Lúc gọi điện thoại cho Tư tỷ, tay Tống Như Ngữ không nhịn được run rẩy.
Chuông reo lâu như vậy, Tư tỷ cũng chưa tiếp.
Tại sao lại như vậy?
Vì cái gì Trần Cách có thể đổi cp??
Tư tỷ sao lại không nghe máy?
Tống Như Ngữ cảm thấy khủng hoảng mãnh liệt, giống như cả thế giới thông đồng với nhau chơi xấu mình, bỏ rơi mình!
Ngay lúc Tống Như Ngữ trong lòng nóng như lửa đốt, Tư tỷ cuối cùng cũng bắt máy.
"Tư tỷ!" Tống Như Ngữ không kiềm chế được hét lên, không đầu không đuôi quăng ra một câu: "Trần Cách chung cp với người khác rồi!"
Vốn tưởng rằng Tư tỷ cũng sẽ kinh ngạc như nàng, thậm chí vuốt đuôi theo nàng mắng Trần Cách. Không nghĩ tới Tư tỷ chỉ lẳng lặng ừ một tiếng "Ta biết rồi"
Tống Như Ngữ: "?"
"Còn có chuyện gì khác không tiểu Tống? Ta đang có cuộc họp bên này, khi nào xong ta gọi lại cho ngươi sau" Giọng Tư tỷ xác thực bình tĩnh, nói chuyện cũng uể oải không cao hứng.
"Ngươi biết rồi?" Tống Như Ngữ vẫn hỏi không buông. "Ngươi cũng biết!! Vì cái gì chỉ mình ta không biết?!"
"Việc này rất đột ngột, không thể thông báo rõ cùng ngươi trong chốc lát được" Mới đây không lâu, đoàn làm phim liên hệ Tư tỷ, nói rằng bên đài truyền hình vừa biết chân tướng vụ ngộ độc nên không muốn Tống Như Ngữ lên hình nhiều, thái độ còn rất quyết liệt. Nếu Bạch Mã điện ảnh kiên trì muốn bảo hộ Tống Như Ngữ, bên đài lập tức bắt đền toàn bộ tổn thất lẫn truy tố pháp luật. Riêng Trần Cách đoàn phim bọn hắn thương lượng giữ lại được, chỉ cần tách nàng khỏi Tống Như Ngữ, đồng nghĩa với việc hủy cp.
Tư tỷ lúng túng không biết giải quyết thế nào, hỏi qua ý kiến ông chủ, ông chủ lập tức khoát tay đồng ý.
Trong phòng họp tiểu Mao đứng ngồi không yên, nhà sản xuất, nhà phát hành, lãnh đạo cấp cao của công ty đều đang ngồi chờ Tư tỷ quay về. "Được rồi ta đang vội, có gì nói chuyện sau"
Tống Như Ngữ: "Alo...alo...Tư tỷ!"
Tư tỷ cúp máy rồi.
Tống Như Ngữ cầm chặt điện thọai, sắc mặt tái nhợt, cả người đều lạnh. Bên này đạo diễn tổ B léo nhéo gọi, Tống Như Ngữ phiền não muốn rụng tóc.
Trần Cách nương tựa thành công Phùng đạo rồi?
Khẳng định là thông qua La Hân, bò tới ôm được đùi tổ đạo diễn. Nếu không vì cái gì một diễn viên tuyến mười tám như cô ta có thể làm mọi người để mắt tới như vậy?
Nghĩ đến đây, Tống Như Ngữ cười lạnh.
Hóa ra ở vườn vải ta ngu dốt tạo cơ hội cho ngươi thể hiện. Tuy rằng xây xát chút đỉnh, nhưng cũng đủ làm cho La Hân mủi lòng che chở cho đứa ngốc đó.
Rốt cuộc là diễn viên, cũng có thể diễn tới nơi tới chốn a, công lực thâm hậu.
Tống Như Ngữ ghen ghét đến muốn khạc ra máu, không ngừng kết tội Trần Cách để an ủi chính mình. Cái chương trình rác rưởi này làm gì có ai thèm xem? Đừng nói là phát sóng không nổi một bọt nước, phỏng chừng thảm quá đều bị ngưng sóng sớm. Chỉ có loại cáo già đói khát một năm liền không có công tác như Trần Cách mới coi trọng!
Tống Như Ngữ nghĩ tới đó, cả người nhẹ nhõm hơn không ít. Ta chỉ là đến cho có mặt thôi, nhận được tiền liền cút. Đóng máy trở về Bắc Kinh tái chiến, ta so với ngươi khẳng định cũng có nhiều cơ hội hơn.
Chỉ cần Tống Như Ngữ ta còn một hơi thở, ta liền tìm cách bóp chết ngươi!
Sau đó Tống Như Ngữ làm bộ sinh bệnh, sống chết không chịu quay nữa, trở về phòng của mình đóng cửa lại. Đạo diễn tổ B gọi nửa ngày cũng không mở cửa. Hắn không có biện pháp, đành phải báo lại với Phùng Duẫn Hâm.
Lạc Tĩnh Dực vừa lúc đứng đó nghe được, hỏi Phùng Duẫn Hâm: "Khi nào tập một lên sóng?"
"Hai ngày nữa"
"Được rồi" Lạc Tĩnh Dực quay sang đạo diễn tổ B nói "Không cần gọi cô ta nữa, muốn ngủ tới lúc nào thì ngủ. Mấy ngày sau cô ta có gào khóc xin trở lại cũng đừng cho"
Đạo diễn tổ B lưỡng lự hướng mắt về Phùng Duẫn Hâm chờ chỉ thị.
Phùng Duẫn Hâm: "Ngươi nghe nàng. Từ giờ trở đi nàng được phép chỉ đạo"
Người kia rời đi rồi, Phùng Duẫn Hâm tò mò lôi Lạc Tĩnh Dực ra một góc kín đáo hỏi nhỏ: "Lạc lão sư, ngươi mau tiết lộ một chút, có phải ngươi đã có biện pháp sửa mặt Tống Như Ngữ rồi không?" Lạc Tĩnh Dực nhìn sang thấy Phùng Duẫn Hâm cả người hưng phấn đến đỏ bừng mặt, cái đuôi đằng sau quẫy tưng bừng, ghét bỏ nói: "Bộ dạng cuả ngươi là vui sướng khi người gặp họa sao?"
"Làm gì có a, tiểu Tống kia gặp tai họa đối với ta không quan hệ. Ngươi ta chỉ là tò mò thủ đoạn của Dực tỷ tỷ nha~ Mỗi lần xem ngươi ra tay trừng trị đám tiểu quỷ phiền toái không có nhãn lực đều đặc biệt đã ghiền!"
Lạc Tĩnh Dực cười cười: "Vậy ngươi chờ đi"
"Hừ, còn mỡ treo lơ lửng miệng mèo, làm cho người ta thêm ngứa ngáy thèm thuồng"
"Khẳng định bao ngươi đã ghiền, không làm ngươi thất vọng"
"Aaaa, mau mau làm ta đã ghiền, thỏa mãn ta a!" Phùng Duẫn Hâm càng gấp không chờ nổi.
.
"Chúng ta hướng về nông