"Tôi sẽ đi một mình mà không cần anh!"
Tề Duệ nhìn cô bước thẳng về phía lối vào rừng, "Cô bỏ ngoài tai lời tôi nói?" Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Mộ Tư Nguyệt không biết sự can đảm đến từ đâu, khăng khăng, "Không cần anh lo."
Tề DUệ nhìn chằm chằm vào cô với hàm răng nghiến chặt, tối hậu thư cuối cùng dành cho cô đến từ giọng nói lạnh lùng của anh. "Mộ Tư Nguyệt, cô phải nhanh chóng quay lại cho tôi, nếu không cô sẽ nhận đủ hậu quả."
Mộ Tư Nguyệt dường như thực sự bỏ ngoài tai lời đe dọa từ anh và bước ra ngoài , hòa với dòng người.
Tề DUệ nhìn Mộ Tư Nguyệt như có như không hòa vào biển người, nhìn xuống các văn kiện trong máy tính của mình, và đóng máy tính một cách giận dữ, muốn nổi loạn? Lá gan cũng quá lớn rồi! !!
Mặc dù Mộ Tư Nguyệt có chút lo lắng rằng Tề Duệ sẽ tính sổ sau này,nhưng mà cô vẫn đi và đi. Cô đi bộ và nhìn xung quanh toàn màu xanh của lá cây. Thỉnh thoảng, có những con vật nhỏ chạy nhảy trong rừng, và tâm trạng cô dần thư thái.
"Phải ngoan ngoãn và vâng lời ... Hzz, anh xem tôi có khác gì là một con vật không? Tôi là một con người, và tôi có quyền con người!" Cô phàn nàn khi bước đi.
Không biết có phải bị ông Tề và Tề DUệ áp bức quá lâu ở Tề gia không?. Từ lâu chất chứa oán niệm sau sắc,đỉnh điểm là thằng nhóc kia, mà cô bùng phát,không nghe lời Tề Duệ mà tự ý bỏ đi trong tâm trạng không thể giải thích được có chút phục bản thân.
Đột nhiên, một cơn choáng váng, một trái cây vô danh đập vào đầu cô, đôi mắt Mộ TƯ Nguyêt khẽ mở ra, ngay lập tức nhặt lên như một đứa bé, sống trong thành phố trong một thời gian dài, và thỉnh thoảng đến nơi bản địa này, Cô luôn cảm thấy như mọi thứ đều tuyệt vời.
Cô nghĩ, lấy quả này lại để khoe với Tề DUệ.
Nhưng đột nhiên, có một cái gì đó trong cái cây lớn bên cạnh cánh tay của Mộ Tư Nguyệt bay thẳng vào ngực cô, khiến cô giật mình. Cảm giác đầu tiên là bàn tay của cô hơi nặng, và cảm giác rất ... mịn mạng nhiều lông
Nhìn xuống, hóa ra đó là một con sóc và là một con