“Có phải em đang cảm thấy có bạn trai như tôi rất tuyệt không?” Ngay cả
Giang Tấn cũng không nhận ra, câu vừa rồi của hắn mang đậm hương vị dụ
dỗ.
“Không phải.” Triệu Phùng Thanh cười khanh khách, sửa lại lời anh, “Có một anh bạn trai đẹp trai biết đánh nhau mới là rất tuyệt.”
Chuyện vừa xảy ra ở sân trượt băng, sở dĩ cô ra mặt là vì có phần nào tâm lý ỷ lại vào hắn.
Nếu chỉ có mình cô ở đó, cô sẽ lựa chọn một cách lòng vòng nhất, thậm chí không dám thẳng thắn cầm hẳn di động lên quay như vậy.
Có rất nhiều chuyện, người qua đường vây xem thờ ơ khiến người ta chạnh
lòng. Nhưng khi chỉ có một thân một mình, dù dũng cảm xông lên cũng
chẳng thể có kết quả tốt. Nếu không có sự bảo vệ của Giang Tấn, một mình cô cũng chẳng thể đánh lại cả lũ hai nam ba nữ kia nữa.
Giang Tấn của hiện tại chẳng phải là cậu thanh niên trong ký ức năm nào của cô nữa.
Triệu Phùng Thanh bỗng nhiên nghĩ ra một giả thiết, nếu hồi cấp ba cô thực sự theo đuổi được hắn thì tình yêu ấy kéo dài được bao lâu?.
Năm ấy, Giang Tấn mà cô thích chỉ là một người mà cô nữ sinh mơ mộng tự tưởng tượng ra mà thôi.
Bản chất thật sự của hắn không đúng như những gì cô nghĩ.
Cũng như vầng trăng lạnh lơ lửng giữa trởi, phát ra những tia sáng trắng
mông lung huyền ảo. Nhưng sự thật là, bề ngoài của mặt trăng rất gồ ghề, hơn nữa còn chẳng phát ra tia sáng nào cả.
Cảm giác vừa gặp đã yêu ấy mấy ai còn nhớ mãi?.
***
Đến tối, chuyện ly hôn của Tương Phù Lị cũng đã xong.
Cô nàng hẹn Triệu Phùng Thanh ra gặp mặt.
Vì thế Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn liền tách nhau đi chơi riêng.
Khi cô đến nơi hẹn liền nhìn thấy Tương Phù Lị đang một mình hút thuốc, bên cạnh có đặt hai chai rượu.”Lị Lị.”
Tương Phù Lị bỗng hoàn hồn sau phút ngẩn ngơ, cô nàng phả hai ngụm khói trắng rồi hỏi: “Tối nay mày định về thế nào?”
Triệu Phùng Thanh ngồi xuống ghế đối diện Tương Phù Lị, “Giang Tấn có xe.”
“Mày lên giường với hắn rồi à?.” Giọng điệu Tương Phù Lị tỏ vẻ cũng chẳng kinh ngạc cho lắm.
“Chưa.” Triệu Phùng Thanh nhìn qua chai rượu bên cạnh Tương Phù Lị, là rượu
trắng.”Anh ta ghét tao, còn tự chém vào tay mình một nhát trước mặt tao, tỏ vẻ dù tao có ngồi trong lòng gã cũng chẳng thèm rung động.”
Tương Phù Lị nghe vậy mà ngẩn người, “Đùa tao à?”
Triệu Phùng Thanh cười, “Anh ta thích mấy kiểu bạch liên hoa trong trắng cơ.”
“Như kiểu Tần Hiểu á?” Tương Phù Lị nhớ rõ, năm ấy quan hệ của Giang Tấn và Tần Hiểu rất mờ ám.
“Ờ.” Tuy Triệu Phùng Thanh không rõ khúc mắc tình cảm giữa Giang Tấn và Tần
Hiểu, nhưng cô rất hiểu loại hình mà hắn thích.”Dù sao cũng không phải
kiểu như tao.”
Tương Phù Lị cười ha ha chọc ghẹo, “Vậy mày quyến
rũ hắn thử xem, chắc hắn phải mổ bụng mới có thể giữ được sự băng thanh
ngọc khiết của mình.”
Triệu Phùng Thanh hơi cụp mắt xuống. Trước
kia cô còn lo Giang Tấn sẽ bất chấp tất cả mà cưỡng ép cô, nên cô không
còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Hiện giờ nghe Tương Phù Lị nói như vậy, cô lại cảm thấy, có thể Giang Tấn sẽ thật sự mổ bụng ấy chứ.
Một nụ hôn đổi lại một nhát dao.
Nếu hôn lâu hơn chút nữa, hắn sẽ cụt một cánh tay.
Cho nên, bản hợp đồng không yêu đương không lên giường kia, căn bản cũng chính là tâm ý của hắn.
Đúng là gian thương.
Nghĩ đến đó, Triệu Phùng Thanh nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Một ngày nào đó, nếu tao thấy hắn ngứa mắt thì sẽ dùng cách ấy ép hắn mổ bụng.”
“...” Tương Phù Lị bị sặc thuốc, cô ho khụ khụ vài cái, “Tao chỉ nói đùa chút thôi mà. Tao vẫn còn nhớ gương mặt nhẫn nhịn chịu đựng của bạn học
Giang đấy, nếu thật sự phải phá giới, cậu ta luẩn quẩn trong lòng rồi
đòi tự sát thì sao?”
Triệu Phùng Thanh bật cười.
Hắn đã
phá giới lâu rồi. Năm ấy trong lúc tối lửa tắt đèn, hắn còn cắn cô rất
đau nữa là. Cũng chẳng biết sau hôm ấy, hắn có tự chém lên người mình
mấy chục phát để tự phạt không nữa.
Triệu Phùng Thanh châm lửa, “Còn mày thì sao rồi?”
“Bàn xong rồi, ly hôn thôi. Hôn nhân không có tình cảm, chia tay cũng thoải
mái. Như một mối làm ăn thôi mà, hai bên cùng có lợi thì hợp đồng được
ký kết.” Chuyện khó nói đến công bằng nhất chính là tình yêu.
Tương Phù Lị do dự không biết có nên kể lại những lời Viên Táo đã nói cho cô với Triệu Phùng Thanh không đây.
Chỉ là sau một hồi nghĩ lại, cô cảm thấy chuyện này Triệu Phùng Thanh không nên biết thì hơn. Nếu kể cho cô nàng biết, chỉ càng làm cô phiền não mà thôi.
Có những sự thật, không biết sẽ thoải mái hơn biết rất nhiều.
Cuối cùng, Tương Phù Lị hút hết một điếu thuốc rồi nói, “Mắt tao mù mới đi thích Viên Táo.”
“Chuyện cũng đã qua rồi.”
Tương Phù Lị gọi nhân viên phục vụ tới mở hai chai rượu.”Thanh Nhi, để chúc
mừng tao sắp được độc thân, đêm nay hai ta không say không về!”
Triệu Phùng Thanh nhìn thấy số độ ghi trên chai rượu liền nói: “Để tao gọi Giang tổng xin phép chút đã.”
Tương Phù Lị liếc xéo cô một cái, “Mày thành cô vợ ngoan từ bao giờ đấy?”
Triệu Phùng Thanh mỉm cười, “Tao sợ anh ta không đợi tao lại bỏ về thành phố S trước.”
“Tàn nhẫn đến mức ấy á?”
“Tổng tài bá đạo đều tàn nhẫn như vậy đấy.”
***
Tương Phù Lị gọi toàn là rượu mạnh.
Trước kia Triệu Phùng Thanh thường uống bia nên ít khi uống rượu mạnh.
Sau hai chén chạm ly, dạ dày cô nóng rực.
Tương Phù Lị uống hết hơn nửa chai thì hai mắt mơ màng, mắng: “Con mẹ nó, đàn ông giờ chẳng thằng nào tử tế cả!”
Triệu Phùng Thanh gật gật đầu. Mặt cô càng ngày càng đỏ, vì thế cô cầm chai
rượu kề sát vào mặt mình, mượn tạm hơi lạnh của chai rượu để giảm nhiệt. Rượu này có độ rất cao, uống xong hai chén cô dã cảm thấy hơi choáng
váng.
Tương Phù Lị cầm từng ly rượu xếp chồng lên nhau “Ờ…tao
không uống nữa”, rồi ợ một hơi mà oán giận nói: “Rượu này uống chẳng
ngon gì cả.”
Triệu Phùng Thanh trợn mắt, “Mày đang giận đương nhiên uống không ngon.”
Tương Phù Lị lèm nhèm giải thích: “Thất tình... thì phải uống rượu... thất tình.”
“Mày ly hôn mà.”
“Ha ha ha ha, ly hôn cũng được. Tôn Chính ấy à, gã cũng chưa từng yêu tao.”
Tương Phù Lị nói xong, châm một điếu thuốc, rít vài ngụm. Một lúc sau mới hỏi: “Thanh Nhi này, mày và Giang Tấn sẽ kết hôn à?”
Triệu Phùng Thanh khẽ cười nhạo, “Mấy tháng nữa tao và hắn chia tay rồi.”
“Ngộ nhỡ mày yêu hắn rồi thì sao?”
“Đợi lúc nào yêu mới biết.”
“Ngộ nhỡ hắn quay sang yêu mày thì sao?”
“Sao lắm ngộ nhỡ thế được.” Điều kiện
đầu tiên để kết hôn là hắn yêu cô đồng thời cô cũng yêu hắn. Mà xác suất để hai chuyện ấy xảy ra là cực thấp,
hơn nữa lại đồng thời xảy ra thì có thể nói là kỳ tích.
Tương Phù Lị gọi điện thoại cho tài xế.
Triệu Phùng Thanh nhắn một tin qua wechat cho Giang Tấn, nhờ hắn đến đón cô, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi uống rượu.”
Tương Phù Lị thấy thế liền nói: “Thanh Nhi, nhiều khi tao hâm mộ mày lắm ấy.”
Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu, “Hâm mộ gì?.”
“Có một anh bạn trai bước ra từ tiểu thuyết.” Tôn Chính chỉ ân cần với cô
lúc mới đang tìm hiểu nhau. Sau này hắn bận việc làm ăn nên chẳng thèm
quan tâm nữa. Một anh bạn trai giả có thể làm thật như Giang Tấn thế này là vô cùng hiếm thấy.
Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, Giang Tấn có giống nam chính trong truyện bước ra không?
Ờ... Hình như cứ mỗi lần cô có chuyện hắn sẽ xuất hiện. Tuy rằng chỉ là giả
vờ yêu nhau, nhưng ngoại trừ việc không hay cười hay nói thì Giang Tấn
cũng coi như chăm sóc cô chu đáo.
Hai người lại uống thêm mấy chén nữa.
“Lị Lị tao không... uống nổi nữa.” Triệu Phùng Thanh có cảm giác mình đã say lắm rồi, nếu uống nữa cô sẽ gục mất.
Tương Phù Lị đã say rồi, “Tao cũng không uống nữa...”
Khoảng mười phút sau, Giang Tấn đến.
Trong bầu không khí mờ ảo tràn ngập mùi khói thuốc, hắn nhìn thấy Triệu Phùng Thanh đang nửa tỉnh nửa say, liền lạnh giọng hỏi, “Có biết tôi là ai
không?”
Triệu Phùng Thanh đáp lại, “Tôi chưa say.”
Hắn nhìn men say chất đầy trong mắt cô, “Ai say cũng đều nói thế cả.”
“Tôi chưa say...” Cô quay sang Tương Phù Lị cố gắng nói, “Người say... ở bên kia.”
Tương Phù Lị một tay đặt ngang trên bàn, nửa nằm nửa ngồi, trong miệng thì thào nói gì đó.
Để giảm sự khó chịu trong dạ dày, Triệu Phùng Thanh cầm ly trà bên cạnh uống một hơi hết sạch, “Đợi lái xe... đến đón... Lị Lị.”
Giang Tấn ngồi xuống ghế bên cạnh cô, lạnh lùng nói, “Còn nói mình chưa say, em xem mặt em đỏ đến mức nào?”
Cô vỗ vô hai má đỏ bừng, “Da tôi trắng... hồng mà.”
“Ngoài rượu ra, đã ăn gì chưa?”
Triệu Phùng Thanh lắc đầu.
Hắn khinh thường: “Đói chết em đi.”
Nói đến chuyện đói, cô đột nhiên nghĩ ra, “Đói, tôi đói.”
“Đói lại không ăn cơm? Uống rượu làm gì?”
“Lị Lị ly hôn...” Cô nhíu mi, tay trái đặt lên vai hắn, tay phải dùng ngón
trỏ chọc chọc vào mặt hắn, “Đàn ông tên nào.. cũng không phải...người
tốt... à ừm.”
Giang Tấn kéo tay cô xuống, “Vậy thì đừng ôm chặt người đàn ông không phải người tốt này nữa.”
Câu này của hắn tương đối phức tạp, Triệu Phùng Thanh không chuyển nghĩa được, “Tôi không hiểu... ý anh là?”
“Ý tôi là em bỏ tay xuống.”
“Tôi không bỏ đấy.” Cô không chỉ không thả tay xuống mà còn cố tình dựa cả
người vào lòng hắn, thủ thỉ vào tai hắn, “Tôi muốn ăn mì vằn thắn.”
Giang Tấn nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc, “Triệu Phùng Thanh, em say rồi đấy.”
Cô ngụy biện: “Tôi chưa say... Tôi nói chuyện rất... rõ ràng.”
“Nhưng đầu óc em không tỉnh táo.”
Triệu Phùng Thanh đột nhiên mở to mắt, cẩn thận mà quan sát hắn, “Giang tổng, anh có định... mổ bụng không?”
“Không.” Hắn đã từng thấy cô bị điên, cho nên vẫn có thể phản ứng kịp lời cô khi trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi.
Cô nhíu mày, sau đó thấy bao thuốc lá đang đặt trên bàn, liền duỗi tay định cầm lấy.
Giang Tấn liền nhanh chóng cướp trước, quăng ra thật xa, “Đừng hút nữa.”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhìn mấy giây rồi lại quay đầu sang nhìn Tương Phù Lị.
Mấy giây sau, cô nằm úp người xuống bàn ngủ gật.
“Triệu Phùng Thanh?” Giang Tấn vỗ vỗ mặt cô.
Cô không phản ứng lại.
Lúc này, Tương Phù Lị đột nhiên nằm bên kia khóc nấc lên, “Con mẹ nó đàn ông giờ toàn lũ khốn nạn! Khốn nạn!”
Giờ phút này mặt Giang Tấn chỉ có thể mô tả bằng hai chữ đen xì.
Sau khi tài xế và dì giúp việc nhà Tương Phù Lị đến liền nhanh chóng chạy tới đỡ Tương Phù Lị ra xe.
Giang Tấn nhẫn nại ngồi đó đánh thức ai kia: “Triệu Phùng Thanh, dậy ăn cơm thôi.”
Cô không có động tĩnh gì.
Hắn nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ.”Triệu Phùng Thanh, em có muốn về thành phố S nữa không?”
Cô đột nhiên rầm rì đáp lại.
“Vậy thì đứng dậy.”
Triệu Phùng Thanh ngước mắt nhìn về phía Giang Tấn, “Tôi đói.”
“Vậy thì đi ăn cơm.”
“Đi... không nổi.” Cô lắc đầu, rượu này có tác dụng rất mạnh. Giờ cô vẫn đang rất đau đầu.
Trong chớp mắt Giang Tấn cúi người xuống, sau đó vắt hai tay cô lên vai mình
bám chặt. Hắn nâng đùi cô, cõng cô trên lưng rồi rời khỏi quán rượu.
Triệu Phùng Thanh gục mặt vào lưng hắn, cảm thấy đầu càng ngày càng đau, dạ dày dường như đã bỏng rát rồi.
“Đau...”