Lạc lão sư đêm nay muốn ngủ lại Lệ thôn?
Triệu Liễm bỏ di dộng xuống, trầm mặc chép miệng một cái.
Từ khi nào Lạc lão sư muốn ngủ chung chỗ với người khác a? Chẳng phải lúc nào lão Phật gia nhà mình cũng tiếc hận bản thân không có khả năng phi lên mặt trăng tránh xa hồng trần đen bạc sao?
Nghe như thế nào cũng có cảm giác đêm nay nàng ở đó là để đem Trần Cách đi thị tẩm. À không, tầm bậy, là ngủ cùng. À không à không, Triệu Liễm vò đầu bứt tai, cảm thấy nói thế nào cũng không đúng.
Triệu Liễm cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nghe giọng điệu của Lạc Tĩnh Dực liền biết chuyện này đã định, cứ theo đúng như vậy mà làm. Triệu Liễm nhanh chóng đi gom góp đồ đạc.
Kể từ khi Lạc Tĩnh Dực không tìm được trợ lý cá nhân, mọi sinh hoạt của Lạc Tĩnh Dực đều do Triệu Liễm cần cù an bài cho nàng, còn làm đến rất không tồi khiến cho Lạc lão sư chưa có điều gì chê trách.
Hai ngày trước Lạc Tĩnh Dực gọi Triệu Liễm lại, cầm một bao lì xì bồi dưỡng nhét vào tay nàng, xấp xỉ hai tháng lương trong đó, làm Triệu Liễm vui vẻ đến nỗi suýt nhào đến ôm chồm lấy Lạc lão sư. Nên bây giờ đừng nói là đem chăn màn qua, bảo Triệu Liễm bứng sạch sẽ khách sạn bê đến Lệ thôn, nàng cũng đặc biệt có tinh thần làm.
.
"Trần Cách, đêm nay ngủ cùng ta đi" Lúc Lạc Tĩnh Dực vươn tay ra nắm, bình tĩnh nói ra câu đó, tất cả đều vượt quá dự kiến của Trần Cách.
Lạc Tĩnh Dực cũng không định nói gì thêm, sau khi cúp điện thoại vẫn không buông tay Trần Cách ra, còn đặc biệt tự nhiên mà nghiêng người tới hỏi: "Ban nãy dùng sức quá mạnh nên vẫn còn khó chịu sao?"
Trần Cách gật gật đầu.
Lạc Tĩnh Dực lúc nãy gọi điện thoại có liếc ra ngoài kiểm tra, thấy trên cánh tay Tống Như Ngữ vẫn còn hằn rõ dấu nắm đỏ rực của Trần Cách, thậm chí dần chuyển sang bầm tím, đủ biết Trần Cách dồn bao nhiêu sức bóp nát Tống Như Ngữ.
"Nhìn không ra được ngươi ngày thường ngoan ngoãn, xuống tay lại đặc biệt tàn nhẫn" Trần Cách nghe thấy Lạc Tĩnh Dực dùng từ "ngoan" hình dung về mình, cảm thấy La tỷ hình như hiểu lầm.
Trần Cách cao giọng: "Ban nãy ta ra tay cũng chưa gọi là tàn nhẫn"
Lạc Tĩnh Dực cười đáp: "Thì ra rất có dã tính a"
Lạc Tĩnh Dực hỏi xin nhân viên một ít thuốc nước rồi mang Trần Cách lên sân thượng ngồi đối diện mình, sau đó chấm thuốc, xoa nắn nhẹ nhàng, lại giúp Trần Cách xoay xoay chuyển động cánh tay một chút: "Còn có thể ra tay ác hơn? Trước đây từng luyện võ?"
"Có thể coi là vậy" Trần Cách ỉu xìu trả lời, rõ ràng là hứng thú không cao, đổi lại thành người khác trải qua một trận giằng co như vậy, ai cũng không tránh khỏi suy sụp.
Tuy rằng cả người uể oải, nhưng Trần Cách không nghĩ rút cánh tay từ chỗ Lạc Tĩnh Dực về, có lẽ vì Lạc Tĩnh Dực thủ pháp xoa bóp quá điêu luyện, giúp bản thân trút được không ít khó chịu, cũng có thể bởi vì đã đơn độc bươn chải bên ngoài quá lâu, trái tim càng lúc càng khô cằn, giờ phút này có một người sẵn sàng vô điều kiện bên cạnh che chở động viên, như một ngọn lửa nhỏ bùng lên đúng lúc, xua đi bao giá lạnh. Trần Cách từ khi xa gia đình lên Bắc Kinh đến nay, vẫn chưa cảm thụ được sự ấm áp như thế này thêm lần nào nữa.
"Ngươi lúc nhỏ từng bị người khác khi dễ bắt nạt?" Lạc Tĩnh Dực cũng không vội, như cũ giúp Trần Cách xoa nắn, sợ Trần Cách khó chịu nên tùy tiện hỏi một câu để dời đi sự chú ý.
Trần Cách không ngờ Lạc Tĩnh Dực hỏi như vậy, cho dù thuận miệng đoán mò hay là vẫn nhìn ra được, ngạc nhiên mở hơi to đôi mắt.
Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách bộ dạng giống như không nghĩ tới bị mình đoán một lần liền trúng, âm thầm cười trộm, nghĩ nghĩ: Tỷ tỷ đây dù sao cũng là biên kịch gia kinh nghiệm đầy tràn, xây dựng không ít tư duy cùng hành vi nhân vật, đương nhiên có thể đọc vị được nhà ngươi"
Trần Cách đáp: "Cũng không tính là ta bị khi dễ"
"Vậy là ai?" Lạc Tĩnh Dực thật mau mà nắm bắt được lấy " Là mẹ ngươi?"
Trần Cách im lặng một chút, sau đó gật gật đầu: "Cha ta mất vì tai nạn lao động lúc mẹ mang thai ta, từ nhỏ trong nhà neo đơn chỉ có hai người. Có những kẻ thấy vậy, liền bắt đầu đến kiếm chuyện gây sự chòng ghẹo. Mẹ vì luôn phải tăng ca để kiếm tiền nuôi ta, sức khỏe càng lúc càng đi xuống. Ta cũng không nghĩ mình cứ phải để cho mẹ nhọc lòng bảo vệ, lúc vào cấp hai trong khu tập thể có một vị học tỷ là kiện tướng võ thuật, ta nhờ nàng dạy cho một ít phòng thân. Sau này những kẻ kia quen thói như cũ đến quấy, ta liền liều mạng xông lên đánh nhau một trận với bọn chúng, dần dần nhà cửa trở nên bình yên như cũ"
Trần Cách dùng ngữ khí thong thả kể lại chuyện xưa, còn sợ Lạc Tĩnh Dực nghe xong bận lòng, hướng về nàng cười cười nói: "Ta có phải rất lợi hại không?"
Lạc Tĩnh Dực gật gật đầu nói: "Không ngại ăn khổ, giữ vững sơ tâm tiến bước, một ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ thành công trên con đường mình chọn"
Trần Cách nghiêm túc đáp lại: "Ân"
Hai người trò qua chuyện lại một chút, Lạc Tĩnh Dực xoa xong, nói với Trần Cách: "Ngươi thử hoạt động một chút xem như thế nào. Nếu vẫn còn đau chúng ta tới bệnh viện"
Vừa nghe lại phải đi bệnh viện, Trần Cách mặc dù còn khó chịu cũng lập tức giấu đi, xua tay mà nói: "Không đau không đau, ngủ một giấc dậy là hết"
Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng, không có bộ dạng công chúa nhõng nhẽo, khá tốt.
Muốn vào đoàn làm phim của Lạc Tĩnh Dực, tuyệt đối không thể bệnh công chúa yêu sách nũng nịu, yêu sách không trở thành diễn viên giỏi được.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là Phùng Duẫn Hâm đến. Gõ còn rất có nhịp điệu, hoàn toàn không có chút đứng đắn.
"Vào đi, cửa không khóa" Lạc Tĩnh Dực nói
"Không phải ta sợ làm lỡ việc của hai người sao" Phùng Duẫn Hâm hí hửng mà nhảy nhảy vào, cũng không nhìn Lạc Tĩnh Dực, chỉ hướng Trần Cách cười cười.
Trần Cách không biết vẻ mặt của Phùng Duẫn Hâm mang ý tứ gì, mà làm lỡ là làm lỡ cái gì, có thể là ngôn ngữ riêng của đôi bạn già này đi, nên chỉ lịch sự cười một cái đáp lại.
"Tống Như Ngữ đâu rồi, còn nổi điên sao?" Lạc Tĩnh Dực hất cằm về phía tủ lạnh, ngụ ý bảo Phùng Duẫn Hâm ngươi cũng tới đây rồi, thuận tiện rót cho ta ly rượu.
Phùng Duẫn Hâm: "..."
Trần Cách ngồi ngay cạnh tủ lạnh, sai ngươi không sai bảo nàng a?
Không còn cách khác, kiếp nạn của ta vẫn là cung phụng lão Phật gia.
Phùng Duẫn Hâm đi rót rượu cho Lạc Tĩnh Dực, nhân tiện lấy hai lon nước trái cây cho mình và Trần Cách.
"Có cho vàng cũng không dám quậy nữa, nếu không ta liền lập tức còng đầu cô ta về đồn. Người đại diện đang bay tới, nửa đêm sẽ cung thỉnh tiểu yêu quái này quay về Bắc Kinh" Phùng Duẫn Hâm đem lon nước uống ừng ực mấy ngụm, quay sang hỏi Trần Cách: "Đồ đạc của ngươi hư hỏng thế nào? Bắt Tống Như Ngữ bồi thường đi"
Lạc Tĩnh Dực trả lời thay: "Ta xem qua, đều bị cắt nham nhở"
Phùng Duẫn Hâm: "Điên rồ, ít nhất cũng phải bắt đền mười vạn"
Lạc Tĩnh Dực: "Mười vạn quá ít, thế nào cũng phải hai mươi vạn trở lên, vắt hết túi tiền Tống Như Ngữ"
Trần Cách: "Này..." Phùng Duẫn Hâm không cho Trần Cách cơ hội nói, nàng biết Lạc Tĩnh Dực lời này nói ra nghĩa là khẳng định phải làm như vậy, mình là chị em tốt của nàng tốt nhất nên vuốt theo nàng trước đã.
"Cứ như vậy đi, hai mươi vạn. Đúng rồi Lạc...Hân, đêm nay ngươi định ở đây? Thật sự?"
Lạc Tĩnh Dực nhàn nhã nhấp một ngụm rượu: "Như thế nào mà ngạc nhiên? Chẳng phải lúc trước chính ngươi lì lợm bằng mọi giá bảo ta đến đây sao?"
"Là ta, là ta, nhưng người chết sống không đồng ý chẳng phải là ngươi sao?"
Lạc Tĩnh Dực chặc lưỡi một cái: "Nói nhiều như vậy, muốn khoe mẽ một mình ngươi có miệng thôi sao? Sắp xếp chỗ ở cho ta tới đâu rồi?"
"Xong cả rồi, trước