Phỏng vấn đã xong một lượt, hôm nay bắt đầu vào quay nội dung chính của chương trình. Lạc Tĩnh Dực đối với thủ pháp quay chân nhân tú rất hứng thú. Biên kịch như nàng luôn lấy việc trải nghiệm làm điều căn bản nhất. Bản thân Lạc Tĩnh Dực cũng luôn khao khát tìm hiểu những lĩnh vực mới.
Lại nói vị bằng hữu này của nàng, nhiều năm như vậy trôi qua cũng chưa thấy quay chụp điện ảnh hay phim truyền hình gì đứng đắn, cả ngày vẫn trong vòng chân nhân tú lăn lộn. Lúc trước không phải Lạc Tĩnh Dực chưa từng nghĩ đến chuyện giới thiệu Phùng Duẫn Hâm với một số đạo diễn nổi danh, để họ dẫn dắt nàng. Kết quả Phùng Duẫn Hâm đều cự tuyệt, lí do còn đặc biệt kiêu ngạo: "Không cần, ta không cần dựa dẫm, ngươi đừng cất nhắc ta với ai, ta chỉ muốn chính năng lực của mình đi lên. Sau này cho ba mẹ ta thấy, ta không mượn tay ai vẫn làm nên sự nghiệp". Vì chừa mặt mũi cho bạn, Lạc Tĩnh Dực cũng chưa từng chỉ trỏ bình phẩm công việc của Phùng Duẫn Hâm. Thậm chí bởi vì công việc của nàng quá bận, cũng không có thời gian rảnh rang mà chú ý đến trạng thái công tác bên này của bằng hữu . Không xem còn không biết, đến khi biết rồi mới thấy lộn xộn đến dọa người. Nàng chưa từng thấy hiện trường nào hỗn độn đến nhường vậy.
Dù sao cũng đã đến đây, Lạc Tĩnh Dực muốn chuyên tâm nghiên cứu cách nhào nặn một chương trình thực tế. Hóa ra gọi là thực tế, nhưng vẫn có biên kịch lẫn kịch bản, thậm chí lên đường dây dẫn dắt. Quan trọng là hình thành background story cho mỗi khách mời, hơn nữa còn căn cứ vào bất đồng tính cách giữa họ mà phóng đại lên, vun đắp để người xem khắc sâu hình tượng. Cá tính khác nhau, thậm chí là đối nghịch nhau dồn lại một chỗ cùng sinh hoạt, có va chạm có hiểu lầm có trưởng thành, nếu biết cách khống chế đưa lên màn ảnh thì vẫn rất có sức hấp dẫn, có thể cho người xem hài lòng.
Trong một tổ ắt hẳn phải có tính cách bất đồng, người đào người lấp. Có người dễ tính có người khó tính, có người đảm đương lãnh đạo cũng có nhân vật phá game. Đạo diễn phải nắm rõ cá tính từng người, biết người này phù hợp nhân thiết thế nào, khai phá ra sao thì chương trình mới thu hút. Nhưng mà show này của Phùng Duẫn Hâm, đừng nói là làm được chuyện ấy, ngay cả tên khách mời còn nhầm. Phân ra ba tổ quay chụp, đạo cụ giành tới giành lui, thậm chí còn lấy sai kịch bản. Điều phối thời gian cũng rất có vấn đề, có tổ khách mời bị nhào tới nhào lui đến miệng khô lưỡi khô, tổ khác lại ngồi chơi xơi nước chờ đợi, không có việc gì để làm. Đây là hậu quả của việc không lên kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi lớc.
Lạc Tĩnh Dực không chịu được cảnh tượng hỗn loạn như vậy, hận bản thân không thể xông pha ra trận dẹp loạn. Phùng Duẫn Hâm cụng bị hiện trường thế này làm cho muốn nổi điên, thu lại vẻ không đứng đắn ngày thường, tập trung mà điều phối. Lạc Tĩnh Dực thấy nàng liều mạng như vậy, liền không xen ngang, giữ mặt mũi cho Phùng Duẫn Hâm, tin tưởng nàng có thể làm tốt. Phùng Duẫn Hâm không phụ lòng Lạc Tĩnh Dực, nửa tiếng sau quy được mọi thứ về một khối.
Tám người chính thức gặp mặt, từng người lần lượt giới thiệu thân phận. Lạc Tĩnh Dực tò mò hỏi "Chương trình các ngươi sao có thể loạn tới dạng này a? Chẳng lẽ trước đó không lên kịch bản trước sao?"
"Có thì vẫn có, chẳng qua bọn hắn viết không ra gì. Ta sợ ngươi điên lên trực tiếp đem kịch bản xé đi. Cái đoàn phim xui xẻo này...Ngay cả ta cũng là bị lôi tới thế chỗ cho đạo diễn trước đó bỏ đoàn"
Lạc Tĩnh Dực vui vẻ: "Thì ra ngươi là Nữ Oa cứu thế, thất lễ"
Thấy Lạc Tĩnh Dực vui vẻ, Phùng Duẫn Hâm nắm lấy cơ hội mà nói: "Kỳ thực ta là chờ nhà ngươi đến viết cho ta một cái kịch bản vô tiền khoáng hậu nha, Lạc lão sư~"
Lạc Tĩnh Dực : "Như thế nào còn mong chờ ta. Quá xem trọng ta rồi, không đúng nghề không dám mạo phạm. Show thực tế với ta xa lạ, kịch bản khẳng định viết không tới"
"Quá khiêm tốn, ngươi dùng mông viết còn ra được sản phẩm hay hơn mấy cái ta đang nắm trong tay"
Lạc Tĩnh Dực: "... Ngươi có thể đừng ghê tởm như thế được không?"
.
Tám khách mời lại tiếp tục từ ngoài vào bên trong nhà chung, không nghĩ tới chỗ này ở quê nhưng lại xa hoa hiếm thấy, hoàn toàn giống một căn biệt thự. Cả đám người thấy cái gì cũng tò mò hào hứng, trông thấy robot dọn dẹp còn muốn bế lên chụp ảnh. Lạc Tĩnh Dực: "..."
Trong chương trình có tổng cộng có bốn cặp khách mời. Trần Cách cùng Tống Như Ngữ, nữ diễn viên và nữ idol cp. Đổng Thịnh Hồng – Nhậm Nghiên, doanh nhân trung niên và hotgirl lưu lượng, cp nam nữ. Tôn Duệ Bân – Doãn Dẫn, vận động viên và tiểu thịt tươi mảnh mai, cp nam nam. Cuối cùng là hai idol Tiền Vũ và Lạc Tĩnh Dực, cp nam nữ. Nhìn qua sắp xếp, có thể thấy dã tâm của chương trình rất lớn, đều mô phỏng những loại hình cp thịnh hành hiện nay lên sóng, mục đích là để đáp ứng hết khẩu vị công chúng.
Cả nhóm lục tục giới thiệu qua lại lẫn khen ngợi khách sáo một lúc, tiếng cười nói càng lúc càng yếu, cuối cùng rơi vào trầm mặc.
Trầm mặc đến tê da đầu, kéo theo một trận xấu hổ đến.
Trần Cách bị Tống Như Ngữ lôi kéo ngồi trên ghế sofa, Lạc Tĩnh Dực đứng một bên, tuyệt đối không ngồi lên cái sofa không biết lai lịch. Tiền Vũ cũng đứng một bên mà bồi Lạc Tĩnh Dực. Hắn vừa thấy cái người tên "La Hân" này, liền hối hận một ngàn lần, rủa bản thân ngu ngốc hôm qua không đi đón nàng. Vừa nhìn đã biết chính là phú bà! Hôm qua còn mặc sức ghét bỏ, hôm nay Lạc Tĩnh Dực đi chỗ nào hắn đi theo chỗ đó, hoàn toàn là bộ dạng thái giám cung phụng lão Phật gia.
Lạc Tĩnh Dực câu có câu không đáp lời hắn. Càng lúc càng trầm mặc, ý cười trên mặt dần biết mất.
Trần Cách ngồi gần đó giống như bị gió lạnh thổi qua làm cho đóng băng lại.
Cứu mạng aaaaaaa
Cứu bé!!!!
Vì cái gì lại thành như vậy!!!!!
Đây là cái tình huống ngượng ngùng gì????
Phùng Duẫn Hâm thấy tình hình càng lúc càng xấu, đừng nói là hiện tại không quen biết, ngay cả cộng sự cùng cặp với nhau cũng không có gì ăn ý. Lúc này, phải có trò chơi nào có thể làm cho chúng ta xích lại gần nhau.
Truth or dare!!
Phùng Duẫn Hâm cho là kịch bản chó gặm mình nắm trong tay không có gì xuất sắc để triển khai, những lúc như lâm vào tình huống khó khăn thế này, thì Truth or dare đúng là mặt trời chân lý. Không nghĩ tới nàng vừa nói ra, ánh mắt lạnh như dao của Lạc Tĩnh Dực vừa vặn mà liếc tới.
Phùng Duẫn Hâm: "..."
Phùng Duẫn Hâm hận mình quá hiểu tính tình bằng hữu, từ một ánh mắt của Lạc Tĩnh Dực có thể đọc ra vô số ghét bỏ. Lão Phật gia đích xác là không thích trò chơi mang tính bại lộ đời tư cao, huống hồ ngoài tiết lộ đời tư, còn dễ nảy sinh tiếp xúc thân thể. Phùng Duẫn Hâm đầu óc tê liệt, đành phải theo ý Lạc Tĩnh Dực. Truth or dare có thể để sau, khi cả nhóm người hòa hợp với nhau, đến lúc ấy chơi lại càng tới.
Phùng Duẫn Hâm nghĩ nghĩ liền nói: "Vậy chúng ta thi nhau biểu diễn tài năng đi" Dùng cái này khỏa lấp trò lúc nãy, cũng xem như sáng suốt đi, còn thuận lợi có tư liệu để thu thập.
Các khách mời lại không nghĩ như vậy, nghe đạo diễn nói xong đều lâm vào hoang mang. Ta vừa nghe cái gì? Biểu diễn tài năng sao? Hôm nay là mùng một Tết? Có khách đến chúc Tết sao? Ngươi là cha ta?
Lạc Tĩnh Dực còn muốn trừng tiếp, Phùng Duẫn Hâm đã hồi ánh mắt trở về: Chuyện này phải do ta quyết định không thể cứ dựa vào ngươi làm bừa!
Lạc Tĩnh Dực : Muốn chết?
Phùng Duẫn Hâm: ...
Lập tức đổi sang biểu cảm khóc lóc cầu xin: "Xin ngươi, ta không nghĩ được trò gì khác để khuấy động bầu không khí! Ngươi cũng không muốn ở đây cả ngày đúng không?"
Lạc Tĩnh Dực phiền lòng than một tiếng, nhưng cũng đành theo như vậy, tốt xấu gì trò này cũng không cần tiếp xúc người xa lạ. Phùng Duẫn Hâm lên thứ tự thực hiện từ 1 tới 8, ai cũng đừng hòng trốn. Trần Cách thứ bảy, Lạc Tĩnh Dực cuối cùng.
Tống Như Ngữ biểu diễn đầu tiên, hào hứng biểu diễn ca khúc chủ đề của show tuyển tú trước đó nàng tham gia. Múa hát xong, Tống Như Ngữ thở hồng hộc, nói cũng không nổi. Nhưng mà hiệu quả thu được nát bét, gọi là biểu diễn tài nghệ, một chút tài một chút nghệ tìm mãi cũng không có. Nhảy thì trật nhịp, hát còn lạc giọng, làm người ta minh bạch tại sao Tống Như Ngữ vào vòng hai đã bị loại, cũng không phải chương trình khắt khe.
Tiếp đến là Tiền Vũ.
Cũng là idol, Tiền Vũ nhìn biểu cảm mọi người nhịn cười đến hết muốn chịu nổi, biết mình nếu biểu diễn giống vậy, hẳn sẽ bị cười nhạo một trận ra trò. Hắn suy nghĩ nửa ngày, nói: "Ta cũng không thật sự có tài nghệ gì. Bằng không ta bắt chước tiếng chó sủa đi"
Tống Như Ngữ: "Này cũng gọi là tài nghệ?"
Tiền Vũ không phục: "Ta bắt chước đảm bảo giống!". Hắn vừa dứt lời đã lập tức làm, một hơi mà gâu gâu gâu đầy nhịp điệu. Không chỉ bắt chước tiếng kêu lúc bình thường, mà còn có thể bắt chước tiếng sủa khi cắn nhau, khi đòi ăn, đích xác là có điểm giống.
Đến lúc hắn muốn bắt chước tiếng chó kêu khi