Sau hôm ấy,
Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh cũng liên lạc với nhau thường xuyên hơn,
duy trì ở trạng thái một tuần nói với nhau năm sáu câu.
Vào một ngày nào đó Tương Phù Lị tâm huyết dâng trào gửi bản thảo truyện mới cho cô
đọc, Triệu Phùng Thanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trong tác phẩm này nam chính và nữ chính gặp nhau ở Cầu Ô Long.
Triệu Phùng Thanh nhớ lại hôm xem mặt ấy, Giang Tấn nhận một cuộc gọi, hắn nói mình đang có việc đột xuất.
Việc xem mặt đã được định ngày trước, sao có thể nói là việc đột xuất được.
Chỉ là, thời gian, địa điểm, tên của căn phòng ấy dì Triệu đã hẹn trước rồi. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Tương Phù Lị nhắn tin qua wechat cho cô: “Thanh Nhi, đây là truyện mới của tao. Tao đổi phong cách rồi.”
“Mày bảo không viết nữa mà?” Triệu Phùng Thanh tiện tay di lên di xuống.
“Đây là tác phẩm cuối cùng.” Tương Phù Lị gõ xong mấy chữ này thì viết thêm, “Viết xong bộ này tao sẽ nghỉ.”
Đối với
Tương Phù Lị mà nói, dù có viết bao nhiêu truyện đi nữa, cũng không thể
bù lại những tiếc nuối giữa cô nàng và Viên Táo. Cuốn truyện này thuộc
về nam chính và nữ chính, nhưng cô đã đưa chuyện tình của mình và anh
lồng vào đó.
Chuyện đã qua lâu rồi cũng nên kết thúc thôi.
“Chuyện xưa đừng nhớ lại nữa, ông chủ Tôn cũng rất tốt với mày.”
“Ừ, sang năm tao sẽ sinh cho lão một thằng cu béo tròn mũm mĩm.” Tương Phù Lị gửi
một tin nhắn âm thanh tới, là tiếng cười sang sảng.”Tuần sau Đại Hồ về
thành phố S, tên tiểu tử ấy muốn cưới vợ rồi.”
“Cậu ta chả nói gì với tao cả.” Triệu Phùng Thanh lập tức chọc gọi Đại Hổ trong đám bạn wechat của mình.
Một lúc lâu sau Đại Hồ vẫn chưa nhắn tin lại.
Tương Phù Lị: “Nó xấu hổ đó, tao uy hiếp mãi mới nói đây.”
Triệu Phùng Thanh: “Vợ cậu ta là người ở đâu?”
Tương Phù Lị: “Nữ thần của nó, Tần Hiểu.”
Triệu Phùng
Thanh đã sớm qên dáng vẻ của Tần Hiểu lâu rồi. Chỉ là cô từng nghe Đại
Hồ tả qua về cậu ấy, đó là một cô gái có gương mặt khá thanh tú, tính
tình dịu dàng, trông có vẻ vừa nhát gan lại rụt rè.
May mà Đại Hồ là người quyết đoán, dám theo đuổi cô ấy đến tận thành phố B.
Thế mới nói, người có tình ắt sẽ trở thành thân thuộc.
***
Nhắc tới cũng khéo, sau cuộc gọi của Tương Phù Lị chẳng bao lâu, Giang Tấn cũng theo đó mà tới.
Hắn mời cô ăn bữa cơm tối.
Giờ Triệu Phùng Thanh mới nhớ ra bát quái về chuyện tình của bạn học Giang hồi xưa.
Cô đắn đo, quan hệ của mình và hắn giờ là thế nào ?.
Bạn bè nhất định chưa tới.
Kẻ thù sao, cũng không hẳn.
Cô nhìn cuốn truyện đang mở liền liên tưởng đến tình tiết trong đó.
Có thể vì
ánh trăng sáng trong lòng muốn kết hôn, nên Giang mỹ nam tự ngược mình,
vì thế liền quyến rũ một cô nàng trái ngược hoàn toàn với gu của mình
cho hả giận.
Quả thực là quá bá đạo.
Nghĩ đến đó, cô nở nụ cười, rồi bá đạo chấp nhận lời mời ăn tối này.
Sau đó, quả
nhiên bữa ăn này không hề đơn giản như cô nghĩ. Đồng thời cô cũng hiểu
rõ một chuyện, bàn về hai chữ ba đạo, cô còn thua xa Giang Tấn.
Tiệm sách
đóng cửa hơi muộn, tám giờ hơn Giang Tấn mới tới nên Triệu Phùng Thanh
vẫn chưa tan làm. Tuy nhiên lúc sáu giờ cô đã ăn hết một cặp lồng cơm
rồi. Không phải cô không quan tâm đến bữa tối hắn mời, mà là đúng cái
giờ đó, cô sẽ cảm thấy cực kỳ đói.
Giang Tấn đi vào rồi chào một câu, sau đó hắn không nói gì nữa.
Cô đã quen với sự im lặng đó của hắn, liền để hắn tùy ý vào phòng nghỉ ngồi.
Vừa lúc đám học sinh đang được nghỉ hè nên buổi tối ít khách đi hẳn.
Triệu Phùng Thanh ngồi ở quầy thu ngân chơi game trên điện thoại.
Đúng chín giờ, Giang Tấn ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ giọng hỏi: “Tan làm chưa?”
Ánh mắt cô đang tập trung vào màn hình trên tay nên chỉ đáp “Ừm” một tiếng.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tâm tư cô còn đang tập trung vào chuyện vượt cửa. Chỉ cần mười phút nữa, cô sẽ qua được cửa này. Cô muốn đánh xong rồi mới đi.
“Hẹn hò.”
Ngón tay
Triệu Phùng Thanh dừng lại. Giây tiếp theo, quái vật kia liền đánh trúng nhân vật của cô. Di động truyền đến tiếng báo qua cửa thất bại. Cô cẩn
thận cân nhắc về hai chữ hắn vừa nói, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn.
Giang Tấn đứng đó, mặt mày tựa như tranh.
“Giang tiên sinh thật biết nói đùa.”
“Không đùa.” Hắn thản nhiên đáp.
Mắt cô đảo
quanh, cười đến thật vui vẻ, “Không biết, quan hệ của tôi và Giang tiên
sinh phát triển đến giai đoạn hẹn hò từ lúc nào?”
“Yêu đương tìm bạn đời tự nhiên sẽ phát triển.” Hắn tựa người vào tường, nói mà mặt không biến sắc.
Triệu Phùng
Thanh cong đuôi mắt, phóng ra đòn mê hoặc lòng người, còn cố ý hạ thấp
tông giọng, “Thì ra Giang tiên sinh tìm bạn đời đột nhiên như thế.” Thời trung học, cô thích nhất là quyến rũ hắn bằng cách này. Chỉ là, hắn
chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.
Hiện nay,
hắn cũng không có bất cứ phản ứng gì, thái độ vẫn cứ nhàn nhạt, “Mục
đích chúng ta đi xem mặt không phải vì việc đó sao?”
Triệu Phùng Thanh vẫn cười, “Hôm ấy, thật ra Giang tiên sinh không tới xem mặt phải không?”
“Thật không
may là hôm ấy tôi quả thực đi xem mặt.” Giang Tấn hơi tăng âm lượng,
“Nếu Triệu tiểu thư không tin, cứ đi hỏi là biết.”
Cô nhìn hắn.
Có người đàn ông nào tìm bạn đời mà vẻ mặt lại lạnh lùng như vậy chứ.
Thật ra từ
hồi trung học, hắn đã khinh thường cô rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy,
cô là kẻ vô công rồi nghề, còn hắn trông khí thế ngờ ngời thế kia, thì
sao cô có thể lọt vào mắt xanh của hắn được.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng
Triệu Phùng Thanh đút di động vào túi xách. Có một mỹ nam bao ăn bao
uống miễn phí, coi như cũng không chán lắm. Hơn nữa cô đang vô cùng tò
mò, rốt cuộc hắn làm thế này là có mục đích gì.
“Ờ ——” cô dịu dàng nói, “Giang tiên sinh, hai chúng ta được coi là đang yêu đương hẹn hò à?”
“Nếu Triệu tiểu thư nể mặt tôi.” Giang Tấn đột nhiên nhoẻn miệng cười, có thể nói là vô cùng hào hoa phong nhã.
Triệu Phùng
Thanh nhìn vào mắt hắn, “Là nhờ được Giang tiên sinh coi trọng.” Cô gần
như chưa từng thấy hắn mỉm cười. Cậu thiếu niên năm ấy lúc nào cũng
trưng ra cái vẻ người sống chớ gần, sau này gặp lại, cũng không thấy hắn dịu dàng lúc nào. Nay lại đột nhiên trưng ra nụ cười như tác phẩm nghệ
thuật thế này, thật khiến cô không đỡ nổi. Tiếc là giờ cô đang ở trạng
thái mặt mộc, bằng không sẽ có khí chất hơn hẳn.
Haha, binh đến tướng chặn, ai thèm sợ hắn.
Cô đóng cửa tiệm, tắt cầu dao.
Triệu Phùng Thanh ra vẻ ỏn ẻn, “Giang tiên sinh, tăng một chúng ta hẹn hò ở đâu?”
Quả nhiên, chút ấm áp trên gương mặt Giang Tấn mất hẳn, chỉ còn lại sự lạnh lùng vốn có, “Ăn cơm.”
“Tôi đã ăn
hết một cặp lồng cơm lớn, còn thêm một đĩa ốc nữa.” Cô hạ thấp giọng ra
vẻ như đang hờn dỗi.”Trong sách nói, sau chín giờ tối không nên ăn cơm,
nếu không sẽ bị béo phì đó —— “
Hắn nhìn cô một cái, “Nói bình thường đi.”
Cô bặm môi hờn dỗi, đi theo hắn ra bãi đỗ xe.
Bên phía
quang trường đang rất náo nhiệt. Mấy thanh niên trượt ván vừa trông thấy Triệu Phùng Thanh, liền huýt sáo vài cái coi như chào hỏi.
Cô và bọn họ đều quen nhau, nên cũng không để ý mấy tiếng huýt sáo lắm, cô còn cười tươi vẫy tay với bọn họ.
Mấy thiếu niên trượt ván vỗ tay ào đáp lễ .
Giang Tấn không nói gì, thản nhiên đi qua với gương mặt lạnh vốn có của hắn.
Triệu Phùng Thanh đi theo hắn, một trước một sau khoảng cách tầm một mét.
Hắn không nói gì, cô cũng lười tìm đề tài. Dù sao là hắn muốn tìm bạn đời trước mà.
Hai người im lặng ra đến bãi đỗ xe.
Xe của Giang Tấn xe quả thực rất bắt mắt. Hôm nay hắn không đi con xe BWM hệ số 6 nữa mà đổi sang Porche Panamera.
Triệu Phùng
Thanh nhìn chằm chằm biểu tượng xe, trong mắt tỏa sáng, nhưng giọng thì
vẫn ỏn ẻn, “Giang tiên
sinh giàu thật đấy.” Cô ra sức suýt xoa khen
ngợi.
“Chỉ là tầng lớp làm công ăn lương thôi.” Hắn giúp cô mở cửa xe bên ghế lái phụ.
“Giang tiên
sinh quả thực là người giàu nhất trong tầng lớp làm công ăn lương đó.”
Cô vốn định ngồi lên một cách rụt rè tao nhã, nhưng lại không cẩn thận
bị vấp chân, ngã nghiêng người về phía Giang Tấn.
Hắn đỡ cô, bảo vệ cô trong ngực mình, “Triệu tiểu thư, nên cẩn thận chút.”
Triệu Phùng
Thanh cân nhắc chênh lệch chiều cao giữa hai người, sau đó cô nở nụ
cười, “Cám ơn Giang tiên sinh, thật sự là xấu hổ quá.”
“Không sao.” Giang Tấn đáp lại cũng rất khách khí, sau đó hắn liền thả cô ra.
Cô nghĩ, hắn nhất định cho rằng cô cố ý. Nhưng thật ra là vì dây giày cô vừa tuột ra nên cô mới dẫm phải.
***
Nơi Giang Tấn dẫn Triệu Phùng Thanh tới hoàn toàn không hợp với bộ trang phục cô đang mặc trên người.
Cô đi làm ở
hiệu sách nên thường mặc áo T-shirt, quần bò, để mặt mộc, nên dù gương
mặt cô có xinh đẹp đến mức nào, dáng đi có tao nhã ra sao thì cũng không hợp với nhà hàng này.
Có điều
Giang Tấn không nhắc, cô cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao ở đây tỷ lệ
người quen nhận ra hắn cũng cao hơn nhận ra cô nhiều.
Từ lúc vào nhà hàng, Giang Tấn không nói gì cả.
Dựa theo nguyên tắc “Địch bất động ta bất động”, Triệu Phùng Thanh cũng không rên một tiếng.
Sau khi nhân viên phục vụ viết đơn rồi ra ngoài, không khí bàn ăn liền hoàn toàn lặng im.
Giang Tấn nhìn chằm chằm vào di động, dường như đang nghĩ gì đó.
Triệu Phùng Thanh thấy hắn không có ý muốn nói gì, liền bắt đầu chơi game.
Chơi game
thật sự là lựa chọn hàng đầu cho việc giết thời gian, nó có thể khéo léo hóa giải sự ngập ngừng xấu hổ của đôi nam nữ xa lạ, xóa đi thời gian
chờ cơm tẻ nhạt. Thời gian tíc tắc trôi qua, cho đến khi nhân viên phục
vụ đưa đồ lên.
Ngoại trừ chơi game, ăn cơm cũng là một thú vui rất tuyệt.
Triệu Phùng
Thanh đã ăn cơm tối rồi, chỉ là với vị trăng lạnh như Giang tiên sinh
kia lại ăn có vẻ khá thong thả. Chẳng hiểu hôm nay hắn bị đứt dây thần
kinh nào mà lại mời cô đến đây ăn cơm, rồi không chịu lên tiếng nói gì.
Triệu Phùng Thanh không hỏi han gì Giang Tấn, một mình ngồi ăn.
Trái lại
Giang Tấn trông cô ăn rất say sưa ngon lành, liền mở miệng phá vỡ sự im
lặng trước”Triệu tiểu thư vừa nói sau chín giờ không nên ăn cơm nữa phải không?”
“Thỉnh thoảng cũng nên có ngoại lệ.” Cô mỉm cười đáp.
Sau đó, hắn lại không để ý đên cô nữa.
Triệu Phùng Thanh thoải mái ăn xong hai đĩa thịt, vừa ngẩng đầu, liền thấy một người đẹp nắm tay một người đàn ông từ từ đi tới.
Cổ họng cô
hơi nghẹn. Sau đó, cô tao nhã cầm chén trà lên, nhấp vài miếng nước cho
xuôi cơn nghẹn. Tuy rằng cô không biết quan hệ chính xác của người đẹp
và gã đàn ông kia, tuy nhiên từ cách hai người đi bên nhau có thể đoán
được hẳn là khá thân thiết.
Suy nghĩ bát quái trong lòng Triệu Phùng Thanh nổi lên. Cô nhìn sang Giang Tấn.
Hắn vẫn đang nhìn vào di động, không thèm ngẩng lên nhìn cô một cái.
Cô bĩu môi, chọc đũa vào một miếng thịt trâu lớn rồi đưa vào miệng nhai nuốt.
Mỹ nhân kia
cùng người đàn ông đang đi về phía này, cùng theo đó là một mùi hương
dịu nhẹ. Mùi hương mang đậm vị thiên nhiên này, khiến con người ta cảm
thấy dễ chịu, lại chẳng thua kém mấy hãng nước hoa hàng hiệu hiện nay.
Triệu Phùng
Thanh thừa nhận, Giang Tấn rất có gu thẩm mỹ. Những người đẹp mà hắn
nhìn trúng đều không phải mấy loại hay tô son trát phấn vớ vẩn.
Chắc hẳn vì mùi thơm càng ngày càng gần, nên Giang tiên sinh rốt cục cũng ngước mắt lên, vẻ mặt bình thản.
Người đàn
ông kia vừa nhìn thấy Giang Tấn, liền tỏ ra khá kinh ngạc, rồi mở miệng
nói một câu phá vỡ mười phút im lặng giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh nãy giờ.”Giang tổng, đêm nay có duyên quá.”
“Lý tổng.” Giang Tấn đứng dậy.
Lý tổng có
vẻ vô cùng vui mừng, gã kéo tay người đẹp đứng bên cạnh, cười nói, “Nhu
Nhu, vị này là Giang tổng. Anh đã kể em nghe rồi đấy, thanh niên anh
tuấn nổi tiếng nhất hiện nay đấy.”
“Giang tổng, chào anh.” Giọng điệu Liễu Nhu Nhu vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ như xưa.
“Chào cô.” Giang Tấn rất có phong độ, cứ như hắn chưa từng gặp mặt Liễu Nhu Nhu vậy.
Từ sau hôm
Liễu Nhu Nhu gọi điện cho cô vì cái áo khoác thì chưa từng liên lạc lại
với Triệu Phùng Thanh lần nào nữa. Lúc này cô nàng cũng không thèm nhìn
Triệu Phùng Thanh dù là nửa con mắt. Cô nàng chỉ nhìn Giang Tấn một cái, còn ra vẻ rụt rè như lần đầu mới gặp. Ngoài ra, ánh mắt dịu dàng cùng
lời nói ngọt ngào ấy, chỉ dành cho mình Lý tổng.
Giang Tấn nhìn Lý tổng khoác tay lên vòng eo thon của Liễu Nhu Nhu,vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
Hai người bọn họ chẳng để lộ chút sơ hở nào.
“Giang tổng, đây là Liễu Nhu Nhu tiểu thư.” Lý tổng có vẻ khá tự hào về cô nàng, “Là ảnh hậu mới nhất đấy.”
Giang Tấn lịch sự đáp lại, “Nghe danh cô đã lâu.”
“Quá khen
rồi.” Liễu Nhu Nhu nói xong, liền quay sang nhìn Lý tổng dịu dàng nói,
“Chuyện đó có gì hay ho mà anh cứ treo trên miệng suốt thế, rồi người ta biết sẽ cười em chết thôi.”
Lý tổng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Liễu Nhu Nhu, “Nhưng em thực sự đã đoạt được giải thưởng đó mà.”
Lý tổng không biết thôi, bốn người đứng đây, ngoại trừ Liễu Nhu Nhu, còn hai người nữa cũng là ảnh đế ảnh hậu đấy.
Trong đó một người là Giang Tấn, đang nhìn Liễu Nhu Nhu vừa khách khí lại xa lạ.
Còn một
người khác chính là Triệu Phùng Thanh, đang ngồi ngay ngắn trên ghế của
mình, chỉ cong khóe miệng cười mỉm, trong mắt ngập tràn ánh nhìn hứng
thú.