Nhìn Lạc Tĩnh Dực mang theo ý cười đầy mặt, Phùng Duẫn Hâm thân là đạo diễn, cho dù là đạo diễn tuyến bao nhiêu đi chăng nữa, luôn có thói quen nghề nghiệp, một khi bắt gặp cảnh tượng thú vị nào, đều phải cố gắng quay chụp lưu lại. Phùng Duẫn Hâm len lén lấy điện thoại ghi lại, bị Lạc Tĩnh Dực phát hiện.
"Đừng bận tâm tới ta"Phùng Duẫn Hâm cũng không dừng tay "Cứ ăn tự nhiên"
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Phùng Duẫn Hâm: "Thấy hóa thạch vạn năm bỗng dưng nở hoa, lạ mắt quay lại một chút"
Lạc Tĩnh Dực: "..... Có tin ta đem điện thoại của ngươi bẻ làm đôi?"
"Lạc lão sư tâm tình tốt như vậy, có thể nào thương hoa tiếc ngọc một chút không?"
Lạc Tĩnh Dực cười cười, không tiếp tục đấu võ mồm với nàng: "Ngày mai là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, đêm mai quay xong ta liền rời đi"
Một câu của Lạc Tĩnh Dực đem Phùng Duẫn Hâm tê hết cả người. Lúc trước cầu xin Lạc Tĩnh Dực có thể ở thêm ba ngày thành công, nghĩ rằng chắc chắn có thể thu xếp ổn thỏa. Có ai ngờ lại phát sinh việc ngộ độc đâu?"
"Lạc lão sư đừng mà, chẳng phải phát sinh việc kia khiến mọi thứ bị đình trệ hay sao.." Phùng Duẫn Hâm lập tức cất điện thoại, đau khổ hướng về phía Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực cũng thật hết cách: "Ta quả thật không thể kéo dài được nữa, cắn răng cho ngươi thêm ba ngày đã là hết khả năng của ta. Hơn nữa, tư liệu ngươi hứa giúp ta thu thập đâu rồi?"
Phùng Duẫn Hâm: "...Không phải đoàn làm phim đều ngộ độc gục ngã hết sao, chỉ mới tìm được một ít..."
Lạc Tĩnh Dực: "Cho nên chính ta phải tự mình gấp rút đi tìm thôi, bên Bắc Kinh cũng còn cả núi công việc phải xử lý. Ngươi cùng bộ phận hậu kỳ nên họp lại để tìm cách cứu vớt chương trình đi" Ngữ điệu Lạc Tĩnh Dực hoàn toàn nghiêm túc, xem ra không thể thương lượng. Rốt cuộc Lạc Tĩnh Dực nắm trong tay mấy cái hạng mục lớn lên đến mấy trăm triệu, mình cũng không tiện làm chậm trễ nàng, Phùng Duẫn Hâm thức thời mà im lặng, bắt đầu tính toán ngày mai quay Lạc Tĩnh Dực nhiều một chút, tranh thủ mài dũa nội dung cho đặc sắc, tiện cho sau này.
Đoàn làm phim nghỉ ngơi một ngày, cơ thể xem như không còn nguy hiểm, nhưng mà tinh thần vẫn thật sự không tốt, cảm giác buồn nôn vẫn còn treo lơ lửng trên đầu, có gió lạnh ùa qua thôi cũng rùng mình muốn chạy vào ôm wc. Rõ ràng là một đoàn người trẻ trung căng tràn sức sống, trải qua phen kinh hoàng như vậy tất cả đều đi xuống rõ rệt.
Khách mời càng thảm hơn.
Vừa mới thoát khỏi tàn dư ngộ độc, lên hình còn phải tận lực biểu hiện bộ dạng hoạt bát năng nổ, dư thừa tinh lực, đối với máy quay liên tục cười nói bắn tim. Chính là cười không nổi, chỉ có thể liệt liệt cơ mặt cố mà cười rộ lên, nhưng mà mí mắt đều muốn gục xuống, make up cũng không che hết được quầng thâm, bầu không khí uể oải áp suất thấp âm thầm len lỏi giữa những tiếng cười hề hề khiến mọi thứ càng trở nên quỷ dị. Ai không biết chắc còn tưởng đám người này quay phim kinh dị.
Buổi sáng cùng nhau quay cảnh nấu bữa sáng trong sân.
Trần Cách toàn bộ thời gian cùng Tống Như Ngữ làm việc đều thả lỏng, biểu hiện đến thực sự tự nhiên, lúc nào nên cười lúc nào nên cùng Tống Như Ngữ trò chuyện, giống như hoàn toàn không để ý chuyện xảy ra hôm qua. Ngược lại Tống Như Ngữ nặng nề gượng gạo, bị phó đạo diễn nhắc vài lần về biểu cảm của mình. Tống Như Ngữ hiểu ra được, cái gì gọi là diễn viên chân chính rồi.
Trần Cách này quả thật có thể diễn.
Giờ nghỉ buổi trưa, Triệu Liễm lại đóng gói thức ăn khách sạn đem đến, Phùng Duẫn Hâm dường như sợ không đủ náo nhiệt, một hai gọi Trần Cách đến ăn cơm chung. Tống Như Ngữ đứng một bên nghe được, cảm thấy đặc biệt khó hiểu. Trần Cách rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể nắm Phùng đạo trong lòng bàn tay, để Phùng đạo đối xử với nàng tốt đến như vậy? Ăn cơm cũng gọi nàng lên ăn cùng, chẳng lẽ bởi vì La Hân kia?
Nghĩ vậy, Tống Như Ngữ lập tức cảm thấy rất lo sợ. Khó trách Trần Cách một bộ dạng kiêu ngạo không để ai vào mắt, hóa ra nàng tìm thấy chỗ dựa. Lỡ đâu nàng bên tai Phùng đạo thủ thỉ châm ngòi thổi gió, khiến cho Phùng đạo cắt ghép lung tung bôi đen ta?
Tống Như Ngữ càng nghĩ càng kinh hãi.
Hoặc dứt khoát làm cho ta vô hình, lên sóng không được bao nhiêu giây? Chẳng lẽ chuyến này ta đi ra ngoài làm việc đều là công cốc? Tống Như Ngữ trong tay cầm cọng khoai tây vừa ăn vừa hốt hoảng lo lắng, cả ngày cũng nuốt chưa trôi.
Chờ đến ba bốn giờ chiều, nắng không còn gay gắt, toàn bộ đoàn đi ra ngoài hái vải. Cây vải không tính là cao, hơn nữa tới mùa trái nhiều đến nỗi một vòng bên ngoài cành đều rũ xuống, cao như Trần Cách chỉ cần duỗi tay hoàn toàn có thể hái được.
Nhưng tới gần thân cây bên trong vẫn có những chỗ đòi hỏi phải có thang leo lên. Hồ đạo cầm thang, hỏi có ai muốn tự nguyện không, thời lượng lên hình sẽ nhiều.
Tống Như Ngữ lập tức xung phong: "Để ta". Tống Như Ngữ xuất thân là idol có học qua vũ đạo, thân hình có sự nhẹ nhàng nhất định, leo thang cơ bản không làm khó được nàng. Đeo lên bao tay mang theo kéo, Tống Như Ngữ đứng trên cao ra sức mà cắt vải bỏ vào sọt.
Hồ đạo nhắc nhở nàng: "Tiểu Tống, biểu cảm của ngươi quá cứng nhắc, thả lỏng một chút. Còn nhớ ca khúc lúc trước ngươi luyện tập cho chương trình tuyển tú không? Vừa hái vừa ngân nga một hai câu, cũng dễ ôn lại ký ức về ngươi cho khán giả" Tống Như Ngữ chỉ có thể làm theo, vừa hái vừa hát. Trưa nóng làm nàng chảy mồ hôi ngứa ngáy râm ran, mắt còn bị chói nắng. Tống Như Ngữ toàn thân cảm thấy khó chịu, nhưng để lên hình phải cố gắng nhẫn nhịn.
Tống Như Ngữ nóng đến choáng váng, cúi đầu xuống liền trông thấy Trần Cách.
Trần Cách lại cùng nữ nhân tên La Hân đứng bên nhau.
Trần Cách hơi nhón chân, có thể dễ dàng đem mấy trái vải ở bên ngoài hái xuống. Tuy rằng đứng đây không lên hình mấy, nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm nên vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, vui vẻ hớn hở chạy tới chạy lui hái hái. Trần Cách đem trái để vào sọt tre sau lưng, tình cờ thấy được Lạc Tĩnh Dực đang xoa xoa hông.
"La tỷ không thoải mái sao?"
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách vẻ mặt lo lắng, giống như rất quan tâm đến mình, trong lòng âm thầm nghĩ, đứa nhỏ này đúng là lúc nào cũng để ý đến ta.
"Không có gì, ngồi hoặc đứng lâu đều bị như vậy, bệnh nghề nghiệp"
Lạc Tĩnh Dực thanh âm trầm thấp, hai người còn cách nhau một khoảng, Trần Cách không nghe rõ lắm, chạy đến bên người Lạc Tĩnh Dực gần thêm một chút: "La tỷ có đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Có, nhưng vô dụng. Bác sĩ đều khuyên ta hạn chế ngồi lâu, chịu khó đi lại vận động cơ thể, nhưng công việc của ta đòi hỏi một lần ngồi xuống là dính chặt vào ghế, nên bệnh cũ vẫn luôn dai dẳng không dứt"
Trần Cách tò mò: "La tỷ làm công việc gì?"
Thân là một vị biên kịch ưu tú, Lạc Tĩnh Dực mở miệng đều có thể bịa đặt tới lưu loát: "Nhân viên văn phòng"
Trần Cách gật gật đầu: "Đúng là bệnh kinh niên của dân văn phòng"
Hai người thật ra chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng xích lại gần nhau tâm tình đều không ngăn nổi mà trở nên vô cùng vui vẻ, ý cười tràn lan trên mặt giấu đi đâu được. Tống Như Ngữ từ trên cao nhìn xuống, thấy Trần Cách cùng La Hân dính thành một khối như keo, không ngừng nói cái gì đó.
Tống Như Ngữ trên tay cầm một đống cành vải, trái nào trái nấy to tướng lại còn tươi rói.
La Hân bên này nói nói, Trần Cách mặt biểu lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó lại cười đến xinh đẹp.
Trần Cách vì sao cười đến vui vẻ như vậy?
Tống Như Ngữ mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, mặt trời chói chang xuyên qua cành lá đem lưng nàng nướng cháy, trong đầu lửa giận điên cuồng nhảy múa.
Các nàng có phải đang nói xấu ta?
Tống Như Ngữ mi mắt muốn sụp xuống, cố gắng ổn định tinh thần, chờ cho nàng bình tĩnh lại, phát hiện chùm vải nặng trĩu trên tay đã hướng Trần Cách và La Hân rơi xuống.
Lạc Tĩnh Dực đưa lưng về phía Tống Như Ngữ, không phát hiện trên đỉnh đầu có vật lạ đang mau chóng rơi