Rốt cuộc Minh Thận vẫn không thể hồi cung trước ngày mười ba, y mang theo Tiểu công chúa đi lòng vòng, không để ý chút đã chơi đến tối muộn nên dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi một ngày, dự định buổi sáng ngày mai sẽ đi vào cung.
Y dỗ dành Ngọc Mân ngủ ở gian phòng của mình rồi quyết định đêm nay sẽ thức đêm canh giữ cạnh cửa, miễn cho Tiểu công chúa gặp phải cái gì bất ngờ.
Y cảm thấy hành động hở ra là thả Tiểu công chúa ra ngoài của Ngọc Mân là vô cùng không thích hợp, trong chuyện xưa thích khách nhiều như vậy, y còn không yên tâm chút nào mà một người huynh trưởng như Ngọc Mân sao lại có thể yên tâm như vậy?
Hoắc Băng nghe nói Ngọc Mân muốn mang y đi săn xuân thì hỏi tùy tùng đi theo có ai, Minh Thận biểu thị y không biết: "Ta chưa từng đi săn xuân nhưng mà theo lệ thì là quan lại ngũ phẩm trở lên phải đi, ta vốn không có tư cách đi."
Hoắc Băng nói: "Ồ."
Hắn rũ mắt giống như đang yên lặng tự hỏi cái gì.
Minh Thận vừa nhìn thấy ca mình dùng não liền căng thẳng, chỉ lo hắn nhìn thấy được gì từ động thái lớn mấy ngày nay của Ngọc Mân, vì vậy giấu đầu lòi đuôi hỏi: "Ca, huynh không hỏi tại sao đệ lại đi sao?"
"Góp cho đủ số chứ còn có thể thế nào nữa, chỉ với dáng dấp nhỏ bé của đệ đứng ở chỗ đó cũng đã vui tai vui mắt rồi." Hoắc Băng lười biếng nói, "Trong triều có người nào mà không biết dung mạo đệ xinh đẹp? Lần trước ta còn nghe nói bọn họ lấy cho hai người cái biệt hiệu gọi là Lan đài song Ngọc....!Đừng nhìn ta như vậy, ôi ôi đừng khóc A Thận ngoan của ta, ý của ta là hoàng đế yêu thích đệ, lần trước chửi đệ đến mức máu chó đầy đầu nên đương nhiên lúc này muốn cố gắng dỗ dành đệ, cái này thì có gì kỳ lạ?"
Minh Thận đờ đẫn nói: "Ca, đệ không khóc.
Nhưng mà Lan đài song Ngọc....!đệ biết Lan Đài là chỉ Ngự Sử đài bọn đệ nhưng mà còn một cái nữa là ai?"
"Cái tên Tróc Ngư kia á." Hoắc Băng suy nghĩ rồi nói, "Hắn xinh đẹp không? Thật ra ta cảm thấy hắn không dễ nhìn bằng đệ.
Dáng dấp hắn không phải quá nghiêm chỉnh sao? Giống như một khắc sau liền tóm người ta lại nghiêm khắc thẩm vấn, đệ cảm thấy hắn dễ nhìn sao?"
Minh Thận nói: "Được rồi ca, người ta tên Bốc Du, hơn nữa Bốc đại nhân nổi danh môi hồng răng trắng phong thần tuấn lãng, là hiệp sĩ cõng nồi cùng thanh niên tuấn kiệt nổi tiếng của Ngự Sử đài bọn đệ, hắn đối xử với đệ rất tốt, hơn nữa không phải hắn còn cùng huynh đi khám chân sao?"
Nói xong Minh Thận nghiêm túc nhéo mặt mình, nghi ngờ nói: "Nhưng đệ lớn lên không đứng đắn lắm sao? Từ trước đến nay Mân ca ca chưa từng nói đệ lớn lên không đứng đắn đâu."
"Đi đi đi đừng ở chỗ này của ta phí lời, Thận Thận của ta là người xinh đẹp nhất thiên hạ, nhanh đọc sách cho ta nghe đi bây giờ là thời gian tắm thuốc của ta." Hoắc Băng nói, "Chẳng biết vì sao nghe nói Tróc Ngư bởi vì phải đi cùng một người liệt như ta đi chữa bệnh mà không được đến săn xuân chơi ta lại có hơi vui vẻ.
Đi lấy sách đi A Thận, hôm nay ta muốn nghe đệ đọc Hoắc Quang truyện."
Minh Thận vội chạy đi tìm sách.
Sau khi y đọc xong Hoắc Băng cũng ngâm xong, Minh Thận chạy tới dìu hắn tắm rửa rồi lau người cho hắn, sau đó ôm hắn trở về xe lăn, đẩy qua cạnh giường.
Hoắc Băng cản tay y lại tự mình bò lên trên giường, lại yên tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đợi Minh Thận xoa bóp chân cho hắn.
Đây là thói quen lưu lại của hai huynh đệ họ lúc còn ở Giang Nam.
Chân Hoắc Băng cũng không phải là không có chút cảm giác nào mà chỉ là không có sức, không đủ để hắn chống đỡ đứng lên, lúc xét nhà thì hắn bị một người đánh lén từ sau lưng, từ đây không đứng lên nổi.
Hai năm đầu thì không có bất kỳ cảm giác nào, sau đó được chăm sóc tốt mới từ từ có chút cảm giác nhưng lại lúc có lúc không, thỉnh thoảng hay có những cơn đau nhói.
Hoắc gia không giống Minh gia, có căn cơ thâm sâu, về sau Hoắc Băng liền bị Hoắc lão tướng quân đưa đến chỗ bạn cũ, bắt đầu trăn trở cầu y nhưng chỉ tiếc là vẫn luôn không có tiến triển gì.
Từ trước đến nay hắn đều không làm phiền người khác, vì vậy tự mình học thuật xoa bóp dự định nhân lúc bản thân còn di chuyển được thì thử nghiệm thêm, không phải dựa vào ai.
Nhưng lúc Minh Thận tới Giang Nam không tới mấy tháng, nhân lúc nhàn rỗi liền theo hắn học được mười phần, thỉnh thoảng còn lấy hắn ra luyện tập bóp cho hắn đau đến mức kêu loạn, nên Hoắc Băng từ đây cũng bắt đầu lười biếng.
Minh Thận nghiêm túc bóp chân cho hắn, Hoắc Băng yên lặng nhìn, sau khi nhìn được một lát thì bỗng nhiên thở dài, đưa tay nhéo mặt y, thấp giọng nói: "Thận Thận."
Minh Thận ngước mắt nhìn hắn: "Hả?"
Hoắc Băng nói: "Lần săn xuân này đệ phải nhìn kỹ công chúa."
"Công chúa?" Minh Thận hơi kinh ngạc.
"Bây giờ nội cung trống vắng bệ hạ chưa lập hậu, thương nhất chính là người muội muội nhỏ này nên vị trí Phò mã người người đều mơ ước —— tuy rằng công chúa chỉ mới mười tuổi nhưng mà thành hôn từ sớm Phò mã vào cung chăm sóc trước kia không phải không có.
Có mấy người thủ đoạn bỉ ổi nằm ngoài suy nghĩ của đệ, cụ thể ta không nói nhiều....!Đệ hiểu không?"
Minh Thận lập tức sốt sắng lên: "Đệ hiểu, hiểu rồi, nhưng mà xung quanh Tiểu điện hạ đều có thị vệ, đệ không biết có thể giúp đỡ được gì?"
Hoắc Băng nói: "Tiểu điện hạ thích đệ, đệ cứ một tấc cũng không rời nàng là được rồi.
Lùi một bước mà nói, lỡ như về sau Tiểu điện hạ nảy sinh chút tình ý với đệ thì không phải nhà chúng ta sẽ có một Phò mã gia làm rạng rỡ tổ tông sao?"
Minh Thận liên tục xua tay: "Không được, không được."
Ánh mắt Hoắc Băng sắc bén như đao: "Tại sao không?"
Minh Thận bị ánh mắt của hắn dọa đến sững sờ.
Ca y vẫn chưa biết Tiểu công chúa thân thiết với y như vậy cũng không phải là yêu thích bình thường, mà là....!Loại yêu thích đối với tẩu tử kia, bởi vì ở chỗ Minh Thận tiểu cô nương có thể nhận được rất nhiều sự tự do và chăm sóc mà ở chỗ Ngọc Mân không thể chiếm được.
Nhưng mà Minh Thận vẫn nhớ đến chí hướng làm rạng rỡ tổ tông của mình, lúc này lại bắt đầu cân nhắc: Nếu như Ngọc Mân không thể gả cho y thì khả năng gả cho ca y có lớn không?
Quan trọng nhất là còn phải xem Mân Mân có thích không, tiểu cô nương cũng không phải lợi thế để trao đổi địa vị mà suy nghĩ của bản thân nàng mới là quan trọng nhất.
Nhìn dáng vẻ Ngọc Mân đẩy xe lăn của Hoắc Băng chạy như điên thì hình như cũng không ghét lắm.
Minh Thận cảm thấy có hơi sầu, trong lòng đã yên lặng lên kế hoạch chuẩn bị ít ngày nữa sẽ đi nói bóng nói gió hỏi Ngọc Mân có tiêu chuẩn gì về ứng cử viên Phò mã cho Mân Mân không, nếu như không có y sẽ tiến cử Hoắc Băng, tuy rằng tính khả thi nhỏ nhưng mà cũng phải thử một lần, dù sao y cảm thấy Hoắc Băng là người đáng tin nhất mà y quen biết.
Vừa nghĩ tới cái tên xấu xí như Vương Bạt có thể sẽ đi theo phía sau tiểu cô nương nhà mình cả ngày như hổ rình mồi thì y lại rất không vui vẻ.
Nếu như Mân ca ca không muốn ca y, như vậy y cũng có thể nhờ Ngọc Mân an bài kết thân cho ca y, ít nhất trước tiên cũng giải quyết được một chuyện đại sự cả đời.
Y suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Không sao đâu ca, đệ sẽ cố gắng thử một lần."
"Đệ có giác ngộ như vậy là tốt rồi, người nhà chúng ta muốn sống yên phận thì chỉ có thể lọt vào mắt xanh của người trong hoàng thất lần nữa." Hoắc Băng nói, "Ca ca cảm thấy đệ nhất định có thể làm được."
Minh Thận đồng ý qua loa, trong lòng xoay vòng vòng mà đánh bàn tính nhỏ của mình rồi chạy về trông coi Ngọc Mân ngủ, hoàn toàn không biết suy nghĩ của mình đều viết hết lên mặt.
Hoắc Băng luôn mò được mấy tính toán nhỏ trong lòng y, hai năm qua ngay cả ngày hôm sau Minh Thận muốn ăn cái gì hắn đều có thể đoán được, lúc này tất nhiên cũng không thoát được con mắt của hắn.
Hoắc Băng nhìn cửa phòng đóng lại, bên môi từ từ lộ ra một nụ cười: "....!Ranh con này, ngược lại còn dám nghĩ tới, đừng nói là công chúa cho dù