Ta da mình quyết định up lần hai chương bởi vì hai chương này có liên kết với nhau, sợ mọi người đang đọc tới cao trào tự dưng bị dừng lại hụt hẫng phải chờ thêm mấy ngày bựk tứk bứt rứt lắm =))) Coi như đây là quà trước thềm năm học mới nha xD
Nếu cảm thấy hai chương này ok thì có gì vote động viên mình nhe hic hôm nay vừa khai giảng online vừa edit á
P/s: mạng FPT mấy bữa nay vô truyenwiki1.com hỏng cần chạy proxy nữa sướng gì đâu TTvTT
======
Trần Cách nhắn cho vệ sĩ, nhờ cô ấy đi với mình một chuyến. Bác Triển đã tuyển cho Trần Cách hai vệ sĩ một nam một nữ rất đáng tin cậy. Hai người này có nhiệm vụ luôn đi theo giữ an toàn cho Trần Cách, cơ bản một tấc cũng không rời, cho dù là đóng phim hay tham dự các loại hoạt động thương nghiệp, đôi khi nữ vệ sĩ còn theo Trần Cách về nhà.
Hai hôm nay vệ sĩ nam có việc gấp nên xin nghỉ phép, chỉ còn tiểu Quách ở lại đoàn phim trông chừng Trần Cách. Nhận được tin nhắn, Tiểu Quách buồn bực khó hiểu không biết vì cái gì giờ này Trần Cách còn muốn ra ngoài. Sau khi nghe ngọn ngành câu chuyện, cô nhanh chóng thay bộ vest đen quen thuộc, phấn chấn cùng Trần Cách đi theo hướng tây về nhà sinh hoạt chung của thôn.
Đêm đến, con đường nhỏ càng trở nên im lìm vắng vẻ, ánh đèn leo lắt từ những bóng đèn dây tóc treo thưa thớt khiến cho không gian nửa mờ nửa tỏ, dễ dàng làm chùn chân kẻ nào yếu bóng vía. Nhưng mà Trần Cách và vệ sĩ của mình đều không phải người nhát gan, dọc đường đi thi thoảng lại tìm đề tài nói chuyện một chút, cũng không cảm thấy có cái gì làm mình sợ hãi.
Mưa bụi lắc rắc rơi, thi thoảng có một hai con sóc kiếm ăn vụt qua con đường đất trước mặt chạy biến vào rừng .
Trần Cách và vệ sĩ mải nói chuyện nên không phát hiện, nãy giờ vẫn luôn có một người đàn ông âm thầm đi theo hai người bọn họ. Ông ta mặc trên người một chiếc sơ mi lùng thùng bạc màu, tay cầm chặt thanh gỗ xù xì thô ráp, khéo léo ẩn mình sau những bụi cây, chỉ lộ ra đôi mắt đục ngầu dày đặc tơ máu mà quan sát. Trên đôi môi tái nhợt nứt nẻ thỉnh thoảng lại run rẩy, lặp đi lặp lại:
"Trần Cách...... Trần Cách...... Trần Cách......"
Người đàn ông này chính là lão Đoạn, kẻ gặp người mắng người gặp quỷ mắng quỷ, dân trong làng còn phải ngán ngẩm tránh xa ông ta.
Trong bóng tối, thân hình gầy gò của ông ta chỉ như một mạt ảnh tù mù. Lão Đoạn vẫn luôn nhìn Trần Cách chằm chằm, lặng lẽ làm cái bóng bám theo nàng, hoàn toàn không phát ra bất cứ âm thanh gì.
......
Trần Cách tiến tổ đã gần nửa tháng mà không có bất luận tấm ảnh nào được leak ra, cũng không cho fan tiếp ứng. Thế mới thấy công tác bảo mật của đoàn làm phim kỳ này kín kẽ đến thế nào.
Siêu thoại "Phá lệ hân động" vài ngàn người online.
【 Nhớ bồ câu, thật sự quá nhớ bồ câu ...... Còn bao lâu mới có thể quảng bá, mới có thể chân chính thấy được tạo hình mới nhất của bồ câu a! 】
【 Hâm mộ diễn viên quá khổ sở, đặc biệt là hâm mộ diễn viên đang gặp thời, hầu như lúc nào cũng phải trơ mắt nhìn đoàn làm phim nẫng tay trên cướp nàng đi rồi giấu xó nào kín mít huhu T__T】
【Không được hút linh khí mới mẻ tươi ngon của bồ câu, ta đã sớm khô cạn......】
【Quá nể, Lạc lão sư thật dám viết. Loại đề tài nhạy cảm kiểu này không biết trong lúc quay liệu có gặp phải mấy hiện tượng siêu nhiên thần bí không nhỉ? O_o】
【 Chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu nhìn theo góc nhìn thế giới quan duy tâm. Ta chỉ lo mỗi một chuyện, rốt cuộc vụ án mạng năm đó vẫn còn bỏ ngỏ, hung thủ đang ẩn náu chỗ nào không một ai biết được. Chỉ e nếu hắn ta phát hiện chuyện của mình bị bới móc dựng thành phim sẽ điên tiết tìm tới ra tay cảnh cáo, lỡ đâu...】
【 !!! Má ơi đừng nói nữa, nổi hết da gà! 】
【 Chắc sẽ không sao đâu, đoàn phim đông đúc như vậy? Kẻ gϊếŧ người nào lại ngu ngốc tự chui đầu vào lưới như vậy?】
【 Cái này cũng không thể chắc chắn đâu, tâm lý tội phạm vốn rất phức tạp. Bọn hắn khi bị dồn vào chân tường rất có khả năng túng quá hóa liều. Quả thật ta hơi lo lắng cho bồ câu và Lạc lão sư....】
......
Trần Cách men theo mạn phía tây đi một lúc cũng đến. Tới nơi đã thấy bảy tám đứa nhỏ và thôn trưởng đang chờ. Nàng không ngờ bọn trẻ rất nghiêm túc, đạo cụ rồi quần áo hóa trang đều chuẩn bị đầy đủ. Có hai cô bé mặc đồng phục nữ sinh, hẳn là đóng vai Trần Diệu và Ngô Huyễn.
Đám nhóc thấy Trần Cách tới, hớn hở ùa ra vây lấy nàng, nhao nhao oa oa xung quanh. Thôn trưởng sợ Trần Cách không vui vì bị làm phiền, đầu tiên gom gom bọn trẻ trở về chuẩn bị, sau đó lấy ra hai cái ghế nhựa cũ nhưng đã được lau sạch sẽ để Trần Cách và vệ sĩ ngồi.
Đúng là trẻ con, diễn xuất ngây ngô vô cùng, nhiều chỗ còn không nhịn được cười phá lên. Nhưng có vẻ đúng thật là ngày thường rất chịu khó tập luyện, nên Trần Cách vẫn vô cùng trân trọng.
Thôn trưởng khóc không ra nước mắt : "Làm Trần tiểu thư chê cười rồi. Ngày thường tập luyện rất đàng hoàng, có thể diễn trôi chảy từ đầu đến cuối, không hiểu vì sao lúc này chỉ lo hihi haha, không thành hình thành hài gì cả"
Trần Cách cười xòa: "Không sao không sao, con nít mà. Đúng là độ tuổi này thích hợp để bắt đầu khai phá tiềm năng, nhưng không cần quá nghiêm khắc, cứ để niềm vui làm thầy giáo hướng dẫn tốt nhất, nếu không rất dễ biến tiềm năng thành gánh nặng. Chờ đến khi các em thật sự muốn theo đuổi con đường biểu diễn chuyên nghiệp, lúc đó nghiêm khắc cũng chưa muộn."
Trưởng thôn đứng một bên, vừa nghe vừa gật đầu như điên: "Trần tiểu thư thật tốt. Trước đây ta cứ tưởng đại minh tinh ai nấy đều cao cao tại thượng, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo xa cách, không ngờ Trần tiểu thư gần gũi thân thiết đến vậy"
Lời trưởng thôn nói làm Trần Cách không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể cười cười.
Trưởng thôn thấy Trần Cách không đáp nên hơi ngượng: "Cái này là suy nghĩ thật của ta, không phải nói để nịnh nọt ngươi đâu. Lệ thôn cách vách thường xuyên có đoàn phim tới, trưởng thôn bên đó nếu nhiều việc quá lo không xuể sẽ gọi ta đến hỗ trợ, vì vậy ta đã có dịp gặp qua một ít tiểu minh tinh rồi, đa số bọn họ trước máy quay và sau máy quay rất khác nhau. Phải rồi, Trần tiểu thư, ngươi sẽ còn ở đây thêm bao lâu?"
"Cái này ta không chắc, tùy vào tiến độ quay nhanh hay chậm nữa. Hiện tại ta còn không đến mười tràng diễn."
"A...... Ta cũng không biết mười tràng là bao lâu." Trưởng thôn thẹn thùng cười, "Vậy là thời gian ngươi ở đây không còn nhiều, phải không?"
"Ân, quay xong là phải đi ngay"
"Sau này còn có dịp trở lại đây chứ?"
"Cái này phải tùy xem công việc an bài như thế nào"
Trước kia Trần Cách phi thường sợ loại xã giao ngượng ngùng này, nhưng sau khi trải qua không ít buổi phỏng vấn tử vong làm da đầu tê dại thì cũng thành quen, chưa kể trong quá trình tham gia "Diễn viên thời đại mới" thường xuyên phải giao tiếp một cách khéo léo để làm việc với đủ độ tuổi già trẻ lớn bé, dần dần kỹ năng nói chuyện của nàng rõ ràng có tiến bộ.
Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là đối phương.
Tiểu Quách ngáp dài, không tinh thần ngồi xem màn trình diễn ấu trĩ của đám tiểu hài nhi, trong lòng vẫn luôn âm thầm thúc giục—— diễn nhanh lên đi, diễn nhanh lên đi......
Có lẽ nhờ lòng thành của của tiểu Quách cảm động thấu trời xanh, vở kịch với diễn xuất phi thường dày vò này cuối cùng cũng kết thúc. Ba người lớn vội vỗ tay tán thưởng, sau đó trưởng thôn mô phỏng thao tác lễ bế mạc, mời Trần Cách vào trong chụp một tấm ảnh chung với bọn trẻ.
"Về sau nếu có đứa nhóc nào hư, ta sẽ lôi đứa đó đến chỗ treo tấm ảnh này hướng Trần Cách tỷ tỷ nhận sai"
Trần Cách: "......"
Cái này... tưởng tượng đã thấy kỳ quái, thật sự không cần đâu a...
"Tiểu Quách, mệt à?" Trần Cách thấy vệ sĩ của mình mặt đờ đẫn không có tinh thần, ngồi xổm trên đất cuộn tròn người ôm gối, bèn cúi xuống đặt tay lên vai tiểu Quách ướm hỏi.
Tiểu Quách duỗi duỗi cánh tay: "Không sao. Ta ra sân hoạt động gân cốt một lát sẽ khá hơn"
"Vậy được, ngươi chờ ta một lát, mau thôi."
Tiểu Quách thích nhất là Trần Cách nhìn mình ôn ôn nhu nhu cười, cảm giác mệt mỏi thế nào cũng xứng đáng: "Không có gì, ngươi cứ lo việc của ngươi, ta chờ được"
Trong lúc Trần Cách cùng một đám tiểu hài tử đi vào trong, tiểu Quách bên này bận rộn đứng trong sân làm vài động tác giãn cơ, thì sau gốc đa già rễ bò khắp trên mặt đất từ từ lộ ra một đôi mắt đục ngầu như máu.
Lão Đoạn nắm chặt cây gậy trên tay, lồng ngực không ngừng phập phồng, dường như chỉ chực chờ mà tuôn trào kích động...
Camera là trưởng thôn đi mượn, ông ta không quá rành rọt món đồ công nghệ này, mò mẫm nửa ngày mới hiểu cách sử dụng, ngây ngô chạy đến chỗ Trần Cách và bọn trẻ:
"Được rồi được rồi, tất cả đứng xích lại gần nhau,...chuẩn bị này.... Một hai ba!"
Bọn trẻ đồng thanh: "Cà tím ——"
Trần Cách bước ra, tìm một vòng cũng không thấy tiểu Quách đâu. Vừa may lúc đó có một bạn nhỏ vẫn luôn ngồi bên ngoài đợi. Trần Cách tiến lên hỏi thì nhận được đáp án:
"Tỷ tỷ kia nói mình đau bụng cần đi wc, nhưng wc chỗ này hỏng rồi nên nàng chạy về nhà một lát. Tỷ tỷ đó nhờ ta nhắn lại với ngươi ở đây chờ, nàng lập tức sẽ trở lại"
Trần Cách nghĩ nghĩ, chờ làm gì không biết, tự mình về là được, cũng chỉ vài bước chân thôi.
"Để ta đưa Trần tiểu thư về." Trưởng thôn xung phong nhận việc
"Không cần, ta tự đi được rồi" Trần Cách sợ dọc đường lỡ đâu trưởng thôn lại cao hứng muốn nói chuyện phiếm. Mới nghĩ tới bầu không khí ngượng ngùng đáng xấu hổ đó thôi da đầu Trần Cách đã tê rần, tình nguyện một mình băng rừng trở về.
Thôn trưởng thì thào: