Minh Thận định giả vờ đáng yêu cho qua ải này: "Ca, à thì, đệ, đệ....!Đệ tới gọt củ cải giúp huynh nha."
Hoắc Băng ghét bỏ nhìn y: "Gọt củ cải không còn thuộc về đệ nữa, người được cưng chiều nhất nhà mới có tư cách gọt củ cải, đệ đi rót trà cho ta đi.
Thật đúng là, đệ chạy hết một năm rưỡi mà chỉ nhớ báo bình an cho bệ hạ, đệ có nhớ tới ta không?"
Thật ra thư bình an của Minh Thận không chia đối tượng, hai người ca ca ai cũng sẽ không bị bỏ rơi, y còn hỏi thăm Hoắc Băng một câu con mèo nhỏ thế nào rồi.
Chỉ là bởi vì lúc đầu Hoắc Băng đang đánh trận ở Vân Lang, không có cách nào nhận được tin nên thư bình an vẫn luôn gửi vào trong cung.
Hoắc Băng hiển nhiên có chút ghen tị với điều này.
Mặt Minh Thận hơi đỏ, ngập ngừng nửa ngày mới cẩn thận mà ló đầu ra hỏi ca y: "Vậy, sau này đệ sinh cục cưng ra thì nó chính là cháu ngoại của huynh, huynh có thể để cho nó gọt củ cải không?"
Hoắc Băng: "?"
Minh Thận tiếp tục đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ người gọt củ cải trong nhà là huynh hay là Bốc đại nhân vậy."
Y lắp bắp nhìn chằm chằm đôi mắt Hoắc Băng, không chắc chắn lắm mà chữa lại: "Bốc đại nhân bây giờ là....!Tẩu tử, hay là....!Ca phu?"
Hoắc Băng: "...."
*
Minh Thận giải thích cho Hoắc Băng về nguyên nhân cái bụng của mình hết nửa ngày, sau đó lại phát hiện mình không thể giải thích rõ ràng.
Hoắc Băng là người luôn nghi ngờ và có chút cứng nhắc, hắn cảm thấy nam nhân không thể mang thai sinh con, cũng kiên trì cho là Minh Thận bị bệnh, vì thế hắn cố ý xin Ngọc Mân nghỉ, nhịn năm ngày năm đêm, đi mười dặm đến y quán bên ngoài nghiên cứu kỹ thuật bắt mạch, đồng thời dùng danh nghĩa đệ tử của tiên sinh trong y quán mà tìm hơn trăm nữ tử có thai tới thử nghiệm.
Cuối cùng hắn mới về nhà bắt Minh Thận tới bắt mạch, dựa vào ký ức hắn đã gặp qua là không quên được cùng kinh nghiệm thực chiến những ngày qua đã cho hắn chẩn đoán chính xác: "....!Được rồi, đệ thật sự mang thai....!Nhìn cái gì mà nhìn? Trông ta giống mấy lão già cổ hủ không tiếp nhận được cái mới sao? Ta chỉ là cần tìm chút thời gian đi tìm hiểu mà thôi....!Thai nhi ngược lại rất khỏe mạnh, nhưng mà tại sao mạch tượng của đệ có chút yếu ớt? Có phải đệ ăn uống không được ngon không?"
Minh Thận ngoan ngoãn thừa nhận: "Có lúc sẽ không ngon, còn nôn ra."
Hoắc Băng uốn nắn y: "Cái này gọi là nôn ọe.
Đệ ăn chua cũng nôn sao?"
Giọng Minh Thận càng nhỏ hơn: "Chua....!Cay....!Đều không thích ăn, hơn nữa cũng không giống như lời đồn.
Cũng sẽ....!Cũng sẽ nôn."
Hoắc Băng vừa nghe xong thì lập tức muốn đi nghiên cứu thực đơn cho y nhưng bị Minh Thận kéo lại.
Minh Thận ngoan ngoãn nói thêm một câu: "Nhưng nếu là ca làm thì đệ đều sẽ ăn, bản thân đệ làm cũng sẽ cố gắng ăn hết."
Một câu nói dỗ được Hoắc Băng vui vẻ.
Vốn là từ sau khi Minh Thận quay về, Hoắc Băng vẫn luôn làm mặt lạnh, nói chuyện cũng hung dữ, lúc này vẻ mặt mới thả lỏng.
Minh Thận bỗng nhiên cảm thấy người ca ca này của mình đã trở nên dễ dỗ rất nhiều, không biết có phải là ảo giác hay không.
Khẩu vị của y bây giờ đã tốt hơn so với ba tháng trước, miễn cưỡng có thể uống một chút canh và ăn một ít thịt bên trong canh, nhưng nhiều hơn nữa thì không được, vẫn sẽ muốn nôn.
Sau khi Hoắc Băng biết được thì trăm phương ngàn kế giã nát thịt giúp y rồi làm thành cháo thơm ngon, còn chia đậm nhạt, mặn ngọt, ngay cả thời điểm Minh Thận uống nước cũng đều là cho y một nửa nước một nửa cháo nhạt, trong cung cũng phái tám thái y đến thay phiên nhau đốt một ít thuốc an thần có dược tính ôn hòa, chưa từng ngừng nghỉ.
Hoắc Băng quay đầu lại bắt đầu cân nhắc: "Nói như vậy, đệ bây giờ là đệ đệ của ta mà cũng là muội muội của ta, nếu muội muội ruột của ta bị người khác lừa gạt làm lớn bụng, đặt trong gia đình bình thường thì cần phải đánh chết tên nam nhân thối kia đúng không? Thận Thận, đệ nói xem ta có nên đi tạo phản không?"
Minh Thận: "...."
Sau đó Bốc Du cũng chạy tới.
Chân Hoắc Băng vẫn đang trong thời gian hồi phục, Hoắc Băng chăm sóc Minh Thận xong hắn lại kiên nhẫn đi chăm sóc Hoắc Băng.
Giữa hai người có có một vài cử chỉ thân mật nhưng cũng không tránh né Minh Thận, lúc đầu Hoắc Băng còn xấu hổ mà đuổi Bốc Du đi trước mặt đệ đệ, nhưng tính tình Bốc Du lại rất tốt, mặc hắn quậy thế nào cũng chỉ là xoa xoa đầu hắn.
Minh Thận cũng rất ngoan, ngoại trừ tạo phản thì cái gì cũng đều nghe theo bọn họ, tuy rằng mỗi ngày vẫn còn nôn nhưng tinh thần đã tốt hơn không ít.
Hiện tại y không vào cung là bởi vì trong cung đang chuẩn bị việc đại hôn, theo quy củ, y phải yên tâm đợi ở nhà mẹ đẻ, chờ ngày tốt đến Ngọc Mân sẽ đón y vào trong cung, nhưng không nghĩ tới Ngọc Mân hoàn toàn không đợi được, ngày thứ hai sau khi y quay về hắn đã từ trong cung đến nhà bọn họ.
Thời điểm bọn họ ở Giang Nam đã trải qua một phen hoảng loạn.
Đối với cái bụng của Minh Thận, lúc đầu Ngọc Mân cũng cho là y bị bệnh nên gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng.
Đợi sau khi thái y bắt mạch xong hắn lại trở nên cẩn thận hơn, so với dáng vẻ có chút ngang ngược không nói đạo lý lúc trước thì càng nuông chiều Minh Thận hơn, dường như có thể nói là muốn gì được đó nhưng chỉ có một việc hắn kiên quyết không đồng ý: "Chỉ lần này là trẫm không đồng ý cho em dùng thuật dịch dung."
Dự định ban đầu của Minh Thận là trực tiếp dịch dung thành nữ tử rồi kêu Ngọc Mân lập hậu, thuận theo đó mà sinh hạ con trưởng, như vậy thì người khác sẽ không mắng Mân ca ca của y nữa.
Điều này cũng mang ý nghĩa sau này y phải buộc eo cả đời, kiềm bước chân lại, dùng giọng nói ngụy trang, giả làm nữ tử trước mặt người khác —— y còn chưa nói hết thì Ngọc Mân đã nghiêm khắc la y: "Không được."
Sau đó y lại đề nghị giả làm nữ tử làm Hoàng hậu, sinh hạ con trưởng, sau đó bản thân tiếp tục làm nam phi nhưng Ngọc Mân vẫn nói không được.
Vị hoàng đế trẻ tuổi này chỉ đặc biệt cố chấp về danh phận của y: "Trẫm nói không được là không được, em đừng cố làm ra cái gì bàng môn tà đạo, ngay cả Vu Hàn cũng nói em được thần linh che chở, cứ dùng thân nam nhi sinh hạ hoàng tự cho trẫm là được, có cái gì không thể?"
Minh Thận tốt tính thương lượng với hắn: "Nhưng mà người khác sẽ không tin, huynh xem, Mân ca ca, lúc đầu chẳng phải huynh cũng cảm thấy ta bị bệnh sao? Nam nhân sinh con rất không bình thường, Mân ca ca, ta không để ý danh phận ta chỉ muốn ở cùng huynh."
Ngọc Mân mím môi không nói lời nào.
Minh Thận liền mềm giọng dỗ hắn, nhéo tay áo của hắn rồi dùng khuỷu tay đụng nhẹ hắn: "Huynh nhường ta một chút, nhường ta một chút có được không, Mân ca ca?"
Kết quả cuối cùng chính là hai người bọn họ đều lùi lại một bước, Minh Thận vẫn làm Hoàng hậu của hắn, Ngọc Mân đồng ý cho y dùng một thân phận giả khác phong phi sinh con.
Vậy cũng xem như là kết quả tốt nhất.
Hai người giằng co mấy ngày, cuối cùng đạt được thỏa thuận.
Sau đó Minh Thận nghĩ tới nghĩ lui thì bỗng nhiên hiểu ra, chạy đi hỏi Ngọc Mân: "Nhưng mà hai người đều là ta mà, Mân ca ca, tại sao chúng ta lại cãi nhau?"
Ngọc Mân lườm y, vẻ mặt hung dữ nhưng tay lại vẫn kéo người vào trong lồng ngực: "Cái đồ ngốc này.
Em không quan tâm việc chịu oan ức nhưng trẫm quan tâm."
Minh Thận lại nói thầm: "Nhưng ta cũng quan tâm huynh bị người khác mắng mà, Mân ca ca."
Ngọc Mân nói cho y biết: "Trong lịch sử từ xưa đến nay chỉ có quân chủ hoang dâm vô độ, hậu cung ba ngàn mới bị lên án, không có ai lại mắng người chỉ có một Hoàng hậu.
Em nhìn người kia đi, một đời chỉ có một vị Trần Hoàng hậu, người đời sau nói về hắn thế nào? Nói là hắn thâm tình.
Có nhiều người mắng mỏ trẫm, trẫm cũng đâu quan tâm người đời sau nhìn trẫm như thế nào đâu? Trẫm chỉ muốn bọn họ biết trẫm chỉ cần em là được rồi."
Thật ra Minh Thận rất muốn uốn nắn lại hắn, hai người hắn nhắc đến đều bị người đời hiện nay phê bình là bọn họ vi phạm trách nhiệm của đế vương, nhưng y vừa nghĩ lại, không có ai quy định hoàng đế rốt cuộc phải làm như thế nào, cũng giống như xưa nay sẽ không có ai quy định nam nhi cần phải là dạng gì.
Ngọc Mân tức giận nói: "Lần này Mân Mân được giải thoát rồi, muội ấy không cần đọc nhiều sách như vậy nữa."
Minh Thận nhanh chóng phê bình hắn: "Mân ca ca! Nào có ai lại làm ca ca giống như huynh?"
"Trẫm chính là như vậy, trẫm có." Hắn ôm y không buông tay.
Từ sau khi y quay về, Ngọc Mân thỉnh thoảng lại tỉnh giấc vào nửa đêm chạy tới kiểm tra xem y có còn ở bên cạnh hay không, nếu Minh Thận không dựa vào hắn ngủ thì hắn sẽ mở mắt chịu đựng đến hừng đông.
Lần này hắn chạy đến nhà Minh Thận, Minh Thận ngược lại cũng không bất ngờ lắm.
Y mang thai nên buồn ngủ, phần lớn thời gian đều đang ngủ, từ trước đến này đều là ngủ thiếp đi trước khi nhìn thấy Ngọc Mân, khi tỉnh lại Ngọc Mân vẫn ở bên cạnh như cũ giống như cả ngày đều không rời đi.
Minh Thận có thể cảm giác được Ngọc Mân còn lo lắng hơn y, hắn luôn cau mày nhìn chằm chằm vào bụng của y, giống như nơi đó không phải là đứa con của hắn mà là một quả pháo vậy.
Hắn trở nên kiệm lời hơn so với lúc trước, Minh Thận ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy nhưng chỉ nhớ rõ lần cuối cùng hắn lo lắng như thế là lúc Vương Bạt tìm người trong cung khi còn bé.
Về sau bệnh kén ăn nôn ọe của Minh Thận được giải quyết —— rất nhanh đã đến mùa đông, mẻ quýt ngon nhất được đưa tới, Minh Thận lột quýt chuẩn bị nấu cháo quýt, thời điểm lột vỏ ra bỗng ngửi thấy mùi hương thơm ngát có hơi đắng kia dường như thấm vào trong xương tủy y, y lập tức không nhịn được mà xé một miếng vỏ quýt nhai, chỉ cảm thấy đời này cũng chưa từng thèm ăn như thế.
Sau khi ăn được vài miếng y mới nhớ ra: Thứ này chỉ là vỏ, vẫn chưa rửa, vì vậy nhanh chóng chạy đi rửa.
Về sau Ngọc Mân cùng những người khác phát hiện, bèn mang trần bì* cho y nhưng y lại không thích ăn thứ này, nhất định muốn ăn loại vỏ quýt có chút nước đắng, vị ngọt ngọt, bọn họ không làm gì được y, Minh gia cũng bởi vì vậy mà chất đống vỏ quýt không ai ăn.
(*Có tính ấm, mùi thơm và vị đắng có tác dụng kiện tỳ, điều hòa khí huyết và tiêu đờm, thường được dùng chữa đầy bụng, tiêu chảy, nôn mửa.)
Sau đó nữa Ngọc Mân lại nhờ người tìm được loại quýt nhỏ có vỏ mỏng, mùi vị rất ngọt, cắn một miếng là có thể nuốt trôi, loại này Minh Thận cũng rất thích.
Mấy ngày sau, Ngọc Mân vô sự tự thông, thỉnh thoảng thấy y có lúc đọc sách lại buồn chán thì cắn vỏ quýt rồi hôn y, khiến cho Minh Thận giống như mèo con chưa ăn no vội vàng đi tìm mùi hương đó, không ngừng đòi hắn.
Hai người hôn đến mức tiếng nước vang vọng nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
So với trước kia, bọn họ bây giờ càng giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt —— mà không phải bất kỳ kiểu gì khác như người thân, huynh đệ hoặc quân thần.
Mang thai vất vả nhưng Minh Thận vẫn luôn rất ngoan, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ không khống chế được mà nổi nóng, cảm thấy oan ức, có lúc không hiểu sao sẽ bật khóc, cũng không biết đang khóc cái gì.
Y thật vất vả mới ăn được cơm nhưng sau đó lại bắt đầu đau thắt lưng, cả đêm không ngủ yên, y lo lắng cho cục cưng trong bụng, nhưng càng lo lắng thì càng ngủ không được, sau đó sẽ khóc: "Mân ca ca, ta cái gì cũng không tốt, ngay cả ngủ ta cũng ngủ không được."
Ngọc Mân ôm y giống như khi còn bé, kể cho y nghe chuyện xưa rồi cùng y mặt đối mặt, nói cho y biết: "Ai nói em cái gì cũng không tốt? Bây giờ trong triều người người đều biết em giải quyết tình hình khẩn cấp thay trẫm, chuyện Vân Lang là nhờ cố gắng của em, đến bây giờ bách tính vẫn còn đang ca tụng công lao của em; hạt giống hai mùa thóc cũng là em tìm được, nạn đói năm nay nghiêm trọng như thế nhưng nếu không phải nhờ em thì mấy lão già chỉ biết cãi nhau trong triều này đều đi uống gió tây bắc, trẫm không cho em nói mình như vậy."
Minh Thận yên lặng khóc trong lồng ngực hắn một lát, rất nhanh đã mệt mỏi, sau khi nghe hắn kể chuyện xưa xong thì từ từ ngủ thiếp đi.
Sau đại hôn, Ngọc Mân lo lắng cho thân thể Minh Thận nên rút ngắn tất cả quy trình, xóa bỏ một loạt quy trình bái đường, thờ cúng tổ tiên cho Minh Thận, đối với Minh Thận mà nói chỉ là đổi chỗ dưỡng thai từ trong nhà thành trong cung, làm cái cỗ kiệu đi từ Chánh nam môn vào trong cung là xong việc.
Thế nhưng đối với người ngoài thì đây chính là lần đại hôn long trọng nhất từ trước đến này của đế vương bổn triều ——
Một là nghe đâu thân thể tiểu muội Minh gia không tốt, vì vậy ngày thành hôn bị hoãn lại, nên tất cả mọi người đều biết vai chính trong lần đại hôn này chỉ Minh Thận mà thôi.
Chỉ riêng sính lễ cho Hoàng hậu đã có 20 ngàn cân vàng, nhạn bích nạp thái* buộc lụa trên lưng ngựa nhiều vô số kể, lễ vật xếp hàng dài ba ngày ba đêm vẫn bị chặn ở đầu đường Trường An, sáu lễ trước khi thành hôn, mỗi một lễ đều phải đổi một sính lễ đa dạng khác lần nữa, đây cũng là chuyện xưa nay chưa từng có.
(*Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Bích: tên gọi một loại ngọc đẹp thời xưa, dẹt, hình tròn, giữa có lỗ.)
Đế hậu đại hôn cùng ngày, hoàng đế phái Thủ phụ Nội các Bốc Du đón dâu, còn mình thì chờ ở Chánh nam môn.
Bên phía Minh gia cũng do Hoắc Băng cố gắng chống đỡ đứng lên, không muốn người khác đưa đệ đệ nhà mình ra cửa.
Kiệu hỉ đỏ thẫm đi qua Chánh nam môn, đổi thành ngồi cùng cỗ kiệu với đế vương đi qua Thiên an môn, cuối cùng đến Kiến Ẩn điện ở hậu cung.
Lúc Minh Thận xuống kiệu, toàn bộ hành trình đều chân không chạm đất mà bị Ngọc Mân ôm đi.
Y nhìn thấy chỗ ở của bọn họ khi còn bé, trước cửa phòng tân hôn treo một chiếc đèn lồng màu đỏ dán hai chữ trường minh mừng đại hôn, cánh cửa đỏ mạ vàng dán chữ song hỷ dính