Cảnh xuân tươi đẹp tô điểm hoa viên trong cung điện Thái tử.
Từng đoàn màu tím, từng cụm màu đỏ.
Hoa bay bướm lượn tràn ngập âm thanh vui cười của trẻ con.
"Viêm nhi, mau tới bắt ta đi!" Thái tử nước Đại Yến, Thuần Vu Ái Khanh, năm ấy năm tuổi, mặc một thân cẩm y màu vàng nhạt, trên đầu đội tiểu kim quan, đang cùng đệ đệ của mình chơi trò đuổi bắt dưới những khóm hoa và cây xanh.
"Hoàng huynh." Viêm lúc ấy mới bốn tuổi, tuy rằng chân ngắn nhưng chạy rất nhanh.
"Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, cẩn thận kẻo vấp ngã." Thái giám cùng cung nữ đi theo ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở.
"Các ngươi đều tránh ra." Viêm bực mình, hắn vừa mới nhìn thấy tiểu kim quan của Hoàng huynh đã bị thái giám che lại tầm mắt.
"Nhị điện hạ, chạy chậm một chút."
Viêm không để ý tới bọn họ, chạy thẳng đuổi theo Ái Khanh.
Ái Khanh muốn tránh cũng không được bèn bò lên trên núi giả, ngổi xổm trên một khối đá Thái Hồ ở phía sau.
Viêm nhìn xuyên qua lỗ thủng của đá Thái Hồ thấy được quần áo vàng nhạt của Hoàng huynh, bèn nín cười, khẽ meo meo đi qua hù dọa hắn.
"Hoàng huynh!" Viêm vỗ một cái lên đầu vai Ái Khanh.
"Oa!" Ái Khanh sợ tới mức cả người đều giật mình, trượt chân ngã xuống dưới.
Viêm vội vàng duỗi tay, nhưng dựa vào hắn làm sao có thể kéo được.
Hai mắt Ái Khanh nhắm lại ngã xuống núi giả.
Một bóng đen nhào tới cực nhanh, vững vàng đỡ lấy Thái tử vào trong ngực.
"—— Thụy Thụy!" Ái Khanh mở mắt ra, kinh hỉ mà kêu lên.
"Thái tử điện hạ, ngài cũng phải là mèo, cũng không có chín cái mạng, bò lên cao như vậy để làm gì?" Thị vệ của Thái tử, Cảnh Đình Thụy, mười bốn tuổi, vừa ôm Ái Khanh vừa nói.
"Hắn là Thái tử, muốn làm như thế nào cũng được." Không biết tại sao Viêm lại vô cùng chán ghét tên thị vệ này, mỗi khi hắn đến, trong mắt Hoàng huynh đều chỉ có "Thụy Thụy".
"Nhị điện hạ, ngài cũng xuống dưới đi.
Trên đó rất nguy hiểm." Cảnh Đình Thụy ngẩng đầu khuyên nhủ.
"Hừ." Viêm quay lưng xoay người đi, thái giám, cung nữ đều bị hù dọa không nhẹ.
Đêm đó, Ái Khanh lên cơn sốt nhẹ, còn kèm theo ho khan.
Phụ hoàng cho truyền thái y, cũng dò hỏi tại sao lại như vậy? Thái giám sợ bị gánh trách nhiệm, nên đã nói Thái tử bị nhiễm bệnh là do Nhị điện hạ bướng bỉnh nên mới gây ra.
Phụ hoàng nghe xong giận dữ, phạt hắn chép một trăm lần "Không bao giờ ham chơi", cùng với đóng cửa ăn năn.
Viêm ở trong tẩm điện của mình vừa viết vừa lo lắng cho bệnh tình của Hoàng huynh.
Đên nửa đêm, Hoàng huynh vậy mà lại lén lút tới, còn mang theo cả "Thụy Thụy".
"Nghe nói Phụ hoàng phạt ngươi, chuyện này đâu phải do ngươi sai." Ái Khanh tràn đầy ủy khuất, thật giống như người bị phạt là hắn vậy: "Đệ đệ, đừng sợ, Hoàng huynh đã chép giúp ngươi một nửa..."
Nói xong, Cảnh Đình Thụy lấy ra bản chép "Không bao giờ ham chơi" của Ái Khanh.
"Điện hạ bệnh, nhưng nghe nói ngươi bị phạt, cũng vẫn cố gắng bò dậy viết." Vẻ mặt của Cảnh Đình Thụy tràn đầy bất đắc dĩ.
"Hoàng huynh..."
"Đệ đệ..." Ái Khanh nhìn đệ đệ, vành mắt dần đỏ lên.
"Hoàng huynh, ngươi đừng khóc!" Viêm sợ nhất là Ái Khanh khóc, bởi vì trong lòng hắn sẽ rất đau.
"Ừ, ta không khóc." Ái Khanh hít cái mũi, kéo lấy tay đệ đệ: "Đệ đệ, ngươi đừng giận Phụ hoàng."
"Ta không có." Viêm sờ sờ gương mặt ấm áp của huynh trưởng: "Hoàng huynh, ta không sao, cũng không giận Phụ hoàng."
Cuối cùng, Ái Khanh ngủ lại trong cung điện của Viêm, Hoàng thượng biết được việc này lại không trách Viêm nữa.
Huynh đệ hai người là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng trên thực tế "phúc" là cùng hưởng, nhưng "họa" thường xuyên là Ái Khanh gánh.
Bởi vì Phụ hoàng không nỡ xử phạt Ái Khanh, mặc kệ hắn nghịch ngợm bao nhiêu cũng đều sẽ mở ra một bên lưới.
Vì thế Ái Khanh thường thay Viêm "nhận lỗi", giống như việc Viêm ngắm nghía nghiên mực trên ngự án, không cẩn thận làm rớt xuống trên mặt đất, đập hỏng rồi.
Phụ hoàng tức giận, Ái Khanh lại nói đó là do hắn cầm không chắc, không liên quan đến đệ đệ, Phụ hoàng đành phải coi như không có gì.
Từ nhỏ Viêm đã biết Phụ hoàng thiên vị "Thái tử", nhưng hắn cũng không ghen tị, bởi vì chính hắn cũng thiên vị Hoàng huynh.
So với vẻ mặt nghiêm nghị của Phụ hoàng, hắn lại càng thân thiết với Hoàng huynh hơn.
Mãi về sau này Viêm mới biết được Phụ hoàng cưng chiều Hoàng huynh, không chỉ là bởi vì hắn là Thái tử, mà còn có một chuyện sai lầm.
Khi Hoàng huynh còn mặc tã lót, cha bọn họ bị người ta ám toán, Phụ hoàng sơ suất, chẳng những đưa cha vào ngục, mà bản thân Hoàng huynh còn bị trúng kịch độc.
Sau khi được thần y Bắc Đẩu ra sức cứu chữa mới có thể sống sót.
Cũng bởi vì lý do đó, nên thân thể Hoàng huynh mới kém như vậy, ba ngày thì hết hai lần đổ bệnh.
Sau khi Viêm biết được chuyện này, thì chán ghét Phụ hoàng mất một dạo.
Hắn cho rằng Phụ hoàng là vua của một nước mà lại không phân biệt được sai trái.
Dưới sự khuyên bảo nhiều lần của Hoàng huynh, cha con hai người mới hòa thuận như lúc ban đầu...!
"Huynh...!Hoàng huynh..."
Viêm rất muốn gặp Ái Khanh, cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được.
Trước kia, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần có huynh trưởng ở bên, hắn đều sẽ cảm thấy không có chuyện gì phiền não.
"Viêm? Thuần Vu Viêm? Tỉnh lại." Có người đang vỗ vỗ gò má Viêm, ban đầu Viêm tưởng là Hoàng huynh, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện không phải.
Hoàng huynh sẽ không thô lỗ mà tát hắn như vậy.
"Đừng đánh nữa...!Đau lắm đó." Viêm duỗi tay bắt lấy tay Y Lợi Á.
"Trời ạ! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!" Y Lợi Á sắp khóc tới nơi.
"Đầu ta...!Thật choáng váng." Viêm xoa huyệt Thái Dương, giọng nói khàn khàn: "Ta bị làm sao vậy?"
"Ngươi bị kiến Hỏa Nha cắn, vẫn luôn phát sốt, sốt đến cả người đều mơ hồ." Y Lợi Á cầm lấy túi nước bằng da dê nói: "Nào, trước tiên uống miếng nước để nhuận hầu đã."
Viêm vịn tường từ từ ngồi dậy, nhận lấy túi nước, lúc nhìn thấy hố động lôi thôi vẫn như mọi khi, hắn không khỏi thở dài: "Ngươi nên để ta tiếp tục bị sốt."
"Ngươi nói mê sẳng còn chưa đủ à.
Một hồi thì Phụ hoàng, một hồi lại Hoàng huynh, chẳng lẽ mơ thấy chính mình là Hoàng tử?" Y Lợi Á cười lắc đầu: "Ngươi rõ thật là bị sốt đến mơ hồ luôn rồi."
Viêm cúi đầu, nói khẽ: "Ta...!Là Hoàng tử."
"Cái gì?" Mắt Y Lợi Á trừng lớn: "Ngươi là Hoàng tử của nước Đại Yến?"
"Ừ." Viêm bỗng nhiên giống như tự giễu cười châm biếm: "Nhưng ta không phải là một Hoàng tử giỏi giang gì cả."
"Ta biết rồi, hậu cung của Hoàng đế Đại Yến khổng lồ, trái ôm phải ấp, cho nên Hoàng tử cùng Công chúa đều chạy đầy đất." Y Lợi Á như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cũng giống như Tây Lương, tảng đá trên tường rớt xuống cũng có thể rơi trúng một vị Hoàng tử."
"Tây Lương khoa trương như vậy sao?" Viêm thậm chí đã bị Y Lợi Á trêu đùa.
"Không có, nhưng cũng xấp xỉ rồi." Y Lợi Á dường như nhớ tới cái gì: "Nhưng mà, đương kim Bệ hạ không giống với Tiên hoàng, hiện tại ngài ấy vẫn chưa có con."
Viêm đột nhiên nhớ tới việc Ô Tư Mạn nói Viêm sinh con cho hắn, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.
"Miệng vết thương đau lắm hả?" Y Lợi Á vội vàng hỏi.
"Ừ, rất đau." Mu bàn tay của Viêm vẫn luôn đau nhức giống như bị lửa cháy, làm cho tâm thần hắn càng không yên.
"Một con kiến nhỏ không ngờ lại lợi hại như vậy." Viêm nhíu mày nói.
Mu bàn tay Viêm vừa đỏ vừa sưng, giống như một cái bánh bao màu đỏ, mủ và máu bên trong đã làm làn da căng lên đến mức giống như trong suốt.
Chẳng qua trên miệng vết thương cũng đã được bôi một lớp nước thảo dược, mùi vị hết sức nồng nặc, giống như xạ hương.
"Đó cũng không phải là độc trùng bình thường, ta thật sự sợ ngươi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa." Y Lợi Á nói: "Để ta lấy cho ngươi chút đồ ăn."
"Y Lợi Á, thuốc này từ đâu mà có vậy? Chẳng lẽ ngươi lại..." Mùi thảo dược nồng như vậy trước đó Viêm chưa từng ngửi thấy, chứng minh thuốc này là được đưa từ bên ngoài vào.
"Không phải." Y Lợi Á vội vàng phủ nhận, sau đó chỉ chỉ lên bầu trời: "Ta có nuôi một con chim ưng."
"Chim ưng?"
"Nó không giống với những con chim ưng bình thường, nó là tuyết ưng đến từ núi tuyết ở Thánh vực." Vẻ mặt Y Lợi Á đầy đắc ý.
"Ngươi dấu nó ở đâu?" Viêm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng không thấy con chim ưng nào