Tiểu hỗn đản thật đúng là đang trốn tránh ta?
Hai ngày trước kéo nàng đến giáo huấn, giúp nàng thông suốt định hình cách diễn, chẳng phải không khí còn khá tốt sao? Bây giờ trông thấy mình như trông thấy hủi, vội vàng bỏ chạy.
Lạc Tĩnh Dực lúc đó xác định Trần Cách thuận lợi độ kiếp, chân chính diễn ra được ánh mắt si dại trong tình yêu rồi, không cần mình tiêu tốn quá nhiều tâm tư theo dõi từng ly từng tý nữa, liền đi làm quân sư cho một đoàn khác hai ngày trời. Trong lúc cả hai ai bận việc nấy không có cơ hội ở chung, như thế nào Trần Cách lại bắt đầu trốn tránh?
Trên đời này cư nhiên cũng có việc Lạc Tĩnh Dực không thể lý giải.
Trần Cách cùng Tư tỷ về phòng, Tư tỷ đặc biệt tò mò vì sao Lâm Ân lại xua Trần Cách qua chỗ mình.
"Ta ngủ trước, mệt nhọc."
Tư tỷ hứng thú bừng bừng chờ Trần Cách tắm xong trở ra để khai quật bát quái, nào ngờ Trần Cách thẳng một đường lên giường liền nhắm mắt ngủ, hỏi cũng không hỏi được. Tư tỷ cho rằng Trần Cách mệt mỏi cả ngày, cũng không quấy rầy nàng.
Nào ngờ cả một đêm đều nghe thấy Trần Cách lăn qua lộn lại. Sáng sớm hôm sau lên xe ra phim trường hai quầng mắt đều thâm đen.
Tư tỷ lo lắng hỏi: "Sao lại thành như thế này a? Có tâm sự sao?"
"Không có"
Miệng bảo không nhưng rõ ràng bộ dáng đặc sệt uể oải, ngày thường khi cùng nàng nói chuyện Trần Cách sẽ lễ phép nhìn vào mắt đối phương duy trì tương tác, giờ phút này lại uể oải gục xuống đầu, giống như hai hố đen dưới mắt hút chặt không cho nàng cơ hội đem đầu ngẩng lên.
Tư tỷ nào dám cô quạnh nhất tỷ của công ty, lập tức ngồi vào bên người Trần Cách nhỏ giọng, cẩn thận hỏi: "Nam chính động tay động chân quấy rối ngươi?"
"Không có a!"
"Lâm Ân gây sự?"
"Dạo gần đây không còn nữa, ở chung khá hòa hợp."
"Đào đạo mắng ngươi?"
"Đào đạo không có mắng ta."
Hỏi hết một vòng xong xuôi, Tư tỷ có thể xác định: "Vậy là ngươi cùng Lạc lão sư giận dỗi nhau?"
Nghe được ba chữ "Lạc lão sư", Trần Cách lập tức ngồi thẳng lưng: "Không phải đâu, đừng đoán mò......"
Trước đó Tư tỷ suy đoán linh tinh vài cái, Trần Cách phủ nhận đến phi thường thống khoái, nhưng nhắc tới Lạc lão sư, rõ ràng ngữ khí lẫn điệu bộ đều hoảng loạn.
Tư tỷ nói: "Là ta đoán tầm bậy ư? Nhưng vì sao ta lại cảm thấy mình đoán đúng rồi. Ngươi nhìn ngươi xem, mỗi lần nhắc đến Lạc lão sư đều giống như nhắc tới Bá Nhạc, hận không thể tung nàng lên chín tầng mây, ấy vậy mà bây giờ mặt mũi hậm hực bối rối, rõ ràng đây là biểu hiện của người đang có xích mích với đối tượng! Ngươi đưa tâm tình viết hết lên mặt như vậy, ta còn có thể không đoán được sao?"
"Cái gì đối tượng! Ngươi đừng nói bừa!" Trần Cách nóng nảy, "Ta là thẳng!"
Tư tỷ thấy Trần Cách nóng nảy phản ứng, vẻ mặt trở nên hoàn toàn không tin được, buông thõng vai ngả ra ghế nhìn Trần Cách chằm chằm.
"...... Ngươi gấp cái gì a.... Xong rồi Trần Cách, ngươi xong rồi. Ngươi thật sự sẽ không có ý tứ kia với Lạc Tĩnh Dực đi?"
Trần Cách còn chưa kịp phủ nhận tiếp, lỗ tai đã đỏ thấu.
Tư tỷ hốt hoảng: "Tiểu Trần?! Ngươi thật sự......"
Trần Cách xuyên qua cửa kính thấy được Lạc Tĩnh Dực đang chậm rãi từ trong khách sạn đi ra, vội vàng nhào lên bịt miệng Tư tỷ. Thẳng đến khi xe Lạc Tĩnh Dực rời đi, Trần Cách mới buông tay.
Tư tỷ một bên dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Trần Cách, một bên không ngừng lên án:
"Cách tỷ, ngươi quả là dám chơi, chơi đến tận chân trời góc bể. Cư nhiên Lạc lão sư ngươi cũng dám nhớ thương!"
"Ta không có!"
"Hừ, cho ngươi mượn cái kính chiếu yêu ngươi soi thử xem mặt mình có bao nhiêu đỏ. Cách xa như vậy còn sợ lời nói thuận theo gió bay tới lỗ tai Lạc lão sư, vội vàng nhảy đến bịt miệng ta. Bảo không nhớ thương nàng, không có tật giật mình, ai tin ngươi?
Trần Cách bỏ cuộc, chỉ biết thở dài ôm mặt giải thích: "Ta nghĩ có thể là do khoảng thời gian trước Lạc lão sư gọi ta đến giáo huấn riêng, ta nhập diễn quá sâu, đến giờ vẫn chưa rút ra được sạch sẽ"
Tư tỷ: "Chỉ là chưa thoát diễn?"
"Ân......"
Trần Cách không quá khẳng định, Tư tỷ xem bộ dạng nàng rầu rĩ cũng không tiện truy vấn gây thêm áp lực, đem cà phê đưa cho Trần Cách, lại trấn an vài câu: "Ta biết ngươi từ rất sớm đã kính nể Lạc lão sư, là Lạc lão sư tiểu mê muội. Mà nàng khi còn ở chân nhân tú không ngừng chiếu cố ngươi, sau lại một tay lôi kéo ngươi vào đoàn phim, giúp ngươi tôi luyện kỹ thuật diễn, hỗ trợ ngươi thông suốt. Phải nói ngươi quá may mắn Trần Cách, người khác tu mấy đời cũng không có đủ phúc khí như ngươi. Đối với ngươi, Lạc lão sư có ơn tri ngộ, ngươi ngưỡng mộ nàng cũng thực bình thường không gì đáng trách, chỉ là ngươi không thể đem ngưỡng mộ cùng cảm kích lý giải ra lung tung a."
Trần Cách hai tay ôm ly cà phê đặt lên đùi, gục đầu không buồn hé răng.
"Chưa bàn tới việc Lạc lão sư biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào, nhưng nếu ngươi cứ bị phân tán tư tưởng thì làm sao diễn tốt cho được, như vậy thật uổng phí công lao của Lạc lão sư, đúng không?"
Những gì Tư tỷ nói Trần Cách đều hiểu, nàng cũng minh bạch tư tưởng cổ quái của mình không phù hợp.
"Yên tâm đi." Trần Cách nói, "Cho ta thời gian hai ngày để điều chỉnh một chút thì tốt rồi."
Tư tỷ nghe được ngữ khí Trần Cách đã vững chắc hơn, trong lòng mới chút yên tâm một chút.
"Ngươi a, từ trước đến giờ chưa từng yêu đương, dẫn tới tố chất tâm lý không ổn định, dễ dàng suy nghĩ miên man. Đương nhiên hiện tại ta không cổ vũ ngươi sa đà yêu đương tìm hiểu đối tượng tích lũy kinh nghiệm đâu a, con đường sự nghiệp bỗng dưng rộng mở như vậy, chúng ta lấy đó làm trọng, khi nào kiếm được 800 ngàn vạn hãy tính tiếp. Luyến ái gì đó, tạm thời dẹp sang một bên!"
Trần Cách cảm thấy Tư tỷ nói rất hùng hồn, nhưng không có biện pháp nặn ra được một miếng tâm tình vui sướng nào mà hùa theo.
Trần Cách thở dài một hơi, chỉ muốn mau chóng điều tiết lại tâm tình, đừng để lộ ra dấu vết nào khiến cho Lạc lão sư phát hiện.
Trần Cách không muốn Lạc lão sư bởi vì ý tưởng cổ quái của mình mà phiền não.
Một chút cũng đều không muốn.
.
Hôm nay Trần Cách cùng Lâm Ân có tràng phối diễn cùng nhau, chính là phân cảnh khắc họa tình cảm gắn bó nhất của Ngô Huyễn và Trần Diệu vào năm 17 tuổi mà Đào đạo lưu đến tận hôm nay mới khởi động. Ông cảm thấy hẳn là hai vị diễn viên bồi dưỡng tình cảm ổn thỏa rồi, dạo gần đây lên hình cùng nhau càng chân thật tự nhiên hơn.
Lâm Ân cùng Trần Cách hóa trang xong, mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh đứng ở sân thượng.
Thời điểm chuẩn bị bắt đầu quay, Lâm Ân chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến chỗ Trần Cách, di di chân dưới đất không ngẩng đầu lên hỏi:
"Tối hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"
"Ta qua phòng người đại diện ngủ nhờ."
"Ân...... Đêm nay mấy giờ thì ngươi xong việc? Ta mời ngươi ăn cơm."
"Không cần đâu, tiện tay giúp ngươi mà thôi" Trần Cách kỳ thật không phải kiểu người thích giao tế, sợ Lâm Ân tiếp tục dây dưa một mực mời nàng đi ăn thật liền chủ động hỏi sang chuyện khác, "Vậy ...bạn gái ngươi đi rồi sao?"
"Đi rồi, sáng sớm liền phải đi. Công việc của nàng vội thật sự. Hơn nữa..." Lâm Ân e hèm "Nàng không phải bạn gái của ta"
"A?" Trần Cách nhớ lại, Tô Phóng bảo hai người là mối quan hệ bạn giường.
Lâm Ân phủ định mối quan hệ giữa nàng cùng Tô Phóng thật dứt khoát, nhưng phủ định xong trong lòng lại không quá thoải mái. Trần Cách xem dáng vẻ Lâm Ân không cao hứng, nghĩ đến cảm tình của mình đối với Lạc lão sư, mang theo chút hy vọng được giải đáp, rụt rè hỏi Lâm Ân:
"Ngươi không chấp được nhận tình yêu đồng tính sao?"
Lâm Ân không trả lời nàng.
Trần Diệu chậm rãi bước qua rào chắn sân thượng, đứng trên cao nhìn bao quát khung cảnh một vòng, sau đó nhắm mắt lại, tưởng tượng mình nhảy xuống sẽ như thế nào. Ngô Huyễn phát hiện ra hành động nguy hiểm của nàng, một bên vẫn duy trì cùng nàng nói chuyện phiếm tránh làm Trần Diệu giật thột, một bên im lặng tiến lại gần tìm cách lôi nàng trở về an toàn.
Đào đạo ngồi trên ghế, cầm loa hỏi Lâm Ân đang đứng đằng xa: "Tiểu Lâm, vào tình huống nguy hiểm như vậy, cho là ngươi