Đó là một tư thế cực kỳ ám muội —— thân thể dính vào nhau, mười ngón tay nắm chặt, Ngọc Mân cúi đầu, bờ môi cọ xát chóp mũi Minh Thận.
Minh Thận ngơ ngác nhìn hắn một lát, trong ánh mắt chăm chú của Ngọc Mân đột nhiên nhận ra gì đó, hai má điểm xuyến từng chút đến bên tai.
Y nhớ ra bọn họ đã kết hôn.
Cho dù là thần hôn hay là xung hỉ, ra vẻ hay là không ra vẻ, ít nhất bây giờ bọn họ đều bị hai chữ đế hậu ràng buộc.
Thành hôn mang ý nghĩa cử án tề mi, tương kính như tân, còn mang ý nghĩa....!Có thể hôn môi, động phòng, làm những chuyện khác.
Mấy ngày nay thái độ của Ngọc Mân đối với y không khác nhiều so với trước đây làm y sắp quên mất bản thân rốt cuộc là vì sao vẫn còn nán lại trong cung, chỉ là Mân ca ca vẫn là Mân ca ca của y, thân phận chưa từng thay đổi.
Bọn họ....!Kết hôn rồi!
Minh Thận mở miệng, mờ mịt luống cuống nhìn hắn: "Ta....!Biết." Càng về sau giọng nói y càng nhỏ, rõ ràng lộ ra vài phần cứng nhắc và căng thẳng: "Vậy, bệ hạ, muốn, muốn bây giờ....!Sao?"
Động phòng là cái gì y vẫn hiểu được, có một lần y và thân ca vào nhầm chỗ lúc đi dạo kỹ viện, phá hỏng đông cung sống của người ta, còn suýt chút nữa bị cô nương người ta lấy chổi đuổi ra.
Nam nhân và nữ nhân, hoặc là nam nhân và nam nhân, Minh Thân đều hiểu sơ một chút, mà cũng chỉ là hiểu sơ thôi.
Từ trước đến giờ đế vương đều có vô số hậu phi, không thể không nói đến thúc của Ngọc Mân bây giờ đã là Thái thượng hoàng, trước khi sinh phụ của Ngọc Mân trở thành Nhượng hoàng đế, trong hậu cung cũng có vô số phi tần mỹ nhân không đếm hết.
Bởi vì quá nhiều người, nên lúc may mắn được hoàng đế gọi tới thường thường ngay cả tên cũng không nhớ rõ nên đành dùng chân dung để phân biệt, một số hoàng đế hiếm khi có hứng thú, một đêm sủng hạnh mấy người không phải không thể, bổn triều thậm chí còn có một vị băng hà bởi vì Mã Thượng Phong*, từ trước đến nay người Ngọc gia đều cho người khác bất ngờ ở phương diện này.
(*Mã Thượng Phong: tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tình dục.)
Từ khi Ngọc Mân đăng cơ đến nay, ngoại trừ bí mật lập một nam hậu là y ra thì ở phương diện này cũng không có động tĩnh khác.
"A Thận." Ngọc Mân gọi y.
Minh Thận nhanh chóng nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị tâm lý, tiếp thêm dũng khí cho bản thân, lúc y cho rằng Ngọc Mân sắp làm gì mình thì lại nghe thấy hắn hỏi: "Trước đây ngươi có từng nghĩ tới sẽ thành hôn cùng một nam nhân?"
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Không....!Có."
"Vậy ngươi nghe nói qua thư đồng phải làm những gì chưa?" Ngọc Mân lại hỏi.
Minh Thận đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu: "Trước đây không biết, nhưng mà sau đó có nghe ca ca nói."
Giọng nói y càng ngày càng nhỏ: "Ca của ta lúc trước hỏi ta....!Có để ngài trải nghiệm chuyện đào hoa hay không, lúc đó ta không biết, sau này nhìn thấy người khác sẽ....!Như vậy, ta mới biết."
"Vậy nên, làm thư đồng của trẫm, hầu hạ trẫm là chức trách, làm Hoàng hậu của trẫm cũng như thế, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi A Thận." Ngọc Mân nâng mặt y, để y nhìn mình, nhìn đôi mắt mông lung của y, giọng nói nhẹ nhàng như trong mơ, "Hoàng hậu, ngươi phải học.
Tuy rằng tư chất của ngươi đần độn nhưng lại thắng ở hiếu học."
Minh Thận liền nghĩ tới Bốc Du, có chút rầu rĩ: "Bốc đại nhân cũng học cái này tốt hơn ta sao?"
Ngọc Mân ngẩn người một chút: "Hắn không học cái này."
"Ồ." Minh Thận hồi hộp nhìn hắn, nuốt nước miếng: "Bệ hạ, có thể, có thể cho ta một chút thời gian hay không, ta nghĩ ta còn có rất nhiều thứ chưa học, hay là ngài đồng ý dạy ta ——"
"Dạy thế nào?" Hô hấp dần dần nóng rực, từ tư thế cúi người Minh Thận đổi thành nằm nghiêng bên cạnh y, tiện tay kéo mành, trên màn đỏ thẫm thêu mấy bông hoa dạ hợp đóng kín một giường mùi hương, có lẽ là quá thơm nên Ngọc Mân cảm thấy đầu óc bản thân trở nên mê man, cuống họng lạnh lẽo.
Minh Thận không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm cái cằm nhọn của hắn, ánh mắt nhìn yết hầu rồi đi xuống thân thể cường tráng mạnh mẽ từng ôm chặt y vô số lần.
Đây cũng quá kỳ lạ, Minh Thận nghĩ, y có lẽ sẽ làm chuyện kia cùng Mân ca ca của y, không bằng nên nói rằng đến bây giờ y mới chính thức nhìn thẳng vào hiện thực này: Y và Ngọc Mân thành hôn, còn là bị thần linh trói chặt không có đường thoát.
Đôi mắt đen láy của Minh Thận chuyển động khắp nơi, chỉ là không nhìn vào mắt Ngọc Mân, Ngọc Mân vì vậy liền nắm cằm y bẻ lại để y nhìn hắn: "Tự mình hiểu ra đi A Thận, ngươi muốn học cái gì? Không thì ngươi và ta thảo luận một chút, làm sao mới có thể lừa gạt đôi mắt của thần linh."
Minh Thận nhanh chóng che miệng hắn lại: "Mân ca ca, ngươi đừng nói nữa, nếu như bị thần linh nghe thấy được thì sẽ không tinh chúng ta