Edit: LĐ
Ngủ muộn một chút có thể làm gì? Mật Nhi nhéo thịt trên cánh tay hắn, bất mãn oán giận nói: “Thân thể ta chịu không nổi.”
nói đến đâu, Mật Nhi lại không thuận theo “Chàng còn nghĩ muốn nữ nhân khác?” Liền nắm lấy lỗ tai hắn mà kéo, rõ ràng chuyện Dương Uyển trước mắt, nếu nàng không tận mắt nhìn thấy, biết trong lòng hắn ngoài nàng ra không còn ai khác, bằng không bị lời lão tam nói nôn đến chết.
Lệ Nhuận Du bèn ôm chặt nàng, dán vào khuôn mặt nàng nói “trong lòng ta chỉ có nàng, nào còn có tâm tư khác, nàng nếu không tin, ta moi tim ra cho nàng có được không?”
Mật Nhi lại nói: “Đừng nói lời không may, ta không thích nghe.”
Lệ Nhuận Du nghe vậy, liền nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện yêu đi, hử?” nói rồi cũng không màng Mật Nhi có đồng ý không, ôm nàng nằm trong chắn, âm thanh vụ vặt ê ê a a truyền ra ngoài, quả thậtcâu hồn người.
Bọn họ là đôi uyên ương, sớm đã hòa quyện nhau vào tận xương cốt, không thể chia cắt.
Nhưng cho cùng thì Mật Nhi vẫn là yêu, yêu quái có thể sống lâu trăm tuổi, người thì sống được khônglâu như vậy.
Tất nhiên là Lệ Nhuận Du đã sầu lo sớm hơn nàng, nhưng chưa nghĩ ra cách, một chuyện đã xảy ra dường như làm hắn trở tay không kịp.
Dương Uyển lại âm thầm theo dõi chuyện của họ, biết được Mật Nhi không phải là người, lén lút nói cho lão phu nhân, những tưởng lão phu nhân sau khi biết được sẽ đuổi Mật Nhi ra khỏi cửa, không ngờ là lão phu nhân lại xem nàng như người điên mà đuổi ra khỏi Lệ gia.
Dương Uyển lưu lạc đầu đường xó chợ, cô đơn một mình, bọn yêu râu xanh nhân cơ hội nghĩ muốn khi dễ nàng, trong lúc kháng cự lại được một đạo sĩ nhìn thấy, đánh đuổi đám người xấu đi, lại mang Dương Uyển đến khách điếm, đứng bên ngoài chờ đợi nàng tắm rửa sạch sẽ.
Dương Uyển sau khi thay y phục tốt rồi đi ra, hai mắt rưng rưng cảm kích, đạo sĩ lại lắc đầu, nhanh chóng rời đi.
Nhưng không nghĩ, Dương Uyển thấy hắn là đạo sĩ, trong lòng chợt có tính toán, lập tức giữ hắn lại, rồi nói chuyện nhìn thấy, nghe thấy ở Lê gia nói cho hắn nghe.
Đạo sĩ kia vốn là trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, nghe lời Dương Uyển nói xong, lập tức đi đến Lệ gia, vừa đúng lúc Lệ Nhuận Du có việc bên ngoài cần xử lý, Mật Nhi một mình ở nhà, dự cảm có sát khí đến gần, quả nhiên không lâu sau, Dương Uyển mang theo một đạo sĩ tới cửa.
Đạo sĩ pháp lực cao thâm, Mật Nhi không phải là đối thủ của hắn, nghĩ muốn độn thổ chạy trốn, lại không nghĩ được rằng, đạo sĩ kia liền hắt một chậu máu chó đến, Mật Nhi lập tức hiện nguyên hình.
Mọi người nhìn thấy phu nhân nhà mình là một hồ ly trắng mắt đỏ, kinh sợ không thôi, nháo nhác chạy khỏi Lệ gia.
Đạo sĩ không nhanh không chậm, đem bạch hồ thu vào ống tay áo, lại vung phất trần, nháy mắt mọi người đều bất động, trên trán hiện liên ánh sáng hồng, giây lát đã qua, chờ mọi người bừng tỉnh, đạo sĩ cùng hồ ly sớm đã không thấy tung tích, mà bọn họ cũng hồn nhiên quên đi chuyện lúc trước, tiếp tục làm việc.
Nhưng tin tức Mật Nhi mất tích vẫn nhanh chóng được truyền ra.
Lệ Nhuận Du nhận được tin dữ lập tức chạy về nhà, lại là người đi nhà trống, Mật Nhi không để lại vài lời liền biến mất khỏi thế giới của hắn.
hắn sao có thể chấp nhận được.
Tim Mật Nhi làm sao không đau như cắt, đạo sĩ kia chính là lão tam giả dạng, đưa nàng về Thanh Khâu mới biến nàng lại hình người, nàng lập tức phải đi về tìm Lệ Nhuận Du, lão tam lại mang nhốt nàng trong động, không được ra ngoài.
Mật Nhi lấy tuyệt thực mà chống đối.
Lão tam cũng đối chọi với nàng, chờ đến năm thứ tư, nhìn thấy Mật Nhi xanh xa vàng vọt, chỉ còn lại bộ xương, cuối cùng cũng không đành lòng, thả nàng ra ngoài.
Mật Nhi được tự do, lập tức về thành Thượng Dương, nhưng Lệ Nhuân Du đã không còn ở đó.
Có người nói, rất nhiều năm trước, sau khi lão phu nhân qua đời, hắn đem sản nghiệp Lệ gia bán lấy tiền mặt, bố thí, làm thiện, tiêu hết tiền tài, chỉ để lại một tòa tổ trạch, lại không người trông coi, mà hắn cũng không biết tung tích.
Có người nói hắn đến kinh thành làm ăn, cô độc một mình, bên người không có phu nhân.
Ai cũng không biết Lệ phu nhân đã đi đâu.
Mà chuyện này để lại rất nhiều lời đồn.
Nhưng đó đều là chuyện trước đây, hiện giờ thành Thượng Dương ngày càng phồn hoa, mỗi ngày trong quán trà đều nói những chuyện mới mẻ hơn.
Mật Nhi trở lại tổ trạch Lệ gia, trở lại Biệt Xuân Viện, nơi này thay đổi tang thương, duy nhất không đổi chính là giàn nho trong viện, giữa hè nóng bức vẫn vững vàng, đứa nhỏ nhà cách vách trèo tường đivào hái quả, nhìn thấy Mật Nho, lại bị dung mạo xinh đẹp của nàng hấp dẫn, tiến lên hỏi: “Tỷ là thần tiên tỷ tỷ sao?”
Mật Nhi nói : “Ta là hồ yêu tỷ tỷ.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu nói: “Vậy tỷ cũng là hồ yêu tỷ tỷ xinh đẹp nhất.”
Mật Nhi mỉn cười, chợt nghe có tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, là Dương Uyển.
Liền bỏ qua Lệ Nhuận Du không biết tung tích, nàng ta vẫn chờ đợi ở Lệ gia, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mật Nhi liền nhớ đến chuyện cũ đã phủ đầy bụi, cười lạnh: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết, hắn đã điđâu.”
Mật Nhi có cách để nàng ta nói ra lời thật.
Dương Uyển cắn chặt môi, chỉ phun một câu: “hắn vẫn luôn đi tìm người, thành Thượng Dương khôngthấy, liền ra khỏi thành tìm, hao hết gia tài, hắn cũng phải đi tìm ngươi.” nói xong lại cười rộ lên, vừa cười vừa rơi nước mắt “không có ai biết hắn ở nơi nào, có lẽ hắn đã chết khi đi tìm ngươi rồi.”
Có lẽ đến chết cũng không chịu tha thứ cho nàng!
Lênh đênh cõi đời, chúng bạn xa lánh, Dương Uyển bi ai đến cực điểm, nói xong cắn lưỡi tự sát.
Mật Nhin an táng nàng ta thật tốt ở thành Thượng Dương, một mình ở lại tổ trạch Lệ gia rộng lớn.
Nàng vẫn như trước, ở lại Biệt Xuân Viện, nhưng xiêm y của nàng không còn một cái, có lẽ là do Dương Uyển đem đốt hết, có lẽ là do Lệ Nhuận Du mang đi. không biết khi hắn rời đi đã mang tâm tình gì, hận nàng? Hay vẫn là thật sự muốn tìm nàng?
Tuy nàng không từ mà biệt, đều không phải là ý muốn, nhưng mỗi lần nàng nhớ đến Lệ Nhuận Du, luôn có áy náy.
Mà ngày đầu tiên trở về Biệt Xuân Viện, Mật Nhi quá nhớ hắn, liền trong giấc mơ thấy hắn xuất hiện.
hắn lại trở về bộ dáng tiều tụy, khổ sở trước đây, rồi lại trực tiếp đè nàng dưới thân, cách xiêm y tơ lụa, hung hăng vuốt ve ngực
nàng, miệng lại hung hăng nói: “Nàng không phải trốn hay sao, hả? Bây giờ có thể chạy trốn đến nơi nào?”
Mật Nhi chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện hung dữ như vậy, thật sự hung dữ, Lệ Nhuận Du lại ôm nàng, gặm cổ nàng, cắn đến khi xương quai xanh lấm tấm đỏ, một mảnh mơ hồ, lại đột nhiên chậm rãi dừng lại, ôm nàng bất động, giống như tay chân cứng đờ, nhưng miệng lại không ngừng thở dốc, càng ngày càng yếu, càng ngày càng khó chịu, cuối cùng là tiếng nức nở. hắn khóc, cầu xin nói: “Về sau nàng đừng đi, đừng rời xa ta, nàng muốn gì, ta đều cho nàng.”
Mật Nhi nghĩ muốn nói không đi nữa, nhưng lúc này liền tỉnh mộng, nàng tỉnh lại, trước đôi mắt đen nhánh của nàng, bên cạnh không có một ai, đêm xuân tịch liêu chỉ có mình nàng ở trên giường.
hắn rốt cuộc đã đi nơi nào?
Mật Nhi không dám ra ngoài tìm hắn, sợ hắn lại quay về, hai người cứ như vậy bỏ lỡ nhau.
Lão tam đã từng đến tìm nàng, nhìn nàng như vậy liền khó chịu, thở dài nói “Ca ca biết sai rồi, cùng ca ca về nhà có được không?”
Mật Nhi lắc đầu: “Muội muốn chờ chàng trở về.”
Chờ hắn trở về, nhất định sẽ nói với hắn, nàng không phải là cố ý rời đi, những năm này nàng vẫn luôn nghĩ về hắn.
Lão tam không lay chuyển được nàng, đành phải rời đi, mỗi mười năm đều đến thành Thượng Dương, không có điều gì bất ngờ xảy ra, vẫn không có tin tức của Lệ Nhuận Du, Mật Nhi lừa mình dối người mà giữ ở Lệ trạch, lão tam thấy nàng như vậy, không nhịn được ảo não vì quyết định lúc trước không thôi.
Những tưởng rằng Mật Nhi cùng người phàm nãy chỉ là nhân duyên nhanh tàn, qua một thời gian liền quên đi, tìm một người khác, huống hồ, có yêu quái nào sẽ thật lòng muốn bên nhau cùng người phàm, chỉ duy nhất muội muội này của hắn, là đóa hoa ngu ngốc, kéo mãi không ra.
Tìm rễ tìm gốc, còn phải trách hắn, chính hắn để nàng đi báo ân, ngược lại nợ một mối nợ tình.
Mật Nhi không chịu rời đi, lão tam cũng không đành lòng nói cho nàng sự thật, người kia dù bỏ cả đời tìm nàng khắp nơi, nhưng ngày lễ tết cũng phải quay về nhà cúng bái tổ tiên, nhưng mà hắn một lần cũng không, có lẽ sớm gặp chuyện bất trắc, thịt xương bỏ lại bên ngoài, vĩnh viễn cũng không về được.
Mỗi lần lão tam đến đều là trở về một mình, chờ đến trăm năm sau, nghĩ thầm Lệ Nhuận Du sẽ khôngsống đến tuổi này, Mật Nhi cuối cùng cũng có thể chết tâm, lại không thể nghĩ được, Mật Nhi vẫn cứ muốn tiếp tục chờ đợi.
Đối mặt với lão tam than ngắn thở dài, Mật Nhi lại không nghĩ như vậy “Muội sẽ không đi, phải chờ chàng ấy trở về.” Nàng cứ chờ đợi như vậy, cứ nghĩ người mong đợi sẽ đến.