Sau ngày đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài một chuyến ,về sau liền không tiếp tục ra ngoài lần nào nữa.
Mộ Tư Nguyệt không ồn ào hay buồn chán, còn Tề Duệ luôn trở về phòng ngủ sau mỗi bữa ăn hàng ngày, bật máy tính xách tay lên như thường lệ ở nhà, làm việc rất bận rộn, giống như là trực tiếp đem Mộ Tư Nguyệt làm như không thấy.
Mộ Tư Nguyệt thấy anh ngày nào cũng làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, cô rất thức thời không dám quấy rầy, ban ngày luôn chạy tới nói chuyện phiếm với bà chủ khách sạn để giết thời gian.
Bà chủ của khách sạn đã tiếp đãi cô rất nồng hậu, cho cô nếm nhiều món đặc sản địa phương, và còn dạy cô nấu rượu hoa trong khách sạn thoải mái và yên tĩnh này.
Bất tri bất giác đã sáu ngày sau, ngày mai sẽ phải trở lại nhà họ Tề.
Bà chủ của khách sạn rất thích Mộ Tư Nguyệt , bà ấy nói rằng sẽ tự tay nấu một bữa ăn cho hai người họ, Mộ Tư Nguyệt cảm nhận được ý tốt của bà chủ, liền mỉm cười, gật đầu đi tìm Tề Duệ xuống.
Mộ Tư Nguyệt lặng lẽ đẩy cửa, thăm dò nhìn vào phòng ngủ, quả nhiên Tề Duệ vẫn đang vùi đầu vào làm việc.
Cô bước từng bước nhỏ vào, nhưng đột nhiên phát hiện lông mày Tề Duệ nhăn lại, vẻ mặt như đang chịu đựng một cơn đau, có gì đó không ổn.
Mộ Tư Nguyệt chạy nhanh đến chỗ anh, " Tề Duệ, anh có chuyện gì vậy? "
" Tề Duệ, anh lại bị bệnh à? " Cô sốt sắng hỏi.
" Đi ra! " Nhưng giọng nói của Tề Duệ lạnh lùng, giống như không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của mình.
Mộ Tư Nguyệt đã quen với việc anh ta mắng cô, tiếp tục nói, " Tôi sẽ lấy thuốc cho anh . " Ông nội Tề đã đưa cho cô một lọ thuốc màu nâu trước đó. Lần này đi nghỉ phép , cô cũng mang theo một cách khó hiểu.
" Tôi nói không cần, tránh ra, có nghe thấy không! " Giọng anh lạnh như băng.
Tay phải ôm đầu, khó khăn mở hé mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt vẫn đang dán chặt ở đó với vẻ mặt lo lắng không muốn rời đi.
Cuối cùng anh thở dài một hơi, " Ra ngoài, tôi không sao ..."
Mộ Tư Nguyệt quả thực sợ bộ dáng lúc phát bệnh của anh, nhưng nhìn thấy anh ta thế này, cô vẫn không thể rời đi.
Cô nhìn anh, do dự một lúc rồi thì thào nói: " Tôi chỉ ngồi đây, tôi im lặng, anh cứ coi như tôi không tồn tại. "
Tề Duệ đau đầu kinh khủng, vừa nghe được những lời nói khúm núm của cô, lập tức bị cô làm cho khó chịu.
Anh quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, từng bước đi về phía phòng tắm ...
Mộ Tư Nguyệt vẫn ngồi ở mép ghế sô pha, cô vô thức nhìn về phía phòng tắm, nhưng cô không bước tới, cô biết bây giờ Tề Duệ không muốn gặp cô.
Cô không biết có phải người đàn ông nào cũng kiêu ngạo như vậy không. Những người như Tề Duệ luôn giữ phẩm giá lạnh lùng của mình trước người ngoài. Nếu là An Dĩ Nhu ở đây, có lẽ anh ta sẽ không tránh né như vậy...
Mộ Tư Nguyệt sững sờ nhìn đồng hồ trên tường, cô thấy đã mười phút trôi qua mà trong phòng tắm không có động tĩnh gì, không lẽ ra anh ta lại ngất đi như lần trước chứ.
" Tề Duệ ..." Cô nói nhỏ về hướng phòng tắm.
" Im đi! Nói thêm một lười nữa thì liền đi ra ngoài. " Một giọng nói mang tính cảnh cáo phát ra từ phòng tắm.
Anh ta vẫn đáp lại, ít nhất anh là chưa ngất xỉu, và nghe giọng nói ấy có lẽ anh ta hẳn là không chết được ... Mộ Tư Nguyệt tự nghĩ.
Không hiểu sao Mộ Tư Nguyệt lại cảm thấy chính mình hơi ngu ngốc khi ngồi đây, Ở lại? Ra ngoài? Sẽ không tốt nếu tên này chết ở đây ...
Trong lòng xúc động thở dài, cuối cùng đành phải thừa nhận số phận của mình, tiếp tục ngơ ngác ngồi ở chỗ này, chờ Tề Duệ đi ra.
Ánh mắt của Mộ Tư Nguyệt đảo quanh, cô biết mấy ngày nay Tề Duệ rất bận, nhưng cô không biết anh ta đang làm gì.
Khi cô đảo mắt đến bàn làm việc, cô đã nhìn thấy những hình ảnh khủng khiếp trên máy tính xách tay, cô đã hơi hoảng sợ.
Những bức ảnh này dường như được chụp tại hiện trường những vụ án mạng, những thi thể nữ xinh đẹp không mảnh vải che thân, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái mét ,trông hơi rợn người.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là cơ thể họ rất sạch sẽ và gọn gàng, hai chân thẳng hàng và hai tay khoanh trước ngực.
Hơn nữa, những nạn nhân được nhìn thấy trong những bức ảnh này đều đeo một chiếc vòng thánh giá giống nhau quanh cổ.
Có rất nhiều tài liệu trên bàn ,Mộ Tư Nguyệt tò mò lấy một trong số đó.
Một dòng chữ lớn rất bắt mắt hiện lên. Báo cáo khám nghiệm tử thi của các nạn nhân cho thấy họ đều đã bị tấn công tình d*c trước khi chết , nhưng không tìm thấy t1nh dịch trong cơ thể ,chúng đều được làm sạch, nhưng người ta suy đoán rằng cùng một người đã làm điều đó.
Mộ Tư Nguyệt có chút không đành lòng xem tiếp,là ai trên trái đất này lại điên cuồng tàn nhẫn với những người phụ nữ này như vậy.
" Bỏ tập tài liệu xuống và ra ngoài! "
Tề Duệ từ trong phòng tắm ra thở d ốc, liếc cô một cái, cau mày nhếch mép tỏ vẻ bất mãn, khác hẳn với giọng điệu lãnh đạm lúc trước, lần này giọng nói uy lực hơn, không thể cưỡng lại được.
Mộ Tư Nguyệt nhìn hắn, tuy rằng sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng là ánh mắt rõ ràng, hẳn là chỉ là đau đầu bình thường .
Không cần suy nghĩ nhiều, đặt tập tài liệu trong tay xuống, ngoan ngoãn bước ra ngoài.
" Mỗi khi có chuyện dính đến An Dĩ Nhu, anh ta luôn trở nên hung dữ như vậy ..." Khi cánh cửa đóng lại, Mộ Tư Nguyệt không khỏi than thở.
Mộ Tư Nguyệt suy nghĩ một chút, bà chủ khách sạn mời bọn họ dùng bữa, nhưng bộ dạng Tề Duệ hẳn là không có hứng thú, cô nghĩ không cần phải nói với anh ta, mà lại đi vào cũng sẽ bị hắn đuổi ra .
Khoảng năm giờ chiều, Tề Duệ tắt máy, vô thức nhìn về phía cửa, nhưng cô vẫn chưa quay lại!
Đem toàn bộ văn kiện trên mặt bàn thu dọn lại, Tề Duệ trực tiếp đi đến đại sảnh khách sạn, đi dạo một vòng vẫn không thấy Mộ Tư Nguyêt, sắc mặt dần trở nên ân trầm
... Chạy đi đâu!
Tề Duệ không thể giải thích được vẻ mặt của Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh lo lắng trước đó. Người phụ nữ chết tiệt này lá gan ngày càng mập, đuổi như thế nào cũng không đi....
Tề Duệ khịt mũi, khuôn mặt lạnh lùng anh lên một màu sắc đen tối, sau đó anh lấy