười rạng rỡ, thả tay trượt xuống, trần truồng đứng giữa thùng xe, cúi đầu: “Đa tạ công tử sủng ái!”.
Hàn Bách tròn mắt nhìn tấm thân kiều diễm, cổ họng khô rát, nghĩ thầm: “Hoàng thiên ơi! Cơ thể phụ nữ thì ra lại đẹp như vậy, chẳng trách có thể khuynh nước khuynh thành!” đầu óc như mê đi, không biết mình đang ở đâu nữa.
Nhu Nhu cười khẽ: “Đại hiệp đang nghĩ gì vậy?”.
Hàn Bách giật bắn mình, sực tỉnh lại, cố kìm nén hỏa dục, lắp bắp: “Ta... ta”.
Nhu Nhu dáng điệu sẵn sàng trao gửi, không chút e dè ngồi xuống cạnh Hàn Bách, ôm lấy cánh tay lực lưỡng, ghé sát miệng vào bên tai chàng nói: “Nếu đại hiệp cảm thấy hành tẩu trên giang hồ mang theo thiếp bất tiện, thì có thể tìm cho Nhu Nhu một chỗ sống yên ổn, có thời gian trở về hãy để cho Nhu Nhu hầu hạ chàng, hoặc cũng có thể dẫn cả đại phu nhân, nhị phu nhân về, thiếp sẽ hầu hạ họ chu đáo”.
Hàn Bách nghe mà xúc động đến cay cả mắt. Nếu có thể “kim ốc tàng kiều”, thì Nhu Nhu, mỹ thiếp được Mạc Ý Nhàn sủng ái nhất này hẳn sẽ là lựa chọn đầu tiên. Hơn nữa chỉ bằng mấy câu này là có thể thấy Nhu Nhu là người rất biết ý, so với dũng khí không sợ chết lúc đối mặt với Mạc Ý Nhàn trong Tiêu Dao trướng quả là càng tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Nếu như Tần Mộng Dao chịu làm đại phu nhân, Cấn Băng Vân làm nhị phu nhân, Chiêu Hà, Nhu Nhu là hai ái thiếp, mình chẳng phải sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này sao!
Nhưng bản thân mình lại không một xu dính túi, đừng nói kim ốc tàng kiều, ngay cả chuyện ăn một bữa cơm cũng đã là vấn đề! Nghĩ đến đây, Hàn Bách lập tức nhớ đến bằng hữu vong niên Phạm Lương Cực. Lão đại đạo này cả đời ăn trộm, hẳn là vô cùng giàu có, lúc cần chắc có thể cho vay tiền, nhưng như thế mình lại trở thành một đại hiệp tiếp nhận đồ ăn cắp rồi còn gì!
Đang lúc Hàn Bách tưởng tượng đông tây, Nhu Nhu đứng dậy, tìm được ở dưới ghế ngồi một hòm quần áo, mở ra lấy một bộ y phục nam nhân. Nàng lại đến đứng trước mặt Hàn Bách, lấy bộ y phục ướm trước ngực và bụng, hỏi chàng: “Bộ này đẹp không?”.
Hàn Bách nhìn Nhu Nhu mà không có cách nào rời mắt ra được. Sau khi kết hợp với Ma chủng, thu nhiễm nguyên thần của Xích Tôn Tín, chàng đã sớm quên đi những ràng buộc của lễ giáo thông thường, muốn nhìn là nhìn, không mảy may cảm thấy có gì không phải.
Nhu Nhu nhắc nhở: “Công tử! Thiếp có thể mặc không? Trời sắp sáng rồi!”.
Hàn Bách gật đầu một cách khó khăn, nghĩ bụng sau này thiếu gì cơ hội, bây giờ không phải là lúc tơ tưởng đến báu vật này.
Thực ra nguyên nhân chính vẫn là chàng hoàn toàn chưa hề có chút kinh nghiệm nào với nữ nhân cả.
“Xoạt xoạt!”.
Nhu Nhu nhanh chóng mặc y phục. Thân hình nàng cao gần như nam giới, ngoài có chút hơi rộng ra, bộ y phục này như thể là may cho riêng nàng vậy. Y phục nam nhân không mảy may làm giảm sắc đẹp của Nhu Nhu, bên trong lại không có lấy một mảnh nội y, nếu cứ như thế mà đi trên phố nhất định sẽ khiến người ta hồn xiêu phách lạc mất.
Nhu Nhu thích thú nhìn Hàn Bách, ngạc nhiên: “Công tử! Vì sao công tử trông lại khổ não như vậy?”.
Hàn Bách chỉ thở dài một tiếng.
Nhu Nhu đến trước mặt Hàn Bách, khẽ quỳ xuống, vòng đôi tay ngọc ôm lấy đầu gối chàng, ngẩng mặt lên nói: “Công tử phải chăng là lo lắng vì chuyện đã đắc tội với Mạc Ý Nhàn? Nếu là như vậy thì hãy để Nhu Nhu trở về, cùng lắm là chết chứ gì!”.
Hàn Bách hốt hoảng đưa bàn tay vạm vỡ đặt lên bả vai mềm mại của Nhu Nhu, giọng an ủi: “Cô nương đừng nghĩ lung tung như vậy! Ta không có thời gian để nghĩ về gã béo khốn kiếp ấy, ta lo lắng chỉ là chuyện của mình thôi”.
Thì ra khi sắc tâm vừa thu lại, Hàn Bách lập tức nhớ đến tử ước với Phương Dạ Vũ. Chỉ Hồng Nhan, Bạch Phát mà chàng đã không thể đối phó nổi, Phương Dạ Vũ không biết còn những thủ đoạn gì nữa? Bản thân mình chưa biết sống chết, sao còn có thể bảo vệ được cho mỹ nữ này đây?
Nhu Nhu chỉ nháy mắt đã đoán ra Hàn Bách đang có nỗi khó khăn, liền rúc mặt vào ngực Hàn Bách, khẽ nói: “Chỉ cần thiếp biết công tử yêu thương thiếp, cho dù sau này Nhu Nhu có gặp thảm cảnh nào, tuyệt đối cũng không nửa lời oán thán”.
Trong lòng Hàn Bách bỗng bùng lên một ngọn lửa, thầm mắng bản thân: “Mình làm sao vậy, tự nhiên lại trở nên rầu rĩ như thế! Không, nhất định phải chiến đấu đến cùng, nếu không làm sao có thể khiêu chiến với Bàng Ban, làm sao có thế xứng đáng với Xích Tôn Tín đã đặt toàn bộ hy vọng cả đời lên mình, làm sao có thể khiến cho Tần Mộng Dao và Cấn Băng Vân không còn xem thường mình nữa?”.
Chí khí hào hùng đột khởi, Hàn Bách chỉ thiếu chút nữa thì đứng phắt dậy hét lên.
Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Hàn Bách, chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt vừa mới đăm chiêu rầu rĩ, bỗng chốc trở thành một con người tràn đầy khí phách, ánh mắt nàng như dán vào mặt Hàn Bách, nét mặt thoáng chút mê mẩn.
o0o
Tiếng bước chân người xen lẫn vó ngựa vọng đến, Hàn Bách khẽ hé rèm cửa nhìn ra. Một người đàn ông dắt bốn con ngựa, đi thẳng về phía cỗ xe.
Hàn Bách thầm thốt lên không ổn, muốn nhảy ra ngoài cũng không kịp nữa, vội nhìn xung quanh tìm một nơi nào đó ẩn nấp.
Người đàn ông đi đến bên cạnh cỗ xe, đưa tay chuẩn bị kéo cửa.
Hàn Bách thầm quyết định, dùng chân đẩy hòm quần áo vào chỗ cũ, ôm Nhu Nhu vận khí khinh thân, nhảy phắt lên nóc thùng xe, hai chân xoạc ngang, dính lên trên đó. Người đàn ông mở cửa, thò đầu vào nhìn qua loa vài cái rồi đóng lại, dắt ngựa đến cột vào càng xe.
Hàn Bách định thừa cơ thoát ra, mắt đảo xung quanh, chợt thấy nóc thùng xe hai bên đều có giá để hành lý, một bên nhét đầy đồ đạc, bên kia trống rỗng, vừa đủ có thể núp được hai người.
Đột nhiên chàng nghĩ đến Phương Dạ Vũ, không biết bên ngoài hắn đã bố trí bao nhiêu tai mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại không thể dẫn theo Nhu Nhu nhảy nhót trên nóc nhà được. Nếu có thể nấp trên chiếc xe ngựa này rời thành thì thật là hết sức lý tưởng, bèn khẽ cong người trượt vào trong giá hành lý trống không.
Người đàn ông nọ ngồi vào vị trí mã phu, quát một tiếng, roi ngựa vung lên, xe ngựa quay đầu, từ từ lăn bánh.
Hàn Bách trong lòng nhẹ hẳn đi, khi ấy mới phát hiện đã ôm quá chặt mỹ nữ trong lòng, thân thể hai người chỉ cách nhau có một lớp quần áo mỏng.
Bất giác lại nhớ đến những đường cong tuyệt mỹ bên dưới lớp vải mỏng manh ấy. Nhu Nhu thả lỏng người, nhắm nghiền hai mắt, đắm chìm trong vòng tay Hàn Bách.
Lần thứ hai chàng phải gắng sức kiềm chế dục hỏa, cố nghĩ sang chuyện khác. Cỗ xe tứ mã này thật lộng lẫy xa hoa, chủ nhân của nó ắt phải là thương gia hay quan phủ gì đó. Chỉ cần nhìn bộ quần áo Nhu Nhu tùy tiện lấy từ trong hòm, rõ ràng là may bằng vải lụa cao cấp, người thường làm sao có thể sắm được!
Xe ngựa dừng lại. Hàn Bách ghé mắt qua một khe ván nhìn ra ngoài, thì ra cỗ xe đang dừng trước cửa quán trọ.
Hai người từ trong đi ra, bước xuống bậc đá rồi dừng lại cạnh xe.
Người già hơn chừng trên dưới năm mươi, ăn vận kiểu văn nhân, uy nghiêm qúy khí, tuy trên người mặc thường phục song lại mang khí phái của quan phủ. Người trẻ hơn dưới nách kẹp một cây dù, thần thái ung dung, hai mắt loang loáng hữu thần, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.
Hàn Bách thầm thở dài, nếu để cho người cắp dù kia ngồi vào trong xe, một mình chàng còn có thể giấu được đối phương, nhưng Nhu Nhu thì không thể được. Chưa kể nhịp tim và tiếng thở, chỉ cần cơ thể đang mỗi lúc một nóng lên của nàng chắc chắn sẽ không qua được linh giác hắn ta.
Người cắp dù hạ thấp giọng nói, hẳn là không muốn để cho người đánh ngựa nghe thấy: “Lần này Trần lão thượng kinh, nhiệm vụ là phải phá được bè đảng của Quỷ Vương Hư Nhược Vô. Đại sự mà thành, Hoàng Thượng nhất định sẽ luận công ban thưởng”.
Người được gọi là Trần lão nói: “Giản Chính Minh huynh xin hãy yên tâm, dưới quyền Quỷ Vương ngoài Lâm Dị