Biệt Xuân Viện.
Tiễn Trương ma ma đi khỏi, Mật Nhi có chút uể oải đi vào phòng, Lệ Nhuận Du đưa tay ôm nàng ngồi trên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ quét trên khuôn mặt nàng “Tiểu khả ái, làm sao vậy?”
“Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta.” Nàng dựa vào ngực hắn nói.
“Như vậy càng tốt.” Lệ Nhuận Du đáp.
Mật Nhi ngu ngơ không hiểu, chờ nhận ra bên dưới lớp quần áo có bàn tay to lớn của người nào đó đang lần mò thăm dò đi vào, nắm lấy bầu ngực tròn đầy vuốt ve, đem nãi tiêm mêm mại làm cho dựng thẳng lên, mỹ nhân nhi lúc này mới hiểu được nghĩa trong lời nói của nam nhân này, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đem thân mình dựa vào ngực hắn nhẹ ư hử mặc hắn trêu chọc, chỉ là ngoài miệng còn nói “Vừa nãy mới chơi đùa qua một hồi, bây giờ lại nhịn không được?”
Trước đó không rời giời Lệ Nhuận Du đã kéo chân này làm một hồi, là cho đệm giường đầy nướt dịch, ngủ cũng không ngủ được, Mật Nhi vốn nghĩ rằn hắn sẽ buông tay, kết quả không ngờ là hắn lại trần truồng ôm nàng đặt lên trên cây cột nhà.
Nam nhân chụp mông nàng nâng lên một chút, sau đó đem côn thịt bành trước đã lâu chen vào, đem hoa huyệt thành thật chảy ra không ít chất lỏng trắng trong suốt, mãi đến khi nghe tiếng động tĩnh của Trương ma ma, Lệ Nhuận Du mới lưu luyến rút ra, đem cô thịt mềm nhũn cho Mật Nhi quỳ gối liếm láp, mà ngón tay hắn lại đùa bỡn hoa cúc hồng hào non nớt của nàng.
“Ngực nàng lại to thêm rồi, thơm thơm, mềm mềm.” Trước mắt Trương ma ma đã đi khỏi, Biệt Xuân Viên danh xứng với thức, trở thành khoảng trời riêng của hai người bọn họ, Lệ Nhuận Du lại không chút cố kỵ, sợ sệt, càng không cần che đậy chiếm hữu tính dục đối với Mật Nhi, ngang nhiên đùa bỡn cơ thể nàng, làm nàng đỏ mặt nằm trong ngực mình cao trào nhiều lần, hoan ái qua đi lại ôm nàng nằm trênghế mây, bàn tay to còn vuốt ve ngực nàng, thường cúi đầu bú mút một hồi “Nàng nhìn đi, nãi tiêm lại dựng thẳng, nha đầu có phải là lại muốn nữa hay không?”
“Chán ghét.” Mật Nhu nói xong lời này bị hắn nắm cằm mút hương thơm ngọt trong miệng, hồi lâu mới vừa lòng buông nàng ra, Mật Nhi hơi thở khó nhọc thở phì phò, cố ý nhéo cái mũi của hắn “Chàng thậtxấu, chàng làm hư thân thể thiếp, bây giờ cả tiết khố chàng cũng không cho ta mặc.”
Đây là lời nói thật, Lệ Nhuận Du mỗi ngày đều muốn cắm vào thân thể nàng ít nhất cũng bảy tám lần, không riêng gì côn thịt mà tay cùng miệng cũng dùng đến, yêu nhất chính là nhận véo hạch thịt cất giấu trong hoa huyệt, hoặc là dùng đầu ngón tay xoa nắn, mấy tháng này, viên thịt nhỏ bị hắn chơi đùa đến phình to, hơn nửa phần lấp ló ngoài hoa huyệt, chờ người đến xoa nặn, nơi nào còn mặc được tiểu khố.
trên thực tế Lệ Nhuận Du bá đạo đến độ không cho nàng mặc tiểu khố, ban ngày cũng chẳng sợ gì cũng làm hai đùi nàng trống trơn, tùy thời tùy lúc để hắn phóng túng.
Bây giờ, Trương ma ma rời đi, Lệ Nhuận Du thật một tấc lấn thêm một thước, ngay cả áo yếm cũng không cho nàng mặc, chỉ cho nàng mặc một mảnh áo mỏng bên ngoài, bên trong trơn bóng lộ ra hai trái đào mật phì nộn, da thịt trắng nõn được lấp kím bởi dấu cắn đầy nhục dục của nam nhân, làm người hận không thể ném nàng lên giường mà thu tình.
Mà từ lúc Lệ Nhuận Du đem tin nói cho lão phu nhân biết, Mật Nhi cảm thấy rõ ràng phạm vi hoạt động của hắn rộng hơn, cảnh tượng liên quan đến chuyện hoan ái cùng nàng cũng biến hóa đa dạng.
không ngừng trên giường, trên bàn, bàn đu dây trong sân viện, buổi chiều nơi hành lang không mộtbóng nha hoàn, Lệ Nhuận Du ôm Mật Nhi quần áo tán loạn đi đi lại lại, côn thịt không ngừng thúc đẩy vào trong, chọc cho Mật Nhi thầm thì rên rĩ, hai chân thon dài càng thêm gắt gao kẹp chặt vùng eo tinh tráng của nam nhân, miệng nhỏ bên dưới hân không thể hút
hết linh hồn cùng tinh túy của hắn.
Tuy là hắn cưỡng chế bắt nàng mặc ít lại nhưng khi hoan ái hắn vẫn sợ nàng cảm lạnh, thường thường khoác áo choàng trên bả vai lõa lồ của nàng, Mật Nhi bị côn thịt của hắn đâm chọc đến nóng bức người, vặn vẹ không thôi, lại đưa lưỡi thơm tho của mình triền miên cùng lưỡi của hắn, cả người chính là cái bếp lò nho nhỏ ôm Lệ Nhuận Du toàn thân ấm áp.
Sung sướng đến quên thời gian, không hay không biết đã đến tết thượng nguyên.
Mười lăm tháng giêng năm nay, Thượng Dương thành phồn hoa cùng náo nhiệt, đến đêm là đèn đuốc rực rỡ, đông như trẫy hội. Mật Nhi thân cải nam trang cũng Lệ Nhuận Du ra ngoài du ngoạn, vui sướng bưng bừng, cảm xúc cũng lây nhiễm bởi ngày hội này.
Lệ Nhuận Du đi sau lưng nàng, nhìn nàng ngửa đầu nhìn hoa đăng. Ngọn đèn lộng lẫy nở rộ trong mắt nàng, đôi môi đỏ bừng, chớp mũi đáng yêu đổ một ít mồ hôi, thấy nàng chơi đã đủ lâu, liền đi lên nắm lấy tay áo của thiếu niên.
“Nhuận Du, trước kia chàng trãi qua tết thượng nguyên như thế nào?” Mật Nhi cười hì hì đến bên người hắn.
Lệ Nhuận Du nắm tay nhỏ của nàng vừa đi vừa nhớ chuyện xưa, cuối cùng lắc đầu cười nói “không nhớ rõ.”
“không sao.” Mật Nhi cào lòng bàn tay hắn “nói một chút cũng được.”
Thiếu niên trước mắt tuy mặc nam trang, nhưng từng cử chỉ vẫn toát lên vẻ quyến rũ của thiếu nữ, mắt hạnh trong veo như nước, cười khanh khách nhìn hắn, làm cho người chỉ nghĩ đem những điều tốt đẹp nhất thế gian này dâng lên trước mặt nàng, Lệ Nhuận Du cười nói “Để ta nghĩ lại.”
Người bên cạnh tới tới lui lui, đụng vai chạm tay, Mật Nhi dựa vào người Lẹ Nhuận Du, đôi mắt đen nhẹchuyển một vòng, thấy không ai để ý đến bên này, liền cố ý ghé lên tai hắn, hé miệng phả hương thơm mềm mại nói “Buổi tối đều dựa vào chàng không được sao?”