Trần Cách lái xe vô cùng cẩn thận, chỉ sợ va quẹt vào đâu nàng liền hói đầu trọc trán bồi thường. Tư tỷ một bên âm thầm đánh giá bộ quần áo giá trị mấy vạn trên người Trần Cách, diễn viên tuyến mười tám đào đâu ra tiền nhiều như vậy, tư tưởng bắt đầu nhảy đến những chuyện không đứng đắn, dọa cho nàng đứng ngồi không yên. Cướp ngân hàng? Hay là vẫn bị bao nuôi?
"La Hân?" Tư tỷ vuốt cằm cân nhắc. "Bạn của Phùng đạo sao? La Hân? Chưa từng nghe nói tới, ngươi xác định nghe đúng không?'
"Đúng mà" Trần Cách trả lời.
Tư tỷ đầu óc mau lẹ nghĩ đến một giả thuyết: "Không phải lấy bừa một cái tên giả để lên chương trình đấy chứ?"
Trần Cách chuyên tâm quan sát dòng xe cộ trước mặt: "Không phải đâu, nàng không làm trong ngành giải trí, ngươi chưa nghe qua tên cũng là điều bình thường"
Tư tỷ tuy chỉ là người đại diện tuyến ba, nuôi một đống quân tuyến mười tám, nhưng ở trong vòng lăn lê gần mười năm, khứu giác nghề nghiệp vẫn có một chút. " Quay đầu gặp mặt liền biết có nhận thức nàng không"
Các nàng đến bệnh viện xong, đang muốn tìm đoàn phim nằm ở đâu, Tống Như Ngữ đã gọi cho Tư tỷ: "Tư tỷ... Ngươi đến chưa?" Giọng nghe như người vừa về từ lòng đất, chết đi sống lại mấy lần.
"Ta đến rồi ta đến rồi. Ngươi tốt hơn chưa? Đang ở đâu?" Nghe Tống Như Ngữ nói số phòng xong hai người cùng đi lên. Vừa lên tới nơi, Trần Cách bắt gặp đại ca quay phim của đoàn được người ta đỡ đi wc. Hắn cao hơn 1m8, vóc người to cao, ngày thường là một nam tử hán, khiêng camera trên vai chạy qua chạy lại hai đầu bờ ruộng không chút thở dốc, vậy mà giờ phút này cả người còn run, sắc mặt so với khoai tây xào trong cơm hộp còn vàng hơn...
Trần Cách nhìn hắn cường tráng khỏe mạnh còn suy sụp thế này, khẳng định tình trạng của những người khác còn tệ hơn. Lúc tìm ra được Tống Như Ngữ, thấy Tống Như Ngữ đang nằm trong một phòng bốn giường, đều là người của đoàn làm phim. Trong góc khuất là Nhậm Nghiên, người cuộn tròn như tôm khô.
Tống Như Ngữ thấy Tư tỷ liền òa khóc, Tư tỷ "ai nha" hai tiếng liền đem Tống Như Ngữ ôm vào lòng, giống như mụ mụ vuốt ve đứa con mới vừa đứt ruột đẻ ra, vuốt bao nhiêu cũng không đủ. Tư tỷ hỏi Tống Như Ngữ rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, Tống Như Ngữ chưa có trả lời Tư tỷ, mắt liếc về Trần Cách một chút, sợ Trần Cách nói ra chuyện mình đầu độc cả đoàn, hại mọi người một trận sống dở chết dở.
Trần Cách không lên tiếng cũng không có ý định lên tiếng, đi đến chỗ Nhậm Nghiên. Hai giường còn lại cũng là thành viên của đoàn đang nằm nghỉ, những người này có người thân đến chăm nom, hoặc người cùng công ty ghé qua hỏi thăm, duy chỉ có Nhậm Nghiên bơ vơ nằm co ro.
Nhậm Nghiên không ngồi wc nổi, cũng không nôn ra được cái gì nữa. Nàng đưa mắt nhìn chai nước đặt ở trên tủ cuối giường, muốn nhấp chút nước cho đỡ mệt, nhưng mà không ai bên cạnh, chỉ có thể tập trung ý chí ngồi dậy, tự mình phục vụ. Ngay lúc nàng muốn trở mình, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
"Đừng nhúc nhích, để ta lấy cho ngươi, nghỉ ngơi đi" Nhậm Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Trần Cách.
Là Trần Cách thập phần xinh đẹp tươi mát ôn nhu a!
Nhậm Nghiên ô ô khóc lóc: "Oa bồ câu bồ câu, thật may mắn có ngươi a, nếu không ta sớm trở thành quá phụ chết khát"
Trần Cách: "..." Hay chưa ngươi tự nhận mình góa bụa... Trần Cách nhìn một vòng không thấy bình thủy, liền cầm ly ra ngoài. Đưa ly nước cho Nhậm Nghiên còn cẩn thận dặn dò: "Hơi nóng, ngươi uống chậm một chút"
Nhậm Nghiên hai tay ôm lấy ly nước, chầm chậm nhấp từng ngụm, cũng không dám uống quá nhiều sợ lại buồn nôn, muốn xoay người đặt lại ly lên tủ. Trần Cách liền tiến lên nhận lấy cất giúp. Nhậm Nghiên hết sức cảm động, bảo Trần Cách ngồi bên cạnh mình, vòng tay qua ôm eo, tựa đầu vào vai nàng: "Bồ câu của chúng ta như thế nào lại tốt như vậy... Hiện tại gả cho ngươi còn kịp không?"
Trần Cách cùng Nhậm Nghiên bên này nhỏ to tâm sự, Tư tỷ chợt la lên một tiếng: "Là ngươi làm??!!" La to đến nỗi người trong phòng lẫn người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn vào, nhưng thực mau cũng không thèm để ý, ai cũng biết là do Tống Như Ngữ gây nghiệp.
Tống Như Ngữ nhún nhún vai, mặt nhăn nhó: "Chuyện này sao có thể trách ta, đều là do Tiền Vũ một hai nằng nặc đòi hái về, ta nói bỏ đi, hắn lại muốn chính mình làm chủ, muốn biểu hiện trước mặt Phùng đạo. Lại nói ai mà biết rau kia có độc? Nhìn giống rau lang như đúc"
Tư tỷ làm dấu suỵt: "Hóa ra chuyện này đều do Tiền Vũ khởi đầu, nhưng lời này ngươi chỉ được nói với ta, tuyệt đối không được truyền lung tung ra ngoài. Người đại diện của Tiền Vũ cũng tới, công ty của hắn lợi hại, thủ đoạn marketing đều hạng nhất, quản lý mấy chục vạn tài khoản khống bình. Bên đó ghét bỏ phát một đống thông cáo hắc ngươi, ngươi muốn khóc cũng không kịp"
Tống Như Ngữ còn muốn cãi, bỗng nhiên nghe được âm thanh Tiền Vũ bên ngoài truyền vào, lập tức câm miệng.
Tư tỷ hảo tâm khuyên bảo, dặn dò Tống Như Ngữ không được tìm thêm rắc rối, chuyên tâm ghi hình kiếm tiền là được. Nếu muốn ăn bậy thì ăn một mình, đừng làm cho cả đoàn phải theo vào bệnh viện hầu hạ nàng. "Ngươi biết một ngày đình trệ thế này, chi phí sân bãi máy móc cùng tiền thuốc men bồi thường đến phát ốm không?"
Vừa nghe đến tiền, Tống Như Ngữ liền khẩn trương lên: "Nhiều ít a?"
Tư tỷ: "Còn biết sợ? Chuyện này ta phải thương lượng lại cùng đoàn phim thật kỹ, bớt được chút nào hay chút đó"
Tống Như Ngữ nói nhỏ xíu: "Công ty sẽ giúp ta chi trả chứ?"
Tư tỷ tủm tỉm: "Sẽ"
Tống Như Ngữ vui vẻ nhào lên ôm Tư tỷ, lại nghe thấy Tư tỷ nói: "Công ty sẽ trả giúp ngươi, sau đó trừ vào thù lao của ngươi, một phân cũng không thiếu"
Tống Như Ngữ: "...."
Tư tỷ hiện tại đau đầu muốn chết, bao nhiêu việc chất đống . Tiểu Mao bên kia đang có cơ hội chen vào một dự án web drama, thời lượng lên hình không hề ít, là tài nguyên tốt nhất tranh thủ có được từ lúc nàng xuất đạo đến nay, dĩ nhiên muốn nắm lấy.
Tư tỷ đang thương thuyết cho Tiểu Mao dở dang, nghe động tĩnh vụ ngộ độc bên này, sợ lại liên quan đến mạng người, lập tức chạy đến. Trên đường đi còn cố ý liên hệ pháp lý, thử xem đòi đoàn phim tiền đền bù bao nhiêu thì được, mong gỡ gạc chút ít. Nào ngờ đầu sỏ gây tội lại chính là Tống Như Ngữ. Thế này còn mặt mũi nào cầm thù lao, phỏng chừng còn phải đền ngược cho người ta đến cạn túi.
Tư tỷ tự nhủ mình phải đến thương lượng với người đại diện của Tiền Vũ, mỗi người chịu một nửa. Không, tốt nhất là bên kia phải trả nhiều hơn.
Tư tỷ tính toán đến thăm Phùng Duẫn Hâm trước, Trần Cách sợ nàng lên đó lời qua tiếng lại, liền đi theo sau.
.
Phùng Duẫn Hâm nằm ở lầu trên, hưởng thụ một gian wc riêng. Lúc Lạc Tĩnh Dực tiến vào phòng, Phùng Duẫn Hâm đang video call về nhà.
"...Con làm sao biết sẽ ngộ độc thức ăn chứ, lưỡi con cũng không phải ngân châm thử độc. Ai nha, bố mẹ đừng dông dài nữa, mấy năm nay ta ra ngoài là để chân chính được làm việc mình thích, có thể đừng cằn nhằn nói động đến con nữa được không?"
Lạc Tĩnh Dực nghe ba Phùng Duẫn Hâm bên kia nói to: "Ba cũng không muốn quản con, nhưng con cứ lông bông thế này thật khiến cho ba mẹ mất mặt. Đường đường là con gái lão Phùng, lại đi làm đạo diễn mấy chương trình thực tế rác rưởi. Không hề có giá trị nghệ thuật! Đừng nói hậu thế mấy chục năm sau nhìn lại chê bai, ngay cả hiện tại cũng đều là một đống rác không hơn không kém! Ba khuyên con..."
Phùng Duẫn Hâm trực tiếp cúp máy, quăng điện thoại sang một bên, ôm bụng hít thở, cố gắng đè cơn giận xuống.
Lạc Tĩnh Dực đi đến bên cạnh Phùng Duẫn Hâm, cầm hộp giữ nhiệt gõ gõ một chút, phát ra âm thanh leng keng.
Phùng Duẫn Hâm nghe thấy tiếng động, lại còn ngửi được mùi thơm thơm, lập tức sáng mắt lên.
Lạc Tĩnh Dực giúp nàng đổ canh ra chén: "Ta mua canh vịt hầm củ cải ở khách sạn đem tới, nghe tiểu Triệu nói canh này thích hợp cho người mới ốm dậy, tới nếm thử một chút"
Phùng Duẫn Hâm khó được một lần không cù nhây, nhận lấy chén canh, trong lòng thoải mái hơn chút đỉnh.
"May mà ta còn có ngươi"
Lạc Tĩnh Dực đứng ở mép giường, cười nói: "Đây là ý của tiểu Triệu, ngươi phải nói may mắn còn có tiểu Triệu"
Phùng Duẫn Hâm biết Lạc Tĩnh Dực đang cố chọc cho nàng vui vẻ, uống thêm hai ngụm bèn không uống nữa.
"Vẫn cảm thấy không thoải mái?"
"Không có khẩu vị ăn uống"
"Ta để trong hộp giữ nhiệt cho ngươi, khi nào muốn lại lấy ra uống thêm một chút" Lạc Tĩnh Dực đem nắp đóng chặt. "Có súc ruột không?"
"Ta ăn không nhiều, không cần súc ruột, chỉ cần chuyền nước"
"Tình hình đoàn phim như vậy, ngày mai còn có thể quay sao?"
Phùng Duẫn Hâm bất đắc dĩ chặc lưỡi một tiếng: "Nếu mọi người kiên trì thì chắc là được"
"Tàn tạ đến vậy còn bảo người ta kiên trì?"
Lạc Tĩnh Dực đi vào nhà vệ sinh, hướng bên trong nhìn nhìn, cảm thấy có thể miễn cưỡng sử dụng, cầm bình xịt khử trùng cùng khăn ướt đi vào.
Phùng Duẫn Hâm nằm dựa vào đầu giường: "Không có cách nào khác, thời hạn hợp đồng đều dí sát. Lúc này phải làm cho Tống Như Ngữ cùng Tiền Vũ..."
Phùng Duẫn Hâm đang nói thì có người gõ cửa, nàng cũng không có nhiều sức lực nói lớn, hữu khí vô lực thều thào một tiếng: "Vào đi"
Tư tỷ lộ cái đầu vào, nhẹ giọng kêu: "Phùng đạo"
Phùng Duẫn Hâm: "Ngươi là... A, tiểu Tư, người đại diện bên Bạch Mã điện ảnh" Phùng Duẫn Hâm cùng Tư tỷ trên wechat không thiếu nói chuyện qua lại, nhưng đây mới là lần đầu chân chính gặp mặt. Tư tỷ xách theo một giỏ trái cây mua dưới canteen, để tới một bên bàn: "Là ta, ta tới thăm Phùng đạo"
Lạc Tĩnh Dực đang định đi ra bỗng nghe tiếng người lạ, lập tức cảnh giác cố thủ bên trong.
Bạch Mã điện ảnh không phải là công ty của Trần Cách và Tống Như Ngữ sao? Lạc Tĩnh Dực nhíu mày.
Càng nhắc tên này càng cảm thấy quen thuộc.
Bỗng Lạc Tĩnh Dực bừng tỉnh, này không phải công ty của kẻ điên lẻn vào phòng làm việc của nàng khóc lóc, hại nàng phải thay mới toàn bộ bàn ghế sao?
Trần Cách sao lại lọt vào công ty có những kẻ điên đến vậy?
Lạc Tĩnh Dực: "...." Đau hết cả đầu.
Xin hỏi một chút, đều cùng một công ty với nhau, như thế nào cách biệt về nhân phẩm lại quá lớn như vậy?
Tư tỷ trước là thăm hỏi Phùng Duẫn Hâm, sau là thay mặt Tống Như Ngữ xin lỗi, bảo rằng đứa nhỏ này ngày thường cũng rất thông minh nhanh nhẹn, không biết giờ phút đó lại bị cái gì mà hành xử vụng về. Hơn nữa, dù sao