Từ lúc Triệu Phùng Thanh gặp lại Giang Tấn tới nay, thì cô luôn giả vờ giả vịt trước mặt hắn.
Đồng thời tâm trạng cũng rất mâu thuẫn.
Cô không kìm nén được tâm trạng tò mò muốn thăm dò cuộc sống của hắn. Dù
là trong lòng không thích gặp mặt hắn, nhưng khi đã gặp nhau thì cô sẽ
phối hợp diễn với hắn.
Nhìn hắn tương tác với Liễu Nhu Nhu cùng Lữ Tiểu Nhân, cô cảm thấy rất thú vị.
Trước đêm nay, tuy rằng Triệu PhùngThanh luôn hoài nghi Liễu Nhu Nhu đang
diễn tuồng trên lầu hai, nhưng cô cũng không dám chắc chắn lắm. Cho đến
khi hai chữ diễn viên ấy xuất hiện, Triệu Phùng Thanh mới có chút nhận
thức.
Tiếng rên rỉ của Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu ở lầu hai kia là diễn.
Nhân sinh như diễn, dựa cả vào hành động.
Đương nhiên, lời này không chỉ nói mình Liễu Nhu Nhu, còn bao gồm cả Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh.
Vài lần gặp mặt trước, hai người còn cảm thấy ghê tởm đối phương nhưng qua
thì cũng qua rồi. Sau khi rời khỏi tiệm bán hoa, Triệu Phùng Thanh chưa
bao giờ nghĩ, mình và Giang Tấn còn có thể gặp lại nhau. Mà lần gặp lại
này tự nhiên còn liên quan đến hai chữ “Theo đuổi” ấy nữa.
Cô nhìn sáu chữ kia trên màn hình di động, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Khi cô đang ôm ấp tình cảm thiếu nữ thì hắn coi thường cô. Giờ mới nói thì
có ích lợi gì chứ. Cô đã không còn giữ thứ tình cảm ấy từ lâu rồi. Hơn
nữa, hai chữ theo đuổi ấy, cô không tin.
Cô vứt di động xuống bàn, lên giường đi ngủ.
***
Đêm ấy Triệu Phùng Thanh ngủ rất ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.
Hôm nay là thứ bảy, cô tới hiệu sách mở cửa từ sớm. Nguyên buổi sáng cũng bán được vài quyển sách.
Tới gần giữa trưa thì Khổng Đạt Minh đến tiệm.
Sự xuất hiện của hắn khiến Triệu Phùng Thanh nhận ra rằng, công việc này
không phải là nơi trú ngụ tốt nữa, nếu người nào muốn tìm cô, cứ đến
thẳng hiệu sách là được. Cô không còn đường trốn nữa rồi.
“Hi, bạn học cũ.” Khổng Đạt Minh cười rất tự nhiên.
Cô miễn cưỡng đáp lời: “Có việc gì không?”
Hắn đi đến trước mặt cô, nhìn xung quanh tiệm sách một vòng, “Công việc này cậu cũng làm lâu rồi nhỉ.”
“Ừ.” Cô sợ hắn kéo dài câu chuyện, vì thế gọn gàng dứt khoát cắt ngang: “Có rắm mau thả.”
“Cậu là con gái con lứa, nói chuyện đừng có thô lỗ như thế.” Khổng Đạt Minh
nói xong thì cười ha hả, gương mặt cũng trở nên xấu hổ. Hắn vươn tay xoa xoa mũi, ho khụ khụ hai tiếng, rồi lại ngước mắt nhìn trần nhà, sau ba
giây ngắm chiếc đèn trên trần kia, hắn đưa ánh mắt dời sang Triệu Phùng
Thanh, do dự hỏi: “Nghe nói, cậu và Giang Tấn đang hẹn hò à?”
Cô hơi nheo mắt lại, “Cậu nghe ai nói.”
Khổng Đạt Minh lại ho khụ khụ, “Cậu không biết đâu.”
“Cậu tin à?” Cô hỏi lại.
“Không tin, cho nên mới tới đây hỏi cậu này.” Khổng Đạt Minh kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống, chống tay trên mặt quầy rồi lại thả xuống, sau đó
lại chống lên. Khi hắn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn vừa
nãy, “Bạn học cũ, nói cho tôi nghe đáp án đi.”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Tôi quan tâm cậu thôi. . .” Khổng Đạt Minh dừng lại mấy giây rồi mới rụt rè hỏi: “Cậu và cậu ta. . . bắt đầu từ lúc nào?”
“Chẳng phải cậu bảo không tin à?” Đuôi mắt cô hơi nhếch lên.
“Không phải tôi không tin.” Tay của Khổng Đạt Minh vừa chống lên lại bắt đầu buông xuống.
Triệu Phùng Thanh liếc nhìn động tác của hắn, nói: “Cậu có gì muốn hỏi thì
qua hỏi thẳng bạn tốt của cậu không phải sẽ dễ hơn à.”
Khổng Đạt Minh vẫn làm ra kiểu muốn nói rồi lại thôi. Hắn chau mày, lại khẽ
cắn môi, mở miệng nói, “Từ lúc tôi quen Giang Tấn tới nay, cậu là bạn
gái thứ bảy hay thứ tám gì đó rồi.”
Khổng đáng ghét đang muốn tám chuyện về tình sử của Giang Tấn đấy à?
Ánh mắt của Triệu Phùng Thanh bỗng chốc sáng rực, khóe miệng cô hơi cong lên.
Khổng Đạt Minh liếc thấy Triệu Phùng Thanh hai mắt sáng rực thì hơi ngạc
nhiên. Cảnh tượng này không giống như những gì hắn đã tưởng tượng. Ít
nhất là trong số những cô nàng trước kia, chưa từng thấy ai có thái độ
lạc quan trong mối quan hệ với Giang Tấn thế này.”Hay là. . . cậu ta đã
nói với cậu rồi à?”
Cô trưng ra vẻ mặt vô tội, “Nói gì với tôi cơ?”
Khổng Đạt Minh chọn một người cả hai đều quen để bắt đầu câu chuyện, ” Cậu
từng gặp Lữ Tiểu Nhân rồi đúng không? Mới hồi tết quan hệ giữa cậu ta và Giang Tấn vẫn còn tốt nhưng đùng một cái nói chia tay là chia luôn.”
“Từ hồi tết đến giờ đã là chín tháng, quả là thế sự vô lường.”
Triệu Phùng Thanh buột miệng nói câu này chỉ mang tính khách quan, nhưng lọt
vào tai Khổng Đạt Minh lại thành ra đang khoe khoang. Hắn bất mãn đáp
lời, “Nói về chuyện kết hôn, ai có thể đi đến cuối con đường vẫn đang là ẩn số.”
Cô đồng ý, “Ừm.”
Khổng
Đạt Minh thấy cô ra vẻ như thế, cũng chẳng thèm nói lời khách khí nữa,
“Bạn gái trước đây của cậu ta đều là những cô nàng tài mạo vẹn toàn, cậu là một ngoại lệ.”
Cô cười tươi như hoa, “Thật à? Vinh dự quá nhỉ.”
“Triệu Phùng Thanh, sao cậu có thể biến chất thế này?” Trong ký ức cấp hai của Khổng Đạt Minh, cô chỉ là một con nhỏ hay cúp học, không quá quan tâm
đến những bạn học khác, lúc ấy hắn còn nghĩ, cô chắc cũng không phải học sinh hư. Nhưng sau khi gặp lại, những chiếc gai ấy càng ngày càng vươn
ra sắc nhọn.
Cô bĩu môi trả lời, “Nếu cậu đang muốn xả chuyện tình yêu của Giang Tấn thì tôi sẵn sàng lắng nghe, còn không thì thôi đi.”
Khổng Đạt Minh cạn lời.
Chuyện của Giang Tấn, hắn rất ít khi để ý. Đàn ông mà, có vài hồng nhan tri kỷ cũng là điều bình thường. Chỉ là nếu đối tượng ấy là Triệu Phùng Thanh, trong lòng Khổng Đạt Minh lại cảm thấy hơi khó chịu.”Vì nể tình cậu là
bạn học cũ, nên tôi mới nhắc nhở cậu một chút, phải biết tự giải quyết
cho tốt đấy.”
***
Khổng Đạt Minh
quen Giang Tấn từ học kỳ hai năm nhất đại học. Hai người họ cùng khoa
nhưng không cùng lớp, và có học chung với nhau vài môn.
Khổng Đạt Minh là một người thích náo nhiệt, hắn vào đại học H chưa được bao
lâu, đã bắt đầu triệu tập nhóm đồng hương thành phố S, còn tổ chức một
buổi họp hội đồng hương. Bất ngờ lại biết Giang Tấn cũng là người thành
phố S, Khổng Đạt Minh lập tức tới ký túc tìm Giang Tấn.
Nhưng Giang Tấn không thường xuyên ở lại ký túc xá. Theo lời của ba người bạn cùng phòng hắn nói, hắn vốn không ở ký túc. Giường của hắn toàn đồ của
mấy cậu cùng phòng.
Học kỳ một năm nhất, số ngày Giang Tấn đi học không vượt quá mười ngón tay.
Chỉ những hôm kiểm tra, hắn mới xuất hiện.
Độc lai độc vãng, vô cùng lạnh lùng.
Đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Giang Tấn lại đứng nhất toàn khoa. Điều
này khiến Khổng Đạt Minh cảm thấy không thoải mái lắm.
Đại học H có nhiều nhân tài, Khổng Đạt Minh hận không thể có bốn tám tiếng
một ngày để vùi đầu vào học, nhằm duy trì thứ hạng của mình. Nhưng cái
kẻ bóng người cũng không thấy trên lớp như Giang Tấn, lại có thể dễ dàng đạt được học bổng, nếu là ai biết cũng sẽ khó chịu thôi.
Chỉ là sau khi quen với Giang Tấn, Khổng Đạt Minh không so đo với hắn nữa. Vì đó là năng lực trời cho, không thể so được.
Giang Tấn là một người lạnh
lùng, từ trước đến nay Khổng Đạt Minh đã quen
rồi, sau khi biết được điều đó, quan hệ giữa hai người cũng không xấu
đi. Hết năm nhất, hai người họ đã có thể tán ngẫu với nhau hơn mười câu
rồi.
Lúc ấy, Giang Tấn vẫn còn độc thân.
Khai giảng năm hai chưa được bao lâu, Giang Tấn có bạn gái đầu tiên ở đại
học, là một mỹ nhân của khoa ngoại ngữ. Lúc ấy có rất nhiều nam sinh
ngây thơ ghen tị với hắn, trong đó bao gồm cả Khổng Đạt Minh.
Giang Tấn đẹp trai, bạn gái hắn xinh xắn, cặp đôi ấy đã trở thành giai thoại trong một quãng thời gian sau đó.
Nhưng chưa được mấy tháng, hai người đã chia tay.
Nghe đồn sau đó mỹ nhân khoa ngoại ngữ còn tới tìm Giang Tấn vài lần, nhưng hắn luôn tỏ ra lạnh lùng.
Khổng Đạt Minh nghe một người đồng hương khoa ngoại ngữ nói, nguyên nhân chia tay là vì Giang Tấn lăng nhăng.
Lại một tháng sau nữa, Giang Tấn có bạn gái mới, nhưng cũng quen nhau chẳng được bao lâu lại có tin đồn nguyên nhân chia tay là vì hắn lăng nhăng.
Mấy năm qua, hắn liên tục quen rồi lại chia tay, và không có mối quan hệ nào kéo dài quá lâu.
Giang Tấn và Lữ Tiểu Nhân quen nhau được bốn năm tháng rồi lại chia tay. Hai
người họ biết nhau từ đại học, là qua Khổng Đạt Minh giới thiệu mới quen nhau. Lữ Tiểu Nhân vừa gặp đã yêu Giang Tấn, chỉ là phần tâm ý ấy, cô
giữ thật kín trong lòng. Sau đó thấy Giang Tấn cô đơn đã lâu, cô mới
mượn rượu để thổ lộ.
Giang Tấn đồng ý.
Nhưng kết cục của cô cũng chẳng khác gì những người đẹp trước đó.
Tuần trước, vì công việc mà Khổng Đạt Minh có dịp gặp lại Lữ Tiểu Nhân.
Đúng lúc hai người đang rảnh nên tìm một quá cafe ngôi tâm sự.
Lữ Tiểu Nhân gầy hơn rồi, những mặt thì vẫn bình thường. Cô còn trêu chọc
hắn: “Bạn học Khổng Minh, chừng nào cậu mới định lấy vợ đấy?”
“Tôi còn chưa thèm xem bát tự đâu.” Khổng Đạt Minh thuận miệng hỏi một câu, “Cậu dạo này thế nào?”
“Vẫn thế thôi.” Lữ Tiểu Nhân nhún nhún vai, “Đàn ông theo đuổi tôi còn đang xếp hàng dài.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khổng Đạt Minh cố ý tránh nhắc tới cái tên Giang Tấn, mà không ngờ, Lữ Tiểu
Nhân lại chủ động dẫn qua đề tài ấy. Ban đầu cô lơ đãng hỏi: “Dạo này
cậu có hay gặp Triệu Phùng Thanh không?”
“Hả?” Khổng
Đạt Minh nhất thời có chút chột dạ trong lòng. Tình hình trận bóng rổ
hôm ấy, hắn cũng đã thấy rồi. Giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh nhất
định có gì đó ám muội.”Thỉnh thoảng cũng có gặp. . .”
Lữ Tiểu Nhân cười mỉm, “Mấy tuần trước mình có hẹn gặp nhưng cậu ấy rất bận.”
“Ừ.” Khổng Đạt Minh gật đầu.
“Giang Tấn. . .” Lữ Tiểu Nhân vừa nhắc đến cái tên này, giọng điệu chợt thay đổi.
Khổng Đạt Minh càng thêm chột dạ.
Lữ Tiểu Nhân quan sát vẻ mặt hắn, tiếp tục hỏi: “Và Triệu Phùng Thanh đã quen nhau trước buổi họp lớp hôm đó đúng không?”
“Đúng đúng.” Khổng Đạt Minh nhớ lại, rồi kể chi tiết, “Hè năm ngoái, cậu ta
đi xem mặt bị tôi bắt gặp. Tôi biết cậu ta và Giang Tấn đều học ở cao
trung A nên mới giới thiệu cho hai người quen nhau.”
Lữ Tiểu Nhân cười khẽ, “Tôi nghĩ rằng, hai người đó đã quen nhau lâu rồi.”
“Không thể đâu? Lúc ấy tôi có hỏi, hai người họ đều nói không quen nhau mà.”
Không biết vì sao, Khổng Đạt Minh lại cảm thấy nụ cười kia của Lữ Tiểu
Nhân có vẻ nguy hiểm,”Tại sao cậu đột nhiên nhắc tới Triệu Phùng Thanh
thế?”
Lữ Tiểu Nhân cầm tách cafe lên nhấp môi, “Không có gì, đúng lúc nghĩ tới thôi.”
Khổng Đạt Minh cười lúng túng.
Đứng trên lập trường của đàn ông mà nói, dựa vào cảm tình của Khổng Đạt Minh đối với Giang Tấn thì có thể giải thích được chuyện ấy.
Chỉ là hắn không dám tin Giang Tấn thật sự sẽ vừa mắt Triệu Phùng Thanh.
Gu thẩm mỹ nhiều năm nay của Giang Tấn đều là mấy cô nàng tài mạo song
toàn dáng đẹp mặt xinh, Triệu Phùng Thanh nhìn lại có vẻ như hồ ly tinh, bằng cấp thì không có, không hề phù hợp với sở thích của Giang Tấn.
Nhưng sau khi Khổng Đạt Minh ngẫm lại thì cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Khổng Đạt Minh gặp lại Triệu Phùng Thanh là ngẫu nhiên.
Dĩ nhiên gặp lại rồi lưu số của nhau cũng không chắc có thể gặp mặt lần nữa.
Nhưng không hiểu sao Lữ Tiểu Nhân đột nhiên nhắc tới chuyện muốn họp lớp cấp hai, sau đó tới tìm Khổng Đạt Minh.
Khổng Đạt Minh là người nhiệt tình trời sinh, không nói hai lời đã sống chết muốn ôm đồm xử lý chuyện đó.
Thế mới có lần gặp gỡ tiếp theo với Triệu Phùng Thanh.
Sau đó, Khổng Đạt Minh bất chợt gặp lại Liễu Nhu Nhu ngoài đường.
Hai người nói chuyện một lát.
Liễu Nhu Nhu vô tình nhắc tới chuyện, Triệu Phùng Thanh từng này tuổi rồi,
với bằng cấp ấy thì không tìm được việc gì tốt nữa. Nếu không tìm được
việc thì quay lại tiệm hoa làm việc cũng được.
Khổng Đạt Minh vừa nghe tới đó, lại nổi lòng nhiệt huyết, lập tức tới tìm mẹ Triệu. Chỉ là mẹ Triệu lại khéo léo từ chối hắn.
Tháng bảy, Giang Tấn hẹn hắn đi chơi bóng rố.
Khổng Đạt Minh vui vẻ đồng ý.
Hắn nghe mấy cậu bạn chơi bóng nói ngoài tiệm sách gần đấy có mỹ nhân, vì thế liền cười ha hả hỏi Gang Tấn có muốn đi không.
Giang Tấn không từ chối.
Vì thế hắn lại gặp Triệu Phùng Thanh.
Dường như Khổng Đạt Minh có thể tưởng tượng cái ngày mà Triệu Phùng Thanh bị đá rồi.