Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống dưới đáy hố của nhà giam tử tù, Viêm bị lạnh cóng phải tỉnh lại, đánh một cái hắt xì thật lớn.
Nơi này ban ngày thì nóng như cái lồng hấp, ban đêm lại lạnh tựa hầm băng, vừa lạnh vừa nóng như vậy con người thật dễ dàng sinh bệnh.
Nghĩ tới vẻ đắc ý, tươi cười không thôi của Tế Nạp Nhã Lị lúc trước khi nói muốn dẫn hắn tới nơi này, Viêm thầm than: "Được lắm, xem như ta đã được lĩnh giáo sự lợi hại của tháp tử tù."
Bị chém đầu chẳng qua là bị một đao, cũng được chết một cách thống khoái, còn ở tháp tử tù "kêu trời không đáp, kêu đất không nghe" này, chính là cực hình sống không bằng chết.
"Các người cho rằng làm như vậy, ta sẽ thỏa hiệp, sẽ quỳ xuống đất xin tha sao?" Viêm nắm chặt quyền, thân thể không được khỏe càng thổi bùng lửa giận trong lòng hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: "Đừng có nằm mơ! Ô Tư Mạn, cho dù ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng cũng sẽ chống đỡ đến khi sứ đoàn tới."
Viêm có thể tưởng tượng ra được, nếu hắn chết ở chỗ này, Ô Tư Mạn cùng Tế Nạp Nhã Lị sẽ đem cái chết của hắn đổ lỗi cho không thể thích ứng được với khí hậu, cho nên nhiễm bệnh mà chết.
"Hoàng huynh..." Viêm nhớ tới Thuần Vu Ái Khanh, biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên dịu dàng không ít: "Ngài yên tâm đi, thần đệ sẽ trở về để gặp ngài."
Viêm ngẩng đầu nhìn về phía cửa sắt ở trên nóc, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nghe được có người đi lên thang tường, hắn bèn đứng dậy, đi về phía bóng tối ở đối diện kêu lên: "Y Lợi...!Khụ khụ!"
Giọng nói của Viêm khàn đến cực điểm, hắn ho lên kịch liệt.
"Ô?" Dưới chân tường có một bóng đen lay động: "Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
"Ừ." Viêm nhìn xem sắc trời: "Trời cũng đã sắp sáng, vậy mà ta đã hôn mê suốt cả đêm."
"Sao lại là một đêm." Y Lợi Á khom lưng bò lại, cầm một túi đồ vật trong tay: "Đã qua hai buổi tối."
"Cái gì?" Viêm hoàn toàn không cảm giác được, trong lúc hắn ngủ ngay cả một giấc mộng cũng không có, có thể thấy được hắn đã mệt mỏi đến mức tận cùng.
"Chắc ngươi đói bụng lắm rồi, có đồ ăn này." Y Lợi Á nhanh nhẹn mở cái túi bằng vải bố, từ bên trong lấy ra một cái bánh nướng cùng một túi nước bằng da dê.
"Ở đâu ra vậy?" Viêm giật mình hết sức.
"Đương nhiên là được phát xuống." Y Lợi Á nói: "Nước cùng lương thực sẽ được phát mỗi ngày một lần."
Dưới ánh trăng mờ mịt nhưng Viêm vẫn nhìn ra được đây là một khối bánh nướng hạt mè còn nguyên vẹn, không bị mốc cũng không có mùi một chút nào, hắn lại mở túi nước ra, vừa ngửi cũng thấy được đây là nước suối mát lạnh ngọt ngào.
"Không phải ngươi nói, bọn họ chỉ phát cho tử tù thức ăn ôi thiu cùng nước hôi thối à? Nhưng nhìn những thức ăn nước uống này đều vẫn còn tươi mới." Viêm không khỏi hoài nghi lai lịch của Y Lợi Á, chẳng lẽ hắn là mật thám mà Ô Tư Mạn phái tới?
Ở trong tù giám thị nhất cử nhất động của hắn sau đó báo cáo lại cho Ô Tư Mạn.
"Được rồi, ta biết là sẽ không lừa được ngươi." Y Lợi Á xếp bằng ngồi xuống nói: "Tên quản ngục gây chuyện đi tiểu lần trước chính là đồng hương của ta, hắn thấy ta phạm tội khiến bộ lạc hổ thẹn, cho nên mới đến nhục nhã ta để hả giận."
"Thức ăn cùng nước uống này là hắn cho sao?" Viêm suy đoán nói.
"Đúng vậy." Y Lợi Á gật đầu nói: "Ta đi cầu xin hắn, xem như nể tình đồng hương, hắn cũng không thể để cho ta đang sống sờ sờ mà chết đói hoặc chết khát được đúng không? Chuyện này nếu để cho tộc trưởng biết được, tộc trưởng cũng sẽ trách tội hắn."
"Cho nên hắn đã cho ngươi thức ăn cùng nước uống?"
"Ừ, tại bộ lạc Y Tang của chúng ta..."
"Ngươi không phải là người An Khắc Ni sao?"
"Trong bộ lạc Y Tang đều là người An Khắc Ni." Y Lợi Á cười nói: "Dị Hương nhân, trí nhớ của ngươi cũng thật là tốt, ta chỉ nói ra một câu ngươi cũng đã nhớ kỹ."
"Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới, nơi này sẽ có nhiều bộ lạc như vậy, còn có rất nhiều người có tướng mạo khác nhau." Viêm nói: "Đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ, ta cũng chỉ có thể nỗ lực ghi nhớ."
"Như vậy rất tốt, điều đó có thể giúp ngươi nhanh chóng hòa nhập với đất nước Tây Lương." Y Lợi Á khẽ cười, nói tiếp: "Ở bộ lạc Y Tang của chúng ta, cho dù là người phạm phải tội ác tày trời cũng không thể để bụng đói mà ra đi, cho nên hắn không thể không cho ta đồ ăn."
"Cho dù là phong tục, nhưng ngươi cũng vẫn là vì ta mới phải đi cầu xin hắn?"
"Hiện thực rất là tàn khốc nha." Y Lợi Á rung đùi đắc ý nói: "Nếu ngươi chết đói ở chỗ này, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có người dọn dẹp thi thể, một khi mùi hôi bốc lên, ta cũng sống không nổi."
"Cảm ơn ngươi." Viêm cảm động nói.
"Cảm ơn cái gì, ta đã nói rồi ta cũng chỉ là vì chính mình mà xuy xét." Y Lệ Á thản nhiên cười nói: "Ngươi mau ăn đi."
"Mỗi người một nửa." Viêm xé bánh nướng, quản ngục cũng không có khả năng cho Y Lợi Á hai phần đồ ăn.
"Được." Y Lợi Á tiếp nhận bánh nướng Viêm đưa qua, miệng lớn nhai nhồm nhoàm: "Nói thật, đã lâu rồi ta không được ăn bánh ngon như vậy."
Bánh nướng này rõ ràng là vừa cứng lại vừa khô, nhạt nhẽo vô vị, nhưng nhìn dáng vẻ Y Lợi Á lại như ăn khô bò.
Viêm nhìn hắn không nhịn được mỉm cười.
"Nếu hắn đúng là người mà Ô Tư Mạn phái tới" Viêm nghĩ thầm: "Hắn sẽ chỉ biết tra tấn ta, làm cho ta sớm ngày cầu xin tha thứ, chứ không phải giúp ta tìm thức ăn."
"Ồ, ngươi cười lên thật là xinh đẹp nha." Y Lợi Á giống như phát hiện ra thứ đồ chơi mới lạ, nhìn chằm chằm vào mặt Viêm.
Lúc này ánh nắng ban mai vừa lộ ra, khuôn mặt Viêm tuy rằng bị dính bụi đất nhưng mặt mũi vẫn rõ nét.
"Ngươi là Dị Hương nhân đẹp nhất mà ta từng gặp."
"Vậy ngươi chắc chắn là ít gặp Dị Hương, không, là người Đại Yến." Viêm cười nói: "Hoàng...!Ca ca của ta mới gọi là đẹp."
"Không thể nào, chẳng lẽ so với ngươi còn đẹp hơn?" Y Lợi Á bày ra vẻ mặt không tin tưởng: "Bộ dạng của ngươi đã cân đối như vậy rồi."
"Ca ca của ta không chỉ so với ta đẹp hơn, mà so với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ cũng đều đẹp hơn." Viêm vừa nhắc tới Hoàng huynh, trên mặt đều tràn đầy đắc ý: "Hơn nữa lòng dạ của hắn cũng rất tốt, tất cả mọi chuyện đều vì người khác mà suy nghĩ, tóm lại là cái gì cũng tốt."
"Có thể còn đẹp hơn so với vua Tây Lương sao?" Y Lợi Á giật mình hỏi.
Viêm bỗng sửng sốt, dung mạo của vua Tây Lương đã vượt qua người thường, gần như là "Tiên" rồi.
"Quả nhiên là không có."
Viêm muốn nói tâm địa Ô Tư Mạn rất xấu xa, nhưng nghĩ lại hắn dù sao cũng là quốc quân của Y Lợi Á, vì vậy cũng không nói ra thành lời.
"Nhưng mà ca ca của ngươi nếu so với ngươi còn đẹp hơn thì hẳn là rất rất đẹp." Y Lợi Á cười: "Ta thật sự rất muốn nhìn thấy hắn."
Viêm cười cười, hắn cũng muốn, vô cùng muốn, nhưng mà...!
Ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời càng lúc