"Mẹ, trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn gì không? À...một lát nữa có tiểu Trần đến nhà chúng ta ăn cơm, nên con hỏi cho chắc ấy mà. Nếu hết thì để bọn con trên đường về ghé chỗ nào tìm mua" Lạc Tĩnh Dực mệt lả, bèn giao lại trọng trách cầm lái cho Trần Cách, còn mình an an ổn ổn ngồi ở ghế kế bên gọi điện thoại cho mẹ.
"Tiểu Trần nào a?" Lạc Tĩnh Dực nghe âm điệu của Tả nữ sĩ đầu dây bên kia vui vẻ đến nỗi sắp vung tới trời rồi mà vẫn làm bộ mất trí nhớ. Trong lòng Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ mẹ mình biết rõ còn cố hỏi, nhưng hiện tại tâm tình rất tốt, không muốn so đo với bà.
"Đương nhiên là Trần Cách, tiểu cô nương lúc trước mới đến nhà lần đầu đã bị mẹ đẩy vào phòng ngủ của con, quên sao? Không phải mẹ còn hết lời khen người ta xinh đẹp có khí chất,lại truy hỏi nhân thân lý lịch người ta từng ly từng tí, như thế nào bây giờ lại quên? Thế nào, mẹ đã nhớ ra chưa?"
Tả Cẩn ở đầu dây bên kia oán giận: "Ai nha bảo bảo, chơi gì kỳ cục vậy? Có phải tiểu Trần đang ngồi ngay đó không? Con nói trắng ra như thế này trước mặt nàng, mẹ xấu hổ chết mất, một lát nữa biết giấu mặt vào đâu a?"
"Mẹ còn biết xấu hổ sao? Lúc mẹ đưa cống phẩm xúi giục người ta tiến cung sao lại không xấu hổ?"
Lạc Tĩnh Dực hừ lạnh, lần trước mẹ bán đứng con, vậy lần này con cũng không khách sáo.
Trần Cách ngồi bên cạnh nghiêm túc lái xe, nhưng đồng thời cũng nghe thấy hết nội dung khẩu chiến của hai mẹ con Lạc Tĩnh Dực, trong lòng âm thầm cười khổ, như thế nào lại giống y đúc một đôi oan gia đấu võ mồm không dứt.
Lúc rảnh tay chờ đèn đỏ, Trần Cách nhìn qua thấy Lạc Tĩnh Dực cuối cùng cũng cúp máy, bèn cất tiếng hỏi: "Trong nhà còn đủ đồ ăn chứ? Chúng ta có cần mua thêm thứ gì về làm quà cho Tả a di không?" Trần Cách nói ra câu này làm bầu không khí phảng phất như một đôi vợ chồng lâu năm đang lái xe về thăm mẹ đẻ, Lạc Tĩnh Dực khóe miệng hơi giương lên mỉm cười: "Ngươi đừng lo lắng gì hết, tất cả đã có mẹ ta lo. Cứ đến chào hỏi mẹ ta rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn là được. Mẹ ta biết ngươi là diễn viên nên cố ý làm những món thanh đạm ít đường thấp calo, ăn nhiều một chút cũng không sao."
Trần Cách nghe Lạc Tĩnh Dực bắn liên thanh một tràng lặp đi lặp lại ba bốn lần từ 'mẹ", giống như bị tẩy não tạm thời, tới lúc trả lời liền gật gù, sảng khoái đáp: "Vậy cảm ơn mẹ...... A di!"
Lạc Tĩnh Dực nhíu mày: "Sao tự dưng lại cảm ơn con kiến?"
Trần – giật mình suýt nữa thì lạc tay lái – Cách : "......"
Lạc Tĩnh Dực nghĩ nghĩ, không phải con kiến, là từ "mẹ" và "a di" bị dính lại một chỗ. (Mình tra thử thì con kiến (蚂蚁) tiếng Trung phiên âm là "mǎyǐ", nếu tách ra từng tiếng thì đúng là có âm mǎ và yǐ )
Trần Cách gọi nhầm Tả nữ sĩ là "mẹ"?
Đoạn đường về nhà còn lại Trần Cách hết sức chuyên chú lái xe, riêng Lạc Tĩnh Dực lại thỉnh thoảng một hai câu nhắc tới Tả nữ sĩ, nói rằng mặc dù tính tình bà hơi tùy hứng, nhưng rốt cuộc vẫn là người ân cần với hậu bối. Thưở mới bắt đầu đi dạy ở trường chưa bao lâu đã có một đống học sinh ước ao được trở thành con nuôi của bà, hiện tại xem ra cũng không khác gì.
Đỉnh đầu Trần Cách suýt chút nữa bốc khói: "Quả thật vừa nãy không cẩn thận gọi sai, Lạc lão sư ngài đừng trêu ta nữa"
Lạc Tĩnh Dực vui vui vẻ vẻ hưởng thụ bộ dạng Trần Cách bị trêu đùa đến quẫn bách. Phải nói là quá đáng yêu.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ, Lạc Tĩnh Dực tuy ghét bỏ khu này lấy tên như chốn ăn chơi hưởng lạc của địa chủ phong kiến, nhưng vẫn phải khen chỗ này an ninh đặc biệt tốt, phóng viên hay paparazi đều không thể tiếp cận. "Cho nên xin mời đại minh tinh thoải mái đi vào, không cần lo ngại"
Bị Lạc Tĩnh Dực dùng ba chữ "đại minh tinh" trêu ghẹo, Trần Cách càng ngượng ngùng: "Đại minh tinh gì chứ, ta chỉ là tiểu diễn viên của Lạc lão sư."
Lúc hai người vào nhà, Tả Cẩn đang bày canh rong biển hầm xương ra bàn.
"Về rồi a!" Tả Cẩn vui mừng hớn hở đi nhanh ra cửa, muốn giúp Lạc Tĩnh Dực cầm hành lý.
"Để con tự làm được rồi." Lạc Tĩnh Dực quay sang Trần Cách "Cởϊ áσ khoác ra đi"
Trần Cách đem áo khoác cởi ra, Tả Cẩn lập tức cầm lấy giúp nàng treo lên. Trần Cách ngọt ngào nói: "Cảm ơn a di."
Lạc Tĩnh Dực: "Không cảm ơn con kiến nữa à?"
Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực đùa dai, lại còn ngay trước mặt mẹ nàng, xấu hổ muốn chui xuống đất: "Lạc lão sư......"
Tả Cẩn tò mò: "Con kiến gì cơ?"
Lạc Tĩnh Dực cố tình úp úp mở mở: "Con kiến là bí mật riêng của hai chúng ta."
Một bàn đầy đồ ăn nóng sốt đã dọn sẵn, chủ yếu là đồ hấp hoặc canh, quả thật thanh đạm không có bao nhiêu dầu mỡ. Trần Cách không ngờ tay nghề Tả a di lợi hại như vậy, nàng uống thử một ngụm canh măng hầm xương xong, liền kinh ngạc thốt lên: "Ngon quá! Rất giống hương vị mẹ ta làm. Bất quá mẹ ta làm còn không được ngon như thế này."
Tả Cẩn cười tít mắt: "Bồ câu nếu thích thì về sau thường xuyên đến nhà ta ăn cơm nha! Tiện tay lấy thêm một đôi đũa mà thôi, đừng ngại."
Lạc Tĩnh Dực nhanh chóng phát hiện ra mẹ mình vừa gọi Trần Cách là gì, lẳng lặng uống canh liếc bà một cái.
Tả nữ sĩ dạo này còn lên mạng truy tinh sao? Khó có khả năng, Lạc Tĩnh Dực biết thừa mẹ mình dùng wechat thao tác còn không trôi chảy, làm sao lần mò xem được bát quái. Lạc Tĩnh Dực suy nghĩ một hồi, tất cả nghi vấn liền ngưng đọng ở một người. Tiểu Kiều a. Tả nữ sĩ mờ mịt thì đã có tiểu Kiều làm quân sư, người này dùng weibo đặc biệt lưu loát. Phỏng chừng tiểu Kiều dưới sự uy hiếp của Tả nữ sĩ, không ngại bới tung mọi ngóc ngách siêu thoại, đem tài nguyên về dâng hiến cho bà rồi.
Nhìn ra được Trần Cách ngồi ăn bữa cơm này thật sự vui vẻ. Tả Cẩn khéo léo hỏi thăm tìm hiểu không ít chuyện trong nhà, nàng đều ngoan ngoãn nhất nhất nói ra. Tới khi Tả Cẩn phát hiện Trần Cách là đồng hương của bà ngoại Lạc Tĩnh Dực thì lại càng hưng phấn hơn, một hai lôi kéo nàng nói chuyện không ngừng.
Lạc Tĩnh Dực không vui: "Mẹ để nàng ăn cho xong hãy nói tiếp a, thức ăn đều nguội lạnh cả rồi."
"Đúng đúng đúng, là mẹ sai mẹ sai! Mau mau, bồ câu mau ăn thêm nhiều một chút!"
Tả Cẩn một bên đốc thúc Trần Cách ăn cơm, một bên lại bắt đầu lôi những chuyện hồi nhỏ của Lạc Tĩnh Dực ra độc thoại. Lạc Tĩnh Dực vừa đánh hơi được động tĩnh, lập tức cảnh giác lên, sợ lão bà bà này lại lôi hắc lịch sử gì ra nói.
May mà Tả Cẩn chưa có khinh bạc tình mẫu tử này tới như vậy, còn khen Lạc Tĩnh Dực đến ba hoa chích choè, nói nàng khi bé đã xuất sắc nổi trội hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa, bất cứ cuộc thi nào cũng ẵm giải nhất. Sau khi vào đại học lại lần nữa cầm cờ chạy trước, dựa vào bản lĩnh của bản thân bán được kịch bản từ rất sớm, tự mình gầy dựng nên sự nghiệp, càng ngày thu được thành tựu càng cao.
"Phỏng chừng là ỷ chính mình bản lĩnh lớn, ánh mắt lẫn tiêu chuẩn đều cao, giới thiệu đối tượng nào cũng chê bai, thế nên chưa từng dắt ai về ra mắt." Tả cẩn cười hiền hậu, vui vẻ kết luận, lại thuận tay múc thêm một chén canh cho Trần Cách.
Trần Cách lễ phép đỡ lấy, thanh giọng nói: "Cảm ơn a di". Sau đó miên man suy nghĩ.
Chưa từng dắt ai về...... Vậy mình... là người đầu tiên sao?
Lạc Tĩnh Dực nghe Tả Cẩn khen mình không dứt miệng trước mặt Trần Cách cảm thấy rất thoải mái, nhưng vẫn tỏ ra khó chịu: "Làm gì có mụ mụ nhà ai tâng bốc nữ nhi của mình như vậy, quá phô trương rồi."
Tả Cẩn nhanh chóng phản đối: "Dực Dực nhà chúng ta chính là lợi hại như vậy a! Nhà chính con mua, tên tuổi cũng chính con tạo, thử hỏi có bao nhiêu người ở độ tuổi trẻ như con lại có thành tựu xuất sắc như vậy."
Lạc Tĩnh Dực: "Con mà còn trẻ?"
Không chờ Tả Cẩn lên tiếng, Trần Cách lập tức tiếp lời: "Lạc lão sư chỉ mới hơn ba mươi một chút, dĩ nhiên là còn trẻ rồi! Hơn nữa Lạc lão sư bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhìn qua còn nhỏ hơn ta vài tuổi."
Lạc Tĩnh Dực liếc sang khuôn mặt non nớt búng ra sữa của Trần Cách một cái, cảm thấy buồn cười: "So với ngươi còn nhỏ hơn vài tuổi? Xem ra rất tranh thủ chiếm tiện nghi, giỏi a! Thích thì để ngày mai ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ"
Trần Cách cười, đôi mắt cong lại như mặt trăng: "Lạc lão sư cảm thấy vui vẻ là được, gọi như thế nào không quan trọng"
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực dừng trên mặt Trần Cách nửa ngày, như có điều gì cần