Nửa đêm, Giang Tấn tỉnh giấc.
Hắn quay người sang nhìn Triệu Phùng Thanh.
Cô đang quay lưng về phía hắn, ngủ rất say sưa.
Ngón tay hắn chạm lên tấm lưng cô. Dạo này cô vẫn thường xuyên
tập yoga, nên từng đường cong trên cơ thể trông thật mê người. Hắn miết
theo đường cong hoàn chỉnh ấy mà đi xuống từ từ .
Vì sự đụng chạm của hắn nên người cô hơi động nhưng vẫn không tỉnh.
Hắn vòng tay qua người cô, kéo cô vào lòng mình.
Triệu Phùng Thanh dường như cảm thấy có thứ gì đó ấm áp ngay
sau lưng mình, vì thế cô từ từ mở mắt. Sau khi nhìn thấy hắn cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Hắn hôn lên mái tóc cô, lại ngậm lấy vành tai cô vươn lưỡi vào trong liếm mấy cái.
Cô mệt vô cùng. Sau khi đã say giấc thì không biết gì cả.
Giang Tấn xoay người cô lại, mặt đối mặt với mình.
Cô chỉ “Ừm” hai tiếng.
Hắn vươn tay chạm lên mặt cô, dường như đang nghĩ gì đó.
Trước khi Giang Tấn bắt tay làm chuyện gì hắn sẽ tính kế trước
đã. Đây là thói quen tạo thành từ hồi hắn còn bé, dù sau này có được dạy bảo thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được điều đó. Nền giáo dục ngày bé đã định hình tư duy của hăn như thế.
Bà nội Giang từng nói với hắn, “May mà cháu tôi không đi phóng hỏa giết người.”
Nếu không, với trí thông minh của hắn nhất định sẽ gây họa.
Từ sau khi ở chung với Triệu Phùng Thanh, Giang Tấn đã tự thả
lỏng bản thân rất nhiều. Rất ít khi hắn suy nghĩ về chuyện sẽ lừa cô.
Nhưng giờ phút này, hắn lại nghĩ, làm thế nào mới chiếm trọn được trái tim cô, khiến cô ngoan ngoãn, ở bên cạnh hắn cả đời này.
Nghĩ một lúc lại cảm thấy không cam lòng.
Không ai dạy hắn cách làm thế nào để đối xử thật lòng với một
người. Cho nên, trong đầu hắn có thể nảy ra nhiều tâm kế, chỉ thiếu duy
nhất lòng chân thành.
***
Học sinh của cao trung A đã bước vào kỳ nghỉ đông, việc làm ăn của tiệm sách rất ảm đạm.
Anh quản lý cho Triệu Phùng Thanh nghỉ đông luôn, hơn nữa sang năm mới mở lại tiệm.
Hai mươi tám chạp, tiệm sách nghỉ tết. Triệu Phùng Thanh không có việc gì làm.
Mẹ Triệu gọi điện tới hỏi cô, năm nay có về nhà ăn tết không.
Triệu Phùng Thanh nói, “Đương nhiên phải về chứ, con còn muốn cùng ba coi tiết mục đón xuân bình luận vui nữa mà.”
“Ừm.” Mẹ Triệu lại hỏi, “Vậy Tiểu Giang có tới nhà chúng ta ăn cơm luôn không con?”
“Anh ấy đến làm gì.” Triệu Phùng Thanh nghĩ, hợp đồng cũng sắp
hết lại, chuyện tương lai thế nào chẳng ai biết. Tốt nhất vẫn nên chuẩn
bị chia tay, thế mới là thượng sách.
Hy vọng càng nhiều sẽ thất vọng càng nhiều. Cho nên cô không muốn bản thân hy vọng.
Mẹ Triệu lại ước gì Giang Tấn sớm đến nhà mình bàn chuyện cưới
hỏi liền nói: “Tết âm lịch khó lắm mới được nghỉ vài ngày, bảo Tiểu
Giang qua nhà chúng ta chơi một chút đi.”
“Anh ấy còn về nhà nữa chứ.” Triệu Phùng Thanh cho rằng nhà
Giang Tấn cũng như nhà mình. Ngày lễ ngày tết thì cả nhà sẽ đoàn tụ ăn
cơm.
Cô kể chuyện nhà mình cho Giang Tấn nghe.
Hắn đáp, “Ừ.”
Còn lại không nói thêm gì nữa.
***
Chiều hai chín tết, Triệu Phùng Thanh thu dọn mấy bộ quần áo
quyết định về nhà. Khi đeo chiếc balo to đùng sau lưng ra khỏi cửa, cô
quay đầu nhìn Giang Tấn đang ngồi ngoài phòng khách.
Hắn nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Nhớ về sớm nhé.”
Triệu Phùng Thanh gật đầu đóng cửa lại, nhưng chẳng hiểu sao
thoáng nhìn bóng Giang Tấn ngồi ở phòng khách kia cô lại thấy cô đơn đến lạ.
Khoảnh khắc ấy cô bỗng mềm lòng. Triệu Phùng Thanh dừng chân quay lại vặn chốt cửa chạy vào.
Cô dang hai tay cúi người ôm lấy cổ Giang Tấn.
Giang Tấn xoa mặt cô, không nhịn được hôn chụt chụt mấy cái,
“Nhớ phải gọi điện cho anh, đêm giao thừa đừng quên chúc mừng anh năm
mới.”
“Được.” Cô cười, sau đó đứng dậy rời đi.
Cửa vừa đóng, cảm giác cô đơn của Giang Tấn bỗng chốc tiêu tan trong nháy mắt.
Hắn miết bờ môi mình, hoài niệm cảm giác nóng ấm vừa rồi.
Cảm giác ấm áp ấy dường như giảm dần sau khi cô đóng cánh cửa kia lại.
Sau khi Giang Tấn tốt nghiệp đại học, hắn luôn sống một mình.
Thỉnh thoảng về nhà họ Giang, hắn lại cảm thấy không được tự do như ở một mình.
Sau khi Triệu Phùng Thanh chuyển tới đây, hắn càng không có tự
do, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc. Trên đời này không có ai có thể
mang lại cảm giác tuyệt vời ấy cho hắn.
Trước kia hắn cảm thấy, lừa gạt chiếm đoạt cơ thể cô là đủ rồi, nhưng con người ta vốn đã tham lam, khi hắn được một tấc sẽ muốn tiến
thêm một thước.
Buổi tối, Giang Tấn đăng nhập game online lâu lắm không vào.
Triệu Phùng Thanh không online, tuy nhiên cô có gửi cho hắn vài tin nhắn. Những tin nhắn ấy phần lớn là than thở về cuộc sống của cô.
Thí dụ như:
“Bạn trai tôi ấy à, là cái tủ lạnh di động, đi đến đâu đông đến đó.”
“Bạn trai tôi ấy à là tổng tài bá đạo, vô cùng vô cùng bá đạo.”
“Nhưng tôi lại rất thích mấy tiểu thuyết về tổng tài bá đạo ấy.”
Giang Tấn đọc xong mấy tin nhắn ấy, liền tới đầu giường Triệu
Phùng Thanh tìm cuốn truyện ‘Vương gia bá đạo yêu phải tổng tài bị chồng ruồng bỏ’ .
Hắn lật vài trang đọc thử.
Sau đó đưa ra kết luận: Gu đọc sách của hắn và Triệu Phùng Thanh cả đời này sẽ chẳng thể giao nhau được.
Giang Tấn lật ra đoạn giữa, vừa đúng lúc có tình tiết nam chính giam cầm nữ chính.
Lúc ấy nữ chính đã có thai, bị giam ở một hòn đảo độc lập.
Nam chính cười nói, “Chị Mỹ, nếu chị cứ muốn phá thai vậy thì để tôi tiễn đưá con trong bụng chi đi một đoạn đường đi.”
Giang Tấn khép sách lại.
Trước kia hắn cũng từng nghĩ sẽ để Triệu Phùng Thanh mang thai
rồi dùng đứa con ấy mà trói chặt cô. Nhưng trải qua thời thơ ấu đen tối, hắn hy vọng con mình, là do hai bên cha mẹ đã chuẩn bị đủ điều kiện mới sinh nở.
Hắn không muốn có một đứa trẻ như hắn nữa.
Giang Tấn quay lại game, định lưu lại mấy tin nhắn Triệu Phùng Thanh gửi tới.
Đang định logout thì Triệu Phùng Thanh lại online.
Giang Tấn đành chờ cô.
Quả nhiên, cô liền chủ động hỏi chuyện hắn.
Hổ Khu Chấn Động: “Hê! Đã lâu không gặp, cậu đi đâu vậy.”
Mỹ Thạch Như Ngọc: “Bận.”
Hổ Khu Chấn Động: “Cậu nhất định là một nữ cường nhân.”
Giang Tấn không đáp.
Hai người hẹn nhau đi đánh phụ bản.
Nói thực ra, Triệu Phùng Thanh là động vật ăn cỏ, chủ yếu toàn là Giang Tấn dẫn cô đi đánh thú.
Trên màn hình game chính là cảnh người thú cao to thô kệch, trốn sau nàng Blood Elf [1] xinh đẹp quyến rũ. Tóm lại, trông khung cảnh ấy thật kì quặc.
[1] Blood elf : 1 nhân vật nữ trong game Warcraft
Triệu Phùng Thanh nhìn cách dẫn đội của Mỹ Thạch thì có phần xấu hổ, “Cậu không trách tôi chơi dở chứ?”
Mỹ Thạch Như Ngọc: “Không đâu.” Bởi hắn cũng chẳng hy vọng vào cô nhiều lắm.
Lúc hai người ở chung, Triệu Phùng Thanh không có thời gian chơi game, vừa tắm rửa xong đã bị Giang Tấn bế lên giường rồi.
Vì thế khi được tận hưởng ngày tự do đầu tiên, cô cảm thấy rất vui vẻ. Nên đã lôi kéo Mỹ Thạch, chơi game đến tận mười hai rưỡi.
Giang Tấn nhìn xem đồng hồ nói: “Cậu đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá.”
Hổ Khu Chấn Động: “Bình thường tôi ngủ muộn lắm. đêm nào cũng phải tập thể dục, tập đến nửa đêm mới được ngủ. Rất vất vả.”
Mỹ Thạch Như Ngọc: “Bạn trai của cậu thật vất vả.”
Triệu Phùng Thanh ngồi trước máy tính chống má, thầm nghĩ, bạn
trai cô rất vất vả sao. . . Rõ ràng cô còn mệt hơn cả Giang Tấn mà. Buổi sáng lúc dậy hắn thì tinh thần phấn chấn còn cô lại mệt mỏi vì không
ngủ đủ giấc.
Cô hỏi Mỹ Thạch, “Cậu và bạn trai tập thể dục mấy ngày một lần?” .
Mỹ Thạch im lặng 1 phút, đáp: “Mỗi ngày.”
“. . .” Triệu Phùng Thanh rất thương cảm cho Mỹ
Thạch.”Đêm nay cô không tập à?”
“Cô ấy về nhà đón năm mới rồi.”
Triệu Phùng Thanh cũng nhận ra Mỹ Thạch gõ từ “Cô”, nhưng cô lại nghĩ cậu ta gõ nhầm. Cho nên cũng không để ý lắm.
Trong khoảng thời gian nghỉ tết âm, có vẻ như ngày nào Mỹ Thạch Như Ngọc cũng online.
Triệu Phùng Thanh rủ cậu ta đi đánh phó bản, uy phong lẫm liệt.
Tối nào trước khi chơi cô cũng gọi điện cho Giang Tấn một cuộc. Hôm ấy sắp đến lúc đánh quái nên cô rất vội, vì thế lúc nói chuyện điện thoại cũng qua loa cho có lệ.
Giang Tấn quả nhiên lạnh giọng mắng, “Triệu Phùng Thanh, một nhân vật trong game quan trọng hơn cả anh đúng không?”
“Đâu có.” Cô lại nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói, “Em chỉ chơi mấy
ngày nay thôi. Khi nào về thì tầm này em lại lên giường đi ngủ với anh
còn gì .”
Hắn cúp luôn điện thoại.
Tối hôm ấy có vẻ Mỹ Thạch Như Ngọc không online. Cho đến khi
kết thúc kỳ nghỉ tết âm lịch, Triệu Phùng Thanh vẫn không thấy ID đó
online.
Sau đó, cô quay lại chung cư của Giang Tấn.
Đêm ấy hắn khiến cô khóc thét.
Nghe tiếng khóc rấm rứt của cô, Giang Tấn mới cảm thấy trong
lòng có chút an ủi. Sự oan ức tích tụ do mấy ngày gặp cô đã giảm hẳn.
Hắn ôm cô, nhẹ giọng dỗ: “Triệu Phùng Thanh, chúng ta gia hạn hợp đồng,
được không?”
“Không được không được.” Triệu Phùng Thanh nói không thể biết
mình đang đau hay sung sướng, nên đành tức giận nói: “Anh cút ngay cho
em.”
Nói xong, cô lại khóc nấc lên.
Cô cảm thấy, thật sự đã bị hành cho nát người rồi.
Mười hai tháng hai, là hai ngày trước khi đến hạn hợp đồng.
Kiều Lăng hẹn Giang Tấn tới khu biệt thự nằm ngoại ô thành phố D nghỉ
dưỡng.
Triệu Phùng Thanh không muốn đi, cô rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.
Giang Tấn vẫn cứ túm cô ngồi dậy, giọng điệu lạnh lùng như mấy
ngày gần đây, “Chúng ta sẽ qua đêm ở đó, em nhớ mang theo quần áo.”
Cô túm phần chăn phía dưới, ngước mắt lên nhìn hắn.
Sau khi quay lại sau mấy ngày nghỉ tết chia tay, hắn vẫn luôn lạnh lùng như thế.
Ngày nào cô cũng đứng ngay đầu cơn gió thổi, lạnh đến mức trái tim cũng cứng lại.
Cô nghĩ, có lẽ nên kết thúc mối quan hệ này trước tết âm. Ít
nhất hai bên sẽ thoải mái hơn, lưu lại ấn tượng tốt cho nhau. Giờ thì
ngày nào hắn cũng trưng cái mặt xám xịt kia với cô, cô nhìn cũng cảm
thấy phiền phức. Cô bĩu môi, “Giang tổng, hai ngày cuối cùng này anh
đừng đẹp trai khiến người ta lạnh cứng người như thế được không?”
Giang Tấn đứng từ trên cao nhìn xuống cô đang ngồi trên giường, “Triệu Phùng Thanh, rời giường, ra ngoài.” Lúc vừa túm lấy cô, chăn hơi bị trượt xuống, nửa người bên trái lõa thể xuất hiện trong mắt hắn. Làn da trắng nõn, eo nhỏ chân dài.
Bỏ qua vẻ mặt châm chọc kia của cô, thì đây quả là bức ảnh mỹ nhân.
“Đàn ông khó hầu hạ như anh chả trách không tìm được cô nào ký
hợp đồng tình nhân với anh. Phụ nữ bình thường nào ai chịu được.” Triệu
Phùng Thanh cũng chẳng ngại lõa thể trước mặt hắn. Cô vén chăn lên ngồi
xuống. Chăn hơi trượt xuống, lộ ra nửa người trên của cô.
Giang Tấn giữa chặt một bên tóc cô, “Anh đã khoan dung với em nhiều lần rồi.”
Cô trợn mắt nhìn hắn, “Khái niệm khoan dung của anh nhất định khác xa của em.”
Hắn dướn người tới hôn cô, “Đi nghỉ dưỡng hoặc là chúng ta tiếp tục làm trên chiếc giường này, em chọn đi.”
Triệu Phùng Thanh vẫn còn đau nơi đó, nghe xong lời hắn nói, tất nhiên sẽ chọn cách thứ nhất.
Đến thành phố D đã là giữa trưa.
Kiều Lăng hẹn hắn ăn cơm.
Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh tới phòng riêng thì đồ ăn đã được đưa lên hết rồi.
Hai người ngồi xuống.
Kiều Lăng cười tiếp đón Giang Tấn, “Đã lâu không gặp. Hẹn cậu vài lần, hôm nay mới mời được.”
Giang Tấn gật đầu, “Tôi khá bận.”
Kiều Lăng đưa mắt nhìn qua cặp chân dài miên man của Triệu
Phùng Thanh, được hai giây, gã lại quay sang nhìn Giang Tấn, chẳng chút
để ý nói: “Vẫn là cô cũ này, chưa đổi à.”
“Sắp đổi rồi.” Triệu Phùng Thanh cười nói tiếp. . .
Giang Tấn không tỏ vẻ gì.
Kiều Lăng hơi chau mày, “Rất hiểu chuyện đấy, không tệ.” Hắn còn bật ngón cái khen cô.
“Trời lạnh lắm rồi, Giang tổng thay đổi tâm trạng cái là có thể khiến phòng lạnh xuống không độ.” Triệu Phùng Thanh nói xong còn ra vẻ
người run lên bần bật.
Giang Tấn nhàn nhạt thoáng nhìn cô, “Triệu Phùng Thanh, em im lặng cho tôi.”
“Tuân mệnh.” Cô nhìn hắn cười, châm trà cho hắn cũng tiện tay rót đầy tách trà cho Kiều Lăng .
Kiều Lăng nhìn ra hai người này có gì đó rất lạ, gã cũng không hỏi gì. Trong mắt gã, bạn gái chỉ là thứ yếu.
Trước kia Giang Tấn và Kiều Lăng quen nhau qua công việc. Ngay
từ đầu Giang Tấn cũng chẳng thân thiện với Kiều Lăng cho lắm, chẳng qua
hắn nể mặt gia cảnh của Kiều Lăng nên mới qua lại với gã.
Đúng như lời Tiêu Chấn nói, Giang Tấn kết bạn cũng có mục đích riêng của hắn.
Kiều Lăng không thèm để ý đến chuyện đó. Gã chỉ ham chơi, dù
sao anh em có thêm người chơi cũng vui hơn. Mục đích gì đó của hắn, gã
chẳng thèm quan tâm. “Đúng rồi, tôi cũng mời cả Chung Định tới ăn cơm,
nhưng cậu ta còn bận dỗ vợ ngủ trưa, sẽ tới muộn.”
“Ừm.” Giang Tấn đáp một tiếng.
Hai người đàn ông bàn chuyện.
Bên cạnh là hai cô gái cảm thấy rất nhàm chán.
Bạn gái Kiều Lăng vừa nhìn thấy sáu cái khuyên tai trên tai
trái của Triệu Phùng Thanh liền nói, “Mấy chiếc khuyên ấy nhìn rất lạ.”
“Đúng vậy, đều phải lao tâm tốn sức lắm mới có đấy.” Kiếm giấu
trong lời nói của Triệu Phùng Thanh đang bắn thẳng về phía Giang Tấn.