Kim Hoài An cùng Tần Hước vào một tòa chung cư tọa lạc giữa trung tâm thành phố.
Là một căn penhouse, tầng cao nhất có một vườn hoa khá lớn, thoạt nhìn rất mộng mơ xinh xắn, đậm hơi thở sinh hoạt, tranh treo tường cũng là tranh phong cảnh, Kim Hoài An vừa nhìn đã thấy thích.
Tần Hước nhìn biểu cảm kinh ngạc cảm thán của Kim Hoài An cũng không thể hiện biểu cảm gì, vừa qua cửa đã đứng bất động, chờ Kim Hoài An phát hiện ra gã.
Kim Hoài An cũng không phát hiện sự khác thường của Tần tiên sinh, chỉ thấy mấy vật trang trí nhỏ đặt trên bàn trà đã thích cười híp hết cả mắt, rất muốn quắp mang về nhà.
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, anh là kẻ vô gia cư, nhà cũ đã bị Lý Nho bán đi rồi, tiền tiết kiệm cũng không đủ mua một căn hộ bình thường, anh tiêu tiền như nước chảy, tuy không cần Lý Nho cho anh tiền tiêu vặt nhưng ăn ngủ nghỉ của Lý Nho nên tháng nào cũng tiêu hết tiền, nếu muốn mua một căn hộ như này, trang trí ấm áp như kia, không biết tốn mấy chục triệu tệ……
Anh thoáng mất mát, bấy giờ mới quay đầu lại phát hiện Tần tiên sinh vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
– Tần tiên sinh? – Sao anh lại không vào nhà?
Tần Hước cởi giày, đứng ở cửa hỏi:
– Có phải Lý Nho chưa dạy em không?
– Gì cơ?
– Bây giờ em phải bày ra vẻ yêu thương tôi giúp tôi thay quần áo, sau đó chuẩn bị nước tắm cho tôi, chủ động lôi kéo tôi vào phòng tắm để tắm uyên ương.
Kim Hoài An ngại ngùng đáp:
– Xin lỗi, tôi không biết.
Nói xong anh bắt đầu nghiêm túc làm một sugar baby kính nghiệp, dù sao Tần tiên sinh cũng là một ông chủ khá thông tình đạt lý, yêu cầu anh chủ động trong công việc