Hách Liên Ô La chưa kịp nói ra câu "cần phải nhai", thì đã nhìn thấy Viêm nuốt xong viên thuốc.
Viêm hít vào một hơi thật sâu.
Chưa kể thuốc này cũng rất có hiệu nghiệm, mới vừa nuốt vào dạ dày cũng đã có cảm giác thoải mái hơn một chút.
"Lần sau ngươi đừng ăn nhiều như vậy nữa." Hách Liên Ô La nói.
"Không phải ngươi cũng ăn nhiều à." Viêm trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ta ăn rất nhiều." Hách Liên Ô La thở dài: "Cho nên tháp tư tế mới đuổi ta ra ngoài."
"Hả?"
"Ta là nha linh thuật sĩ, là tư tế cấp thấp nhất." Hách Liên Ô La cười nói: "Tới nơi này ít nhất sẽ được ăn cơm no."
"Ngươi bị người ta lừa rồi." Viêm lắc đầu: "Nhà ăn ở đây không phải mỗi ngày đều mở."
"Cái gì?"
"Nhưng mà vừa rồi ngươi ăn một bữa như vậy, chống đỡ ba ngày cũng không thành vấn đề." Viêm đứng thẳng eo dậy nói: "Được rồi, ta phải trở về nhà ăn."
"Ngươi còn muốn đi ăn nữa à?"
"Đi chiếm chỗ cho Y Lợi Á." Viêm xua tay nói: "Hiện tại ta không có một chút khẩu vị nào."
Khi Viêm trở lại nhà ăn, Y Lợi Á đã tới, đang tìm hắn ở khắp nơi.
"Viêm, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?" Y Lợi Á lo lắng lôi kéo tay Viêm: "Lòng bàn tay cũng lạnh nữa, không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là ăn no quá mà thôi." Viêm nhìn Y Lợi Á: "Ngươi mau ngồi xuống ăn cơm đi, không cần để ý đến ta."
"Ngươi..." Y Lợi Á còn muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thấy Hách Liên Ô La đi vào, thẳng tới chỗ Viêm.
"Viêm, Y Lợi Á." Hách Liên Ô La còn chủ động chào hỏi.
"Ngươi còn đi theo ta làm gì nữa?" Viêm nói.
Hắn có chút hối hận vì trước đó mình đã quá tốt bụng, thấy Hách Liên Ô La đi lạc, không, Hách Liên Ô La không phải bị lạc đường, ban đầu bọn họ gặp gỡ như thế nào nhỉ.
Bỗng nhiên Viêm cảm thấy có chút nhớ không rõ.
Điều duy nhất hắn nhớ rõ là Hách Liên Ô La giúp hắn xách nước gội đầu.
Cho nên, chẳng lẽ người tốt bụng là Hách Liên Ô La mới đúng?
"Bọn họ bảo ta tự mình đi tìm chỗ ngủ." Hách Liên Ô La lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà ta lại không biết phải đi đâu? Lều trại nào cũng đều đã có người."
"Vậy thì tới chỗ của ta đi." Không đợi Y Lợi Á từ chối, Viêm đã nói: "Ở đó không phải còn một cái lều trống sao, chỉ là bị hư hỏng rất nhiều chỗ.
"Có lều bạt vẫn dễ chịu hơn so với không có." Hách Liên Ô La vui mừng gật đầu: "Cuối cùng cũng không cần phải ngủ ngoài trời."
Ngủ ngoài trời, buổi sáng thức dậy nếu không phải toàn thân bị đóng băng, dính đầy đất cát thì chính là không biết đã bị con ma men nào tiểu lên trên người.
Y Lợi Á nhẹ nhàng kéo cánh tay Viêm, bất mãn mà nói thì thầm: "Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Sao lại đối tốt với một nha linh thuật sĩ như thế.
Lúc trước, Khổng Tước Hoa tới tìm ngươi, ngay cả sắc mặt tốt ngươi cũng chưa từng cho hắn."
"Khổng Tước Hoa tìm ta là không có ý tốt, không giống với hắn, ta thấy hắn chỉ là muốn tới lăn lộn để kiếm cơm ăn." Viêm nói: "Ở nơi như thế này, nhiều hơn một bằng hữu sẽ tốt hơn so với nhiều hơn một kẻ địch."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Y Lợi Á cảm thấy Viêm quá thiếu cảnh giác đối với người này.
Hoàn toàn không giống với cách làm việc của hắn, quả thực giống như...!bị ma ám vậy.
Chỉ có điều bản thân nha linh thuật sĩ rất giỏi giao tiếp, nói trắng ra là, có thể xem mặt mà gắp đồ ăn, rất có bản lĩnh khua môi múa mép.
Không biết hắn đã nói cái gì, mà đã chạm tới đáy lòng Viêm, bằng không Viêm cũng sẽ không xem một người vừa mới quen biết chưa đến nửa ngày là hữu hảo như vậy.
Y Lợi Á kiềm chế bất an ở trong lòng, quyết định đi theo Viêm một tấc cũng không rời.
Đoàn người trở lại doanh địa, Viêm chỉ vào một cái lều trại bị sụp đổ hết một nửa ở nghiêng đối phía diện nói: "Chính là cái kia, ngươi sửa sang lại một chút, là vẫn có thể sử dụng được."
"Cảm ơn ngươi." Hách Liên Ô La đi về phía đó.
Viêm cùng Y Lợi Á đi vào trong lều trại của mình.
Ban đầu khi mới vào đây, đỉnh lều của bọn họ cũng bị xiêu vẹo, nhìn giống như sắp sụp xuống.
Bọn họ phải dựng lại xà ngang một lần nữa, chỉnh đốn lại một chút mới coi như giống hình dạng của một cái lều bạt.
Đồ dùng trong lều trại rất đơn giản, một cái lò than, bên trên được đặt một cái nồi để nấu nước, hai cái chăn đơn trực tiếp được trải trên nền đất cát tạo thành hai cái giường ở hai bên trái phải.
Y Lợi Á còn tìm không ít cỏ khô để lót dưới đất.
"Cơm chiều ngươi đều ói ra hết, đối với dạ dày không tốt, để ta nấu cho ngươi chút nước uống." Y Lợi Á nhóm bếp lò lên, Viêm ngồi ở trên giường của mình, lật xem một quyển sách nhăn dúm dó dành cho trẻ con Tây Lương.
Hắn phải học bằng được chữ Tây Lương, mới có thể xem hiểu những quyển sách khó hiểu có liên quan đến thạch sơn.
Một nhánh cây khô, một mảnh nền cát, Viêm xem sách vài lần, rồi cầm nhánh cây học viết chữ Tây Lương.
"Dê đứng trên sườn núi, như mây phía chân trời, trắng trắng..." Đây là một bài hát của trẻ em, Viêm đọc còn thấy rất thú vị.
Y Lợi Á đang chờ đến lúc nước sôi, bèn vén trướng mành lên, nhìn trộm sang lều trại phía đối diện.
Không nghĩ tới, động tác của Hách Liên Ô La cũng rất nhanh, lều vải bị sụp đổ đã được căng lên một lần nữa, bên trong còn lộ ra ánh nến mờ ảo.
Y Lợi Á quay người lại, rót nước đã được đun sôi vào trong chén, dự định pha cho Viêm một ít trà để làm ấm dạ dày.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Viêm đã ôm sách ngủ từ lúc nào.
"Lại như vậy..." Tốc độ Viêm đi vào giấc ngủ quá nhanh, quả thực là vừa dính lên cái gối đã ngủ.
Có lẽ là vì ban ngày đã quá mệt mỏi, những chuyện Viêm phải làm còn nhiều hơn so với Y Lợi Á.
Bởi vì Viêm không giống với những thú đấu sĩ khác, toàn bộ việc nặng, việc dơ bẩn đều ném cho người giúp đỡ.
Viêm chẳng những tự mình làm xong phận sự thuộc về chính mình, còn thường xuyên giúp Y Lợi Á những việc lặt vặt.
Điều này làm cho Y Lợi Á cảm thấy Viêm đúng thật là không giống với những vương công quý tộc khác.
Y Lợi Á hốt ít đất cát dập tắt lửa trên bếp lò, rồi đặt nồi lại ngay ngắn.
Khi hắn đứng dậy đi tới mép giường giúp Viêm cởi giày vớ, thì bỗng nhiên có một người xốc trướng mành lên, trực tiếp đi thẳng vào.
"Ngươi..." Y Lợi Á quay đầu lại, đã nhìn thấy Hách Liên Ô La.
Khi hắn đang muốn hỏi Hách Liên Ô La, tại sao đi vào lại không hỏi một tiếng, thì một hòn đá đã nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đánh trúng huyệt đạo của hắn.
Y Lợi Á mềm nhũn ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.
Hách Liên Ô La đi đến bên cạnh Viêm, uốn gối ngồi xổm xuống, nhìn Viêm ngủ say không hề phòng bị, thì hơi mỉm cười.
Hách Liên Ô La duỗi tay cởi giày vớ của Viêm, rũ rũ hạt cát bên trong ra rồi đặt ở một bên.
Sau đó lại thay Viêm đắp chiếc chăn đơn bằng vải thô lên.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhất là khi duỗi tay nâng đầu Viêm đặt lên trên gối cỏ, ngón tay của hắn giống như đang vuốt ve một sợi lông vũ, hoàn toàn không đánh thức Viêm.
"Viêm", Hách Liên Ô La nằm nghiêng ở bên cạnh Viêm, nhìn hắn nói: "Bổn vương rất nhớ ngươi."
Ánh trăng bao phủ lòng sông khô cạn, một đội xe ngựa gần hai ngàn người, uốn lượn thành một đường dài mỏng manh trên sông.
Đi đầu là lá cờ nền đen chữ đỏ, thêu một chữ "Yến" thật lớn.
Đây là đội ngũ của Đại Yến đi sứ Tây Lương.
Đoàn xe cách thành Đan Dương, thủ đô của Tây Lương, cũng không xa, cho dù nhắm hai mắt để đi, không đến ba ngày cũng có thể tới cổng thành cao vời vợi kia.
Nhưng không biết là trúng phải tà thuật gì, đoàn xe cách thành Đan Dương càng gần, thì những chuyện phiền toái lại cứ theo nhau mà đến.
Đầu tiên là vô cớ lạc đường, rẽ trái rẽ phải ở lòng chảo to như vậy mà cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ, về sau mới phát hiện la bàn chỉ đường bị hư.
Sau khi ra khỏi lòng chảo giống như mê cung, không biết tại sao mọi người bắt đầu bị nôn mửa và tiêu chảy, ngay cả trâu, ngựa, lạc đà cũng đều không thể may mắn thoái khỏi.
Nhìn xem tất cả, cho dù là người hay là súc vật, đều có chung một dáng vẻ chân cẳng mềm nhũn.
Đoàn xe không thể không dừng lại, dựng trại đóng quân ngay tại chỗ, tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh.
Ba vị thái y đi theo đoàn bận rộn muốn chết, kiểm tra thực hư từng cái ăn, uống, dùng nhưng cuối cùng lại không tìm ra được cái gì cả, chỉ có thể cúi đầu nói: "Có lẽ là do lặn lội đường xa, mệt quá."
Nhưng điều này lại làm thủ lĩnh sứ đoàn Thẩm Phương Vũ càng lo lắng.
Thẩm Phương Vũ, năm nay hai mươi ba tuổi, đôi mắt sáng rực, lông mày thanh tú, bên