Bữa cơm hôm ấy Giang Tấn ngồi một lúc rồi đi.
Chỉ còn lại hai người Tần Hiểu và Trịnh Dao cùng nhau ngồi nhớ lại kỷ niệm đại học.
Khách sạn đối tác mới của công ty hắn rất gần tòa nhà tổ chức buổi họp ngày mai.
Giang Tấn lái xe tới khách sạn, rồi vào một quán cơm khác trong khách sạn.
Mỗi ngày vào tầm giờ này hắn đều đang ở cùng Triệu Phùng Thanh, đêm nay chỉ có một mình lại cảm thấy không quen cho lắm.
Hắn gọi điện thoại cho cô.
Cô ở đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy, “Giang tổng à.”
Cách xưng hô này chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi thốt ra từ miệng cô thì lại vô cùng êm tai.”Ăn cơm chưa?”
“Ăn xong rồi, tôm to lắm.” Triệu Phùng Thanh tựa nửa người vào sofa, rung chân.”Anh ăn chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn.”
“Mau ăn đi.” Cô không nhịn được lại bắt đầu cằn nhằn, “Không có em ở bên, anh lại không ăn cơm đúng giờ đấy à.”
“Ừm.” Giang Tấn nhìn đồng hồ, “Đã đến giờ ăn khuya của em rồi đấy.”
Triệu Phùng Thanh đột nhiên nhớ ra, cô còn chưa tính sổ với hắn chuyện cậu thiếu niên ở rừng cây, “Anh về mau lên, em còn có chuyện
muốn dạy dỗ anh đấy.”
“Nếu không có gì đột xuất, tối mai anh sẽ về.” Lúc này, thấy
nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Giang Tấn liền nói, “Ngủ sớm đi nhé,
anh ăn đây.”
“Giang tổng bái bái.” Cô cười nói, “Đừng nhớ người ta quá nhé.”
“Bận, không có thời gian nhớ.”
“Hừ!” Triệu Phùng Thanh lớn tiếng thể hiện sự bất mãn của bản thân rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô nàng hơn ba mươi này càng ngày càng trẻ con.
Giang Tấn không quan tâm đến sự trẻ con của cô, cơm nước xong xuôi, hắn lên phòng ngủ.
Phòng nghỉ ở khách sạn đã được sắp xếp xong xuôi. Lãnh trợ lý
cũng đã nói với đối tác về sở thích cũng như phong cách của Giang Tấn.
Sau đó đối phương chỉ nói, “Đã hiểu.”
Nhưng thật ra bọn họ chẳng hiểu gì cả.
Khi Giang Tấn vừa quẹt thẻ phòng mở cửa thì trong phòng đã có một người phụ nữ lõa thể đang nằm nghiêng người trên giường.
Hắn lập tức hiểu được ý đồ của bên đối tác, và tất nhiên hắn sẽ không nhận sự hối lộ này.
Giang Tấn bảo Lãnh trợ lý đi đặt một phòng khác.
Lãnh trợ lý lầm bầm, “Tự nhiên đưa phụ nữ tới làm gì không
biết. Hơn nữa mặt mũi và dáng người cô ta còn chẳng bằng một góc Triệu
tiểu thư.”
Lãnh trợ lý theo chân Giang Tấn đã năm sáu năm nay, cũng coi như hiểu rõ style ưa thích của Giang Tấn.
Giang Tấn là một tên cuồng soi mói chân phụ nữ.
Chân khó coi mà mặt mũi xinh đến đâu, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Nhưng người đẹp rất nhiều mà chân đẹp lại ít.
Giang Tấn có vài người bạn gái đi phẫu thuật sửa chân.
Lãnh trợ lý cũng đã gặp qua vài người, sửa cũng không tệ, chân thon dài thẳng tắp.
Chỉ là bọn họ cũng chia tay rất nhanh.
Có đôi khi, Lãnh trợ lý còn chưa kịp nhớ rõ gương mặt cô gái ấy thì đã có cô gái khác tới thay thế rồi.
Hoa cả mắt.
Thế nhưng bất luận Giang Tấn có hẹn hò với bao nhiêu cô thì hắn cũng chẳng có nhiều ham muốn. Chính là cái kiểu, ai mời hắn đi uống
cafe, hắn chỉ đi uống cafe, uống xong rồi về.
Còn kiểu hối lộ bằng nữ sắc rõ ràng thế này, Giang Tấn đã từng gặp không ít.
Nhưng chẳng một ai thành công cả.
***
Trong khoảng thời gian này Tương Phù Lị đang ở Venice.
Một thành phố với những con sông chảy dài uốn lượn, khiến cho ý tưởng của cô nàng cũng nảy nở dạt dào. Ở đó một tuần, cô nàng viết được một truyện ngắn, sau đó đăng lên diễn đàn độc giả.
Hai ngày sau, cô nàng gửi tập truyện ngắn ấy cho Triệu Phùng Thanh đọc.
Đối với tưởng tượng về tình yêu, Tương Phù Lị lãng mạn hơn
Triệu Phùng Thanh rất nhiều. Cái gì là ánh nến, hoa tươi, pháo hoa,
Tương Phù Lị đều đã trải qua hết rồi.
Tối hôm nay, Giang Tấn đi công tác. Triệu Phùng Thanh rảnh rỗi ở nhà, thì lôi truyện ngắn ra đọc.
Đó là câu chuyện tình yêu về một vị hòa thượng và một nàng yêu tinh.
Một chàng hòa thượng mặc dù rất thích nàng yêu tinh, nhưng lại nhẫn tâm giết chết cô gái ấy.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy, tổng tài bá đạo vẫn hợp với gu của cô hơn.
Cái gì mà yêu với hận chứ, vừa nghe đã thấy mệt mỏi rồi. Giờ cô chẳng có cảm xúc gì nhiều. Dù sao cũng không có gì tồn tại được mãi
mãi, con người ta cứ nên quý trọng hiện tại thì hơn.
Triệu Phùng Thanh tắm rửa sấy tóc xong xuôi liền tới phòng Giang Tấn.
Mấy hôm nay, cô đều ngủ trong căn phòng này.
Ga trải giường ngày nào cũng thay.
Giang Tấn nói, mỗi lần làm xong, ga trải giường luôn ẩm ướt như đang nhúng nước. Cô nghe xong, liền nhéo người hắn.
Triệu Phùng Thanh ngả người nằm thẳng xuống giường.
Sau đó, cô quay đầu nhìn sang chiếc gối bên cạnh, trên gối có lưu lại một sợi tóc ngắn của Giang Tấn.
Cô không biết mình và Giang Tấn có thể ở bên nhau bao lâu. Hắn
và cô không phải ngời của cùng một thế giới . Bất luận là học thức hay
tính cách, hai người bọn họ đều khác nhau một trời một vực. Chuyện ăn ý
nhất chắc hẳn… chỉ có vận động trên giường.
Cô nghĩ, một người đàn ông ngời ngời như Giang Tấn, tương lai
vợ hắn chắc hẳn cũng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. . . nhỉ. Đó phải
là người có thể cùng hắn đọc sách, cùng hắn thảo luận sự đời.
Triệu Phùng Thanh nhắn một tin qua wechat cho Giang Tấn: “Giang tổng, khách sạn anh ở có phim đen dành cho khách không?”
Giang Tấn hồi: “Khách sạn năm sao nên không có.”
Cô nhặt sợi tóc ngắn kia lên rồi mân mê giữa hai ngón tay.”Ngộ nhỡ anh nổi hứng lên thì phải làm sao?”
“Nhớ em.”
Triệu Phùng Thanh nở nụ cười.”Giang tổng, anh cứ từ từ mà nhớ, em đi ngủ.”
Cô đoán, khi hắn gõ hai chữ ấy hẳn gương mặt rất lạnh lùng.
Ngoại trừ lúc ở trên giường có thể mỉm cười thì phần lớn thời gian còn
lại đều khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Nhưng cô rất thích gương mặt chẳng chút cảm xúc ấy khi phải xuống nước dỗ dành cô nguôi giận.
Bình thường Giang Tấn lạnh lùng như vậy nhưng đã có rất nhiều
phụ nữ theo đuổi hắn. Nếu hắn tươi cười niềm nở chắc hẳn không ai địch
nổi.
Cho nên, Triệu Phùng Thanh cảm thấy, hắn cứ lạnh lùng như thế là được rồi.
Dù sao cô cũng không sợ chết rét.
***
Ngày hôm sau, Trịnh Dao đăng vài tấm ảnh lên weibo cá nhân.
Là ảnh tự sướng của cô ta và Tần Hiểu, còn cả bữa cơm tối hôm
qua. Trong đám ảnh có lẫn một cái của Giang Tấn và Tần Hiểu. Bởi vì góc
chụp của tấm ảnh đó khiến cho mặt Giang Tấn và Tần Hiểu rất gần nhau.
Đại Hồ là người đầu tiên nhìn thấy, hắn nhìn thấy tấm ảnh đầu
tiên của hai người Tần Hiểu và Trịnh Dao cười rất rực rỡ, lập tức liền
nhấn like một cái.
Like đến cái cuối cùng mặt hắn liền đen xì.
Tối hôm qua, Tần Hiểu chỉ nói cùng Trịnh Dao ăn cơm, chứ không hề nhắc đến cái tên Giang Tấn với Đại Hồ.
Trong lòng Đại Hồ hiểu rõ, Giang Tấn là một tên địch giả.
Khi
Đại Hồ còn theo đuổi Tần Hiểu thì có chút tự ti, mà hồi cấp ba Tần Hiểu
và Giang Tấn đã từng có scandal tình ái, hai ngời còn cùng nhau tới đại
học H. Trong lòng Đại Hồ luôn tồn tại cái gai nhổ mãi không ra ấy.
Đại Hồ bỏ like tấm ảnh đó, sau đó lưu tấm ảnh về máy.
Một lúc sau Tần Hiểu mới nhìn thấy. Cô có phần vội vã, nhanh chóng inbox cho Trịnh Dao yêu cầu xóa ảnh.
Trịnh Dao liên tục xin lỗi, nói vì cảm thấy hai người tuấn nam
mỹ nữ nên mới chụp. Cô ta vội vàng xóa hết mấy tấm ảnh đó trên trang cá
nhân, sau đó lại post ảnh chụp của mình Tần Hiểu lên lần nữa.
Gai đã ghim trong lòng sẽ rất khó để nhổ. Cả sáng hôm ấy Đại Hồ nhìn tấm ảnh ấy liên tục. Xóa đi rồi lại phục hồi về như cũ.
Hắn hiểu bản thân mình thua kém Giang Tấn, bất luận là ở phương diện nào.
Giữa trưa, Đại Hồ gọi điện hỏi Nhiêu Tử, “Thanh Nhi và Giang Tấn bây giờ còn đang hẹn hò không?”
Nhiêu Tử đáp: “Vẫn hẹn.”
Sau khi cậu ta biết chuyện tấm ảnh thì khuyên nhủ, “Ăn một bữa
cơm cũng bình thường thôi mà. Tao và Thanh Nhi còn đi uống rượu suốt
đấy. Hơn nữa, không phải còn có cả Trịnh Dao ngồi đó à? Ngồi ở nơi công
cộng ấy thì có chuyện gì xảy ra được chứ.”
Đại Hồ bực tức, “Cô ấy gạt tao.”
Mười một giờ đêm qua Đại Hồ còn gọi điện cho Tần Hiểu một cuộc, lúc ấy Tần Hiểu nói mình vẫn đang cùng Trịnh Dao ăn cơm.
Đó là chuyện bình thường, một khi giữa vợ chồng đã có sự giấu diếm, thì người còn lại sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Buổi chiều tầm hai ba giờ, Đại Hồ bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nhưng hắn lại không dám nhắn tin hỏi Tần Hiểu,
Hắn coi Tần Hiểu là nữ thần của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, hắn chính là ở thế yếu, có phần hơi tự ti.
Đại Hồ trút hết cơn giận từ Giang Tấn sang người Triệu Phùng Thanh.
Khi Triệu Phùng Thanh nhận được tấm ảnh thì mặt không hiểu gì.
Đại Hồ đợi một lúc lâu cũng không thấy cô nói gì thì nhắn tin qua wechat nói, “Bà phải quản chặt thằng đàn ông của mình vào.”
Triệu Phùng Thanh lúc này mới hiểu chuyện. Cô bực mình mà nói, “Vậy sao cậu không quản chặt người phụ nữ của mình đi?”
Đại Hồ càng bực hơn nhưng cũng chẳng nói gì nữa. Một lúc sau
hắn mới nhắn lại: “Thanh Nhi, bà bảo Giang Tấn nhà bà cách nhà Tần Hiểu
nhà tôi một chút đi, được không? Hắn đẹp trai như thế, chồng ai dám để
vợ mình đi gặp mặt hắn chứ.”
“Không quản được vợ mình là do ông không có bản lĩnh.” Nhắn xong tin ấy Triệu Phùng Thanh vứt di động xuống quầy.
Đọc tiểu thuyết được nửa tiếng, cô cầm di động lên, phóng to tấm ảnh kia.
Giang Tấn quả thực rất hoàn hảo. Trên gương mặt kia không chê
được điểm nào. Người ta chụp lén như kiểu người qua đường mà nhìn hắn
cũng có thể ‘Soái’ đến mức này.
Triệu Phùng Thanh cảm khái, mắt mình quả thật rất chuẩn mà.
Cô lại quay sang nhìn Tần Hiểu, cô ta đang cười thật dịu dàng.
Triệu Phùng Thanh hiểu rõ, Đại Hồ theo đuổi Tần Hiểu rất cực
khổ. Hắn là một tên lưu manh lại cưới được Tần Hiểu làm vợ, nên đã coi
chuyện này như mèo mù vớ được cá rán vậy.
Triệu Phùng Thanh mở wechat.
Đại Hồ chỉ đáp lại: “Thanh Nhi, xin lỗi bà.”
Cô có chút đau đầu.
Giang Tấn đi công tác một chuyến, lại có thể chen chân tạo scandal với người đã có gia đình.
Gần đây Triệu Phùng Thanh có suy nghĩa là: Có khó khăn gì cứ tìm Giang tổng. Vì thế cô đem chuyện này kể lại cho Giang Tấn nghe.
Giang Tấn mở ra mới biết, cô nhắn một tin nhắn âm thanh rất dài.
Sau đó, hắn gọi điện lại cho cô.”Chút việc nhỏ ấy mà làm ầm lên như thế, quả nhiên là ngời của lớp bảy nhỉ.”
“. . .” Triệu Phùng Thanh ăn kẹo hồ lô, hỏi ngược lại: “Anh đang coi thường người học lớp bảy đấy à?”
Giang Tấn ngồi xuống ghế ở quán cafe, “Em nhìn tấm ảnh ấy thì có suy nghĩ gì?”
“Giang tổng đẹp trai đấy.” Cô trả lời chi tiết .
“Thường thì ý đồ của người này là muốn chụp ảnh đôi tình nhân.
Nói đúng hơn là, người đó muốn châm ngòi cãi nhau của Đại Hồ và Tần
Hiểu, hoặc là vì anh và em.” Hắn dừng lại, “Em cảm thấy khả năng nào sẽ
cao hơn?”
“Vậy phải xem người chụp ảnh kia là ai đã.”
“Nữ.”
“Vậy. . . khả năng châm ngòi hôn nhân của Đại Hồ và Tần Hiểu
hơi thấp.” Nếu so sánh mị lực của Giang Tấn và Đại Hồ thì Giang Tấn dĩ
nhiên cao hơn gấp trăm lần.
“Cho nên, chiến tuyến này là nhằm vào hai chúng ta.”
Triệu Phùng Thanh rốt cục cũng ngộ ra điều gì đó, “A. . . Thế
nhưng nếu cô ta đã muốn nhằm vào chúng ta, thì phải gửi ảnh cho em, sau
đó miêu tả chi tiết sinh động gian tình của hai người như thế nào. Em
nghe xong, sẽ che lỗ tai mà nói, ‘Tôi không nghe, tôi không nghe. Nghe
xong cũng không tin.’ “
“Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn lạnh giọng hẳn.
Cô hoàn hồn, ho khụ khụ hai cái, “Vì nữ chính trong ‘Tổng giám
đốc bá đạo bị chồng ruồng bỏ’. . . rất thích diễn trò, người ta chỉ học
theo chút thôi mà.”