Lạc Tĩnh Dực nhớ lại lúc trước, Trần Cách nửa đêm đơn thuần chỉ gọi cho mẹ tâm tình rồi tắt máy đi ngủ, phỏng chừng là giai đoạn đó không có bạn trai bạn gái gì đi. Không nghĩ tới hôm nay hỏi ra mới biết, hóa ra còn chưa yêu đương cùng ai bao giờ.
Khó trách buổi đầu gặp gỡ cả một đoạn đường đều im thin thít, tán tỉnh ngọt ngọt mật mật cái gì cũng không biết nói, không khí nhanh chóng bị nàng làm cho khô khốc sượng đơ, quả nhiên là siêu năng lực của một người độc thân suốt 26 năm.
Nhưng mà...
Lạc Tĩnh Dực lại bắt đầu băn khoăn.
Trần Cách có khuôn mặt có dáng người, tuy đôi lúc tính tình có chút khờ khạo chất phác, nhưng nhận thức được một thời gian đều thấy rõ nàng có bao nhiêu ân cần chiếu cố, tư chất lại ưu tú, chỉ bao nhiêu đó thôi đã đủ hấp dẫn một rừng ong bướm vây quanh. Trước còn có thể nói là vì sự nghiệp chưa ổn định, đoạn thời gian này khá hơn nhiều vẫn chọn ở vậy một mình. Chẳng lẽ thật sự nhớ thương bạch nguyệt quang, một lần luyến ái cũng chưa muốn thử?
Lạc Tĩnh Dực trong lòng nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi.
Trần Cách giống như mèo con về nhà mới, thật cẩn thận mà nhìn ngó xung quanh, phát hiện trên sàn xe trải thảm lông trắng xóa, còn nghe thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, biết ngay là bút tích của Triệu Liễm. Lạc Tĩnh Dực không ngại gì, trực tiếp cởi giày đi thẳng vào.
"Ngồi đi." Lạc Tĩnh Dực cũng không chê Trần Cách cả ngày một thân gió bụi, chỉ về phía sô pha.
Trần Cách ngoan ngoãn làm theo, ngồi co quắp vào một góc, hỏi: "Kia...Làm sao để yêu đương?"
Lạc Tĩnh Dực mang theo ý cười nghiền ngẫm: "Theo ngươi nên làm như thế nào?"
Này...càng nói càng kỳ quái...
Trần Cách uể oải: "Chẳng phải ta không có chút kinh nghiệm nào, nên mới bị Đào đạo trào phúng một phen hay sao?"
"Bây giờ bắt đầu cảm thấy hối hận? Muốn thử qua vài đối tượng?"
Trần Cách ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, nghiêm túc nhìn Lạc Tĩnh Dực, biểu đạt rõ ràng quan điểm của mình: "Có thể ta cổ hủ, nhưng ta quan niệm yêu đương là chuyện của hai người, không thể đói bụng ăn quàng, chỉ khi nào chân chính gặp được người ta thích, mà đối phương cũng thích ta, mới có thể hạ quyết tâm cùng nhau ở chung một chỗ. Ta không nghĩ cùng bất cứ ai tạm bợ"
Lạc Tĩnh Dực nheo mắt, là đang gửi ám chỉ cho ta sao?
Ám chỉ ta phải chủ động thổ lộ?
Đứa nhỏ này, học hư ai vậy?
Lạc Tĩnh Dực há lại có thể bị một nhãi ranh dẫn dắt, chủ động chuyển đề tài, hỏi: "Dù không có yêu đương bao giờ, nhưng hẳn phải có thích ai đó đi?"
Trần Cách trầm tư: "Thích sao...?"
Lạc Tĩnh Dực vẫn rất kiên nhẫn: "Nói cách khác... người mỗi ngày ngươi nghĩ đến nhiều nhất là ai?"
Trần Cách suy tư một lát, ánh mắt lặng lẽ chuyển hướng về phía Lạc Tĩnh Dực.
"Mỗi ngày nhớ thương ai nhất? Muốn cùng ai thân cận nhất?"
Trần Cách nhìn chằm chằm Lạc Tĩnh Dực, ánh mắt không có dời đi.
Lạc Tĩnh Dực buồn cười, dùng bàn tay chống trên sô pha giơ lên chắn ngang trước mặt Trần Cách, che đi đôi mắt nãy giờ quên cả chớp, cười hỏi:
"Ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì? Không phải đáp án về người trong lòng chính là ta đấy chứ?"
Trần Cách không phải là người hay giấu diếm, ít nhất trước mặt Lạc Tĩnh Dực sẽ không. Bị Lạc Tĩnh Dực hỏi trực tiếp như vậy, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.
"Quả thật... Người mà ta nghĩ đến nhiều nhất mỗi ngày chính là Lạc lão sư."
Lạc Tĩnh Dực nhìn sườn mặt ngượng ngịu của Trần Cách, ánh mắt dần trở nên mềm mại.
"Nhưng mà...cảm giác của ta đối với Lạc lão sư so với trong kịch bản không quá giống nhau"
Lạc Tĩnh Dực thầm nghĩ, đó là đương nhiên, trong kịch bản nam chính nữ chính là vợ chồng, còn ngươi là yêu đơn phương ta, sao có thể giống nhau.
Thật ra nếu muốn làm cho Trần Cách thông suốt, Lạc Tĩnh Dực có một phương pháp đơn giản.
"Ngươi có mang kịch bản theo không?" Lạc Tĩnh Dực đem điện thoại để sang một bên.
"Không mang"
"Vậy có nhớ lời thoại không?"
Trần Cách gật gật đầu. "Ân, nhớ kỹ"
"Vậy được." Lạc Tĩnh Dực ngồi thẳng dậy "Ngươi xem ta như bạn diễn của ngươi, là nam chính Lâm Tú, diễn lại một lần nữa đi."
"Ai? Này...... Có được không?"
Lạc Tĩnh Dực cũng không phải nói giỡn: "Hừ, cho rằng chỉ có đạo diễn mới có thể dạy dỗ? Số diễn viên được ta đây khai sáng đầu óc cho, tay cầm tay đều có thể nối kín một vòng Bắc Kinh."
"Ta không phải hoài nghi năng lực dẫn dắt diễn viên của Lạc lão sư, mà là..." Hai lỗ tai Trần Cách đỏ lựng, "Cảnh này có chút thân mật."
Lạc Tĩnh Dực: "Kịch bản ta viết ta biết. Này có gì là thân mật? Yêu đương thật sự so với cái này còn thân mật gấp một trăm lần."
"..."
"Làm sao vậy, lúc trước thử vai người chủ động ôm lấy ta xong lại cọ xát điên cuồng là ai a? Khi đó có bao nhiêu phóng khoáng, bây giờ lại tịt ngòi rồi?"
Lạc Tĩnh Dực nói quá trực tiếp, Trần Cách nhớ lại hành động táo tợn của bản thân, hận không thể chui xuống sô pha trốn: "Bởi vì khi đó ta không biết ngài là Lạc lão sư a! Ta chỉ nghĩ đơn giản đó là một vị tỷ tỷ chơi thân, là La Hân thôi..."
Nga, thì ra đối với La Hân có thể giải phóng giới hạn bản thân, còn hiện tại biết ta chính là Lạc Tĩnh Dực liền bị dọa khiếp đảm không dám động thủ đúng không?
"Vậy ngươi cứ xem ta là La Hân thì được rồi"
Trần Cách nhìn Lạc Tĩnh Dực một lát, cuối cùng vẫn là không dám: "Không đảm đương nổi, ta vượt không qua được khúc mắc quá lớn trong lòng."
Lạc Tĩnh Dực thực nghiêm túc mà giảng giải: "Trần Cách, lúc người còn ở trường giảng viên không làm công tác tư tưởng qua cho ngươi hay sao? Cốt lõi đầu tiên quan trọng nhất để trở thành diễn viên là gì? Đó là buông đi cảm giác thẹn, quên đi chính mình là ai. Nếu cứ dùng suy nghĩ của ngươi đối phó tình huống thì làm sao có thể tiến nhập vào nhân vật? Cửa ải này nếu không tự mình vượt qua, đừng nói là đóng tới xuất thần thuyết phục người xem, ngay cả tạm bợ rời rạc cũng đều không đảm đương được"
Trần Cách nghe từng lời Lạc Tĩnh Dực nói, phi thường hổ thẹn.
"Lời này ta nói ra không phải để chỉ trích, áp lực ngươi mang trong người lớn đến cỡ nào ta hiểu được. Những ngày qua ở phim trường ngươi đối với vai diễn nghiêm túc cỡ nào, từng chi tiết nhỏ đều cố gắng trau chuốt ra sao ta đều biết. Nhưng phàm là con người, không có khả năng thập toàn thập mỹ. Ảnh hậu ảnh đế bọn hắn lợi hại như vậy, đều là do trong quá trình làm việc chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, khắc phục sở đoản cá nhân mà trưởng thành. Trần Cách, ngươi biết vì sao lúc trước ta chọn ngươi vào vai Trần Diệu không?"
Trần Cách lắc lắc đầu.
"Bởi vì ta cảm thấy bên trong ngươi có một cỗ năng lượng lớn vẫn chưa thật sự bùng nổ. Cái ngươi cần là một người có thể khai quật, mang năng lượng đó phát tiết ra" Lạc Tĩnh Dực nói, "Một cảnh diễn tình cảm mà thôi, xem như là một thử thách nho nhỏ cho ngươi bước qua, tiến gần hơn với cực hạn diễn xuất. Sẽ không khó, tin ta. Hơn nữa hiện tại ngươi không có đơn độc một mình, còn có ta cơ mà."
Nghĩ đến Lạc Tĩnh Dực cấp bậc đại sư chịu dẫn dắt một tiểu nhân vật như mình, Trần Cách cảm thấy thật vi diệu, lại thêm nhiều kích động cùng khẩn trương.
"Đến đây đi, hôm nay quay tràng nào?"
Xem ra Lạc lão sư quyết tâm muốn người thật việc thật đảm đương vị trí bạn diễn...
Trần Cách nói: "Tràng thứ mười tám, Lâm Tú tổ chức sinh nhật cho Trần Diệu, hai người chính thức xác lập mối quan hệ"
Lạc Tĩnh Dực "Ân" một tiếng: "Cảnh nào ngươi vẫn luôn không qua được?"
"Chính là...... lúc ngồi vào lòng đối phương thân mật âu yếm hắn"
"Ánh mắt thế nào mà lại bị Đào đạo bảo là không khác gì nhìn miếng thịt trong nồi lẩu? Ngươi diễn qua cho ta xem một chút, biểu tình ăn lẩu là như thế nào?" Nói xong Lạc Tĩnh Dực đem hai chân đang vắt chéo về ngay ngắn, lưng ngả ra sau sô pha, chờ Trần Cách tiến đến.
Trần Cách nhìn thấy tư thế mời gọi của Lạc Tĩnh Dực, lập tức biến thành thỏ trắng nhút nhát.
Này...... Chẳng phải là nhào vào lòng thần tượng mình kính trọng nhất sao?
Trước mắt Trần Cách tối sầm.
Nhưng Lạc lão sư đã hy sinh đến mức này dẫn dắt mình, mình lại chỉ biết đứng một chỗ lo ngượng ngùng xoắn xít, thật sự quá không chuyên nghiệp, sợ sẽ chọc Lạc lão sư sinh khí.
Trần Cách điều chỉnh suy nghĩ một chút, cố ép bản thân chấp nhận rằng giờ phút này Lạc Tĩnh Dực chính là nam chính, tiến đến ngồi trong lòng Lạc Tĩnh Dực, hai tay đặt trên đầu vai người bên dưới, nhìn sâu vào mắt nàng nở một nụ cười âu yếm.
Lạc Tĩnh Dực im lặng hai giây: "Ân, quả thật giống như đang nhìn nồi lẩu sôi ùng ục, cảm giác trong chốc lát liền chảy nước miếng"
Trần – trên lưng một vạn đao gươm đâm vào - Cách: "......" Theo bản năng quẹt quẹt khóe miệng.
Lạc Tĩnh Dực tay trái buông thõng, tay phải gác lên tay vịn sô pha, lầu bà lầu bầu nói: "Tràng này quả thật không quá giống tràng thử vai ở Lệ thôn. Trước đó ngươi diễn là câu dẫn, còn hiện