Dị Yến Mi thờ thẫn bước lững thững trên đường. Vốn dĩ nàng không còn đích nào để đến, chỉ có trước đây khi còn ở Sơn thành, thỉnh thoảng nghe Càn La nhắc đến cảnh sắc Phiên Dương hồ, có vẻ rất hứng thú với nơi đó, lại biết được từ Phương Dạ Vũ rằng Càn La sau khi bị thương đã trốn chạy về Cửu Giang phủ, nên nàng mới đến đây liều thử vận may. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân " Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hy vọng gặp được Càn La là vô cùng mông lung. Vừa mới chứng kiến cái chết thảm của Mã Tâm Oanh, lòng Dị Yến Mi càng chùn xuống thê lương, bộ dạng lúc này càng giống như một cô hồn vất vưởng.
Tiếng vó ngựa rầm rập từ phía sau nàng vọng tới.
Dị Yến Mi dẫu sao cũng là người nhiều kinh nghiệm giang hồ, cho dù lúc này tinh thần suy sụp song vẫn phản ứng một cách tự nhiên, lạng người nấp vào sau một thân cây cạnh đường.
Đất bùn tung bay mù mịt, một tốp hàng trăm hán tử lực lưỡng phi ngựa dong qua.
Hóa ra lại đều là thủ hạ trước đây trong Sơn thành, bây giờ phản bội lại Càn La, theo “Phi thuật” Mao Bạch Ý ra nhập dưới trướng Phương Dạ Vũ.
Dị Yến Mi cả tinh thần lẫn thể xác đều đã mệt lử, co ro tựa vào thân cây ngồi xuống, thầm nghĩ Phương Dạ Vũ điều động đại quân như thế, chứng tỏ kế hoạch công đánh Song Tu Phủ đã được trù bị từ rất lâu. Một trận sóng gió đang nung nấu, sắp sửa khuấy động giang hồ.
Vốn luôn luôn phấn khích tột cùng mỗi khi nghĩ đến việc tranh bá giang hồ, giờ đây nàng lại hy vọng vĩnh viễn không bao giờ phải nhìn thấy bất cứ cảnh đấu đá thù giết nào nữa.
Nếu bản thân mình buông bỏ binh khí, ẩn dật trong một thị trấn nhỏ của một vùng hẻo lánh nào đó, liệu có thể được sống tiếp những ngày an nhàn?
Đúng lúc đó, một đôi chân trần xuất hiện trước mặt nàng.
Dị Yến Mi giật thót mình lùi lại, “bụp” một tiếng đập ngay vào thân cây sau lưng.
Đối với một người sở trường khinh công như nàng, lẽ ra tuyệt đối không thể gặp chuyện như thế, chỉ bởi Dị Yến Mi đã tột cùng thoái chí nên tâm thần mới hốt hoảng đến vậy!
Dương Phụng cười ha hả vung tay, một chưởng tung đến.
Dị Yến Mi nhanh như cắt vặn lưng chuyển ra phía sau thân cây, hai tay rút nhanh song kiếm, bất chợt cảm thấy có điều không ổn.
Thì ra chưởng của Dương Phụng vẫn tiếp tục công tới thân cây chắn giữa hai người.
Cũng may Dị Yến Mi sớm nghĩ ra công lực lão ta đã đạt đến cảnh giới có thể cách vật truyền lực nên vội chống mũi kiếm vào thân cây, mượn lực lùi mạnh ra sau.
Thân người Dị Yến Mi mới rời cây được chừng một thốn, luồng công lực ào ạt đã theo hai mũi kiếm truyền qua. Nàng kêu lên một tiếng thất thanh, loạng choạng bật lùi đến lúc sống lưng đập vào một thân cây khác mới dừng lại được.
Dương Phụng từ sau thân cây bước ra, cười lên ha hả: “Cô nương đã quá sơ ý rồi, nhớ làm việc tốt đắp mộ cho người khác song lại quên mất việc để lại dấu chân, khiến cho ta dễ dàng tìm được. Lẽ nào cô nương nghĩ rằng ta sẽ để cho người biết chuyện còn sống trên đời hay sao?”.
Có hối hận cũng không kịp nữa, Dị Yến Mi chỉ còn biết thầm trách mình thần hồn tiêu tán, hoàn toàn không nghĩ đến việc Dương Phụng sẽ trở lại thiêu hủy hiện trường mà phát hiện ra dấu vết của nàng. Lão ta đương nhiên không cho phép ai biết được chuyện lão đã đoạt được Ưng đao.
Ánh mắt Dương Phụng lấp láy hung quang, miệng cười khẩy: “Dương Phụng ta cả đời theo đuổi võ đạo, luôn mong có một ngày được phùng kỳ ngộ, mấy chục năm trôi qua tưởng đã hết hy vọng, đáng mừng là ông trời cuối cùng đã bị ta cảm động mà tặng ta Ưng đao. Giết chết ngươi bây giờ thì thiên hạ sẽ không còn ai biết chuyện này nữa, chỉ cần ta có thời gian, cho dù là mười năm hay hai mươi năm, tất sẽ có một ngày ta ngộ được bí mật của Ưng đao, trở thành Truyền Ưng thứ hai, ha ha ha...” Lão đang đắc ý vô cùng, lại không hề sợ Dị Yến Mi có thể thoát khỏi tay mình nên một mạch tuôn ra hết những lời trong bụng.
Dị Yến Mi đầu óc lâng lâng bất định, biết đã bị thương do chưởng lực kỳ quái của Dương Phụng, phân nửa công phu thường ngày cũng không thể thi triển được. Lòng chợt trở nên bình tĩnh lạ thường, nàng chậm rãi hỏi: “Ngươi đã giết chết cả Mã Nhiệm”.
Dương Phụng ngửa mặt cười điên loạn: “Tên tiểu tử ấy dám lừa ta, uổng cho ta luôn đối xử với hắn như huynh đệ. Dương mỗ đã để hắn lừa một lần, chẳng lẽ lại còn có lần thứ hai? Trước khi đuổi theo con gái hắn, ta đã cho hắn một chưởng học được từ Thiên Trúc. Nếu có thể đứng yên không động, điều khí dưỡng thương thì chỉ sau một tuần trà là có thể bình phục, nào ngờ hắn lại hộc tốc tháo chạy, thất thoát chân khí, đến lúc phát giác ra đã quá muộn rồi, ha ha...”.
Dị Yến Mi nhìn bộ dạng điên cuồng của Dương Phụng, con người vì bảo vật hãn thế mà đến mức huynh đệ chi giao cũng không từ. Ánh mắt nàng dừng lại trên chuôi thanh đao thò ra sau lưng lão, nghĩ bụng đây chính là thứ mà thiên hạ người người đều mong có được, ta vì nó mà chết, cũng có thể coi như không uổng phí đời này!
Xong rồi, mọi thứ đã kết thúc!
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.
Thiết côn của Dương Phụng vung cao, nhằm giữa ngực Dị Yến Mi bổ đến, đầu côn lắc qua lắc lại, phong tỏa mọi ngả lui sang hai bên của nàng.
Dị Yến Mi biết, cho dù là lúc sung sức nhất nàng cũng không địch nổi mười chiêu của đối phương, bèn bình tĩnh nhắm mắt chờ đợi, lòng chỉ cầu mong một cái chết nhanh chóng.
oOo
Đường phố Nam Khang phủ tuy không thể náo nhiệt bằng các đại thành ấp như Hoàng Châu hay Vũ Xương, song vẫn vô cùng thái bình sung túc. Trên quảng trường chính có đến mười mấy sạp hàng bày bán đủ thứ hàng hóa, người mua kẻ bán hết sức tấp nập.
Cốc Thiến Liên đã khôi phục lại vẻ nghịch ngợm thường ngày của mình, kéo Phong Hành Liệt xông xáo khắp các ngõ ngách trên phố, thấy một chỗ hay như vậy liền reo lên thích thú, vội lôi Phong Hành Liệt đi nhanh đến, chọn một cái bàn trống ngồi xuống, gọi hai bát mì thịt bò.
Phong Hành Liệt cũng chợt thấy đói bụng, thoáng cái đã ăn hết bát mì, ngay cả nước canh cũng không để lại một giọt.
Cốc Thiến Liên cười tít mắt: “Xem huynh ăn như vậy làm sao biết mùi vị của canh ra sao?”.
Phong Hành Liệt thật không có cách nào liên tưởng được giữa Cốc Thiến Liên vui tươi như con chim non hiện giờ với cô thiếu nữ ủ dột khổ não lúc đi ra khỏi tịnh thất của Cốc Nghi Thanh, bèn xoa bụng ầm ừ: “Nhanh có mùi vị của nhanh, chậm có mùi vị của chậm. Ta không nói nàng ăn uống không sảng khoái thì thôi, nàng lại còn nói ta!”.
Cốc Thiến Liên gắp một miếng thịt bò, chun mũi nói: “Chỉ có ăn chậm mới có thể kéo dài niềm vui. Chứ cứ như huynh, cho dù thoải mái, thời gian vui vẻ cũng chẳng được bao nhiêu!”.
Phong Hành Liệt không biết đáp lại thế nào, nghĩ bụng tiểu tinh linh này nói chuyện lúc nào cũng bắt bẻ được, đành lắc đầu chịu thua, nhìn Cốc Thiến Liên chậm rãi ăn thêm mấy miếng mới nhíu mày: “Trông nàng hình như không có vẻ sốt ruột trở về Song Tu Phủ?”.
Cốc Thiến Liên đặt đũa xuống bàn, liếc hắn ngọt lịm: “Phương Dạ Vũ không vội, chúng ta sao phải vội chứ, huống hồ...”. hai mắt lại tình tứ liếc Phong Hành Liệt: “Huống hồ muội cũng không thích về nhanh như vậy”.
Phong Hành Liệt lại hết cách, đành lảng ra gọi một cốc trà đặc, thong thả nhấp từng ngụm.
Cốc Thiến Liên vừa uống trà, vừa say mê nhìn hắn, vẻ như “không có gì bằng được ở bên chàng” vậy!
Phong Hành Liệt thấy dáng vẻ say đắm ấy, trong lòng cũng dâng lên chút ngọt ngào, chợt nhớ ra hỏi: “Trước khi tới đây nàng không ngừng để lại ám hiệu ở mỗi góc phố, vì sao bây giờ vẫn chưa có ai đến liên lạc vậy?”.
Hai mắt Cốc Thiến Liên ánh lên vẻ ý tứ, không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn: “Tối hôm trước khi chúng ta đốt thuyền của Bốc Địch, muội đã từng bảo sẽ nói cho huynh một bí mật của Song Tu Phủ, huynh còn nhớ không?”.
Khung cảnh ngây ngất trong quán trọ đêm ấy, sau khi hắn cứu được tiểu mỹ nhân khỏi tay “Bạch phát” Liễu Dao Chi lại hiện lên trong đầu Phong Hành Liệt. Lại nghĩ đến lúc hai người ôm ấp trong mưa, lòng hắn không khỏi dâng lên những cảm giác ngọt ngào.
Tâm trạng nghi ngờ chán ngán nữ nhân do sự bội phản của Cấn Băng Vân gây nên đã bị tình cảm sâu sắc nảy nở qua những cơn hoạn nạn và sức hấp dẫn nam nữ bẩm sinh dần dần xóa đi không còn dấu vết. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nghe thấy Cốc Thiến Liên nhắc lại bí mật mà chưa có cơ hội nói ra ấy, trong lòng Phong Hành Liệt vừa ấm áp, vừa hứng thú, bèn mỉm cười: “Đương nhiên ta còn nhớ!”
Cốc Thiến Liên nũng nịu: “Vậy vì sao huynh không hỏi, lẽ nào huynh chẳng quan tâm chút nào đến chuyện của Thiến Liên hay sao?”.
Phong Hành Liệt không ngờ “tội danh” của mình lại lớn như vậy, chỉ còn cách cười gượng chống chế: “Muội muốn nói tự khắc sẽ nói ra, với phong cách xưa nay của Cốc Tiểu thư, tiểu sinh muốn không nghe cũng không được mà. Nếu ta tự hỏi, không biết muội lại sẽ giở trò gì ra chọc ghẹo ta nữa!”.
Cốc Thiến Liên khúc khích cười, trừng mắt nhìn Phong Hành Liệt, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tiểu sinh, hi hi, tiểu sinh!” vẻ rất thích thú với việc lần đầu tiên Phong Hành Liệt tự xưng là tiểu sinh với nàng.
Nhìn bộ dạng tinh nghịch đáng yêu của tiểu tinh linh, tâm thần Phong Hành Liệt lần đầu tiên chao đảo, bỗng hắn rùng mình, lẽ nào ta đúng là đã quên được Băng Vân?
Cốc Thiến Liên thấy thần thái Phong Hành Liệt đột nhiên đổi khác, ngạc nhiên nhìn hắn đăm đăm: “Huynh đang nghĩ gì vậy?”.
Phong Hành Liệt nhìn lại nàng, trong lòng không khỏi thở dài. Cấn Băng Vân và Cốc Thiến Liên tính cách hoàn toàn trái ngược. Trong khi Băng Vân luôn bị những ưu tư muộn phiền phong tỏa thì Cốc Thiến Liên lúc nào cũng tích cực vươn lên, trái tim luôn đầy ắp nhiệt huyết.
Nàng đang dần lấp đầy khoảng trống mà sự ra đi của Cấn Băng Vân bỏ lại trong lòng hắn!
Kẻ thù trước mặt sức mạnh khôn lường, sống chết ngày mai không ai biết được.
Thời gian đã không còn nhiều, vậy thì tại sao lại không chắt chiu lấy từng giây khắc quý giá trước mắt?
Nếu vết thương quái gở trong người thực sự có thể chữa khỏi thì việc phải làm tiếp theo là khiêu chiến với Bàng Ban. Chỉ có như thế mới bù đắp lại nỗi đau vì cái chết của ân sư Lê Nhược Hải, cùng với vết thương bởi sự lừa dối của Cấn Băng Vân. Dù là chiến tử, cũng còn hơn sống chui sống lủi.
Trong chốc lát, Phong Hành Liệt đã đi đến quyết định của cả đời người.
Con tim vốn từ lâu khép chặt đã mở ra, khiến hắn cảm thấy nên đối xử tốt với tiểu cô nương nặng tình trước mặt. Hơn thế nữa, Cốc Thiến Liên cả tính tình lẫn nhan sắc quả thật là hấp dẫn vô cùng, có thể mang lại cho hắn cảm giác vui vẻ và một tình yêu hiến dâng không chút do dự mà hắn