Editor: Rice ☘
" Tại sao muốn đuổi cô ấy đi? " Sở Phi Phàm cảm thấy Mộ Tư Nguyệt rất vô tội, cư nhiên bị Tề Duệ quát nạt mà không có lý do.
Tề Duệ liếc nhìn sợi dây chuyền thánh giá trong tay, ngẩng đầu nhìn Sở Phi Phàm có chút bất mãn, " Sau này đừng nói với cô ấy những chuyện này! "
Sở Phi Phàm cau mày, có chút khó hiểu.
Tề Duệ không nói nhiều, ném sợi dây chuyền chữ thập trong tay xuống bàn, lấy tập tài liệu ra, đưa cho Sở Phi Phàm bắt đầu bàn bạc vụ án.
Nhưng mà sau khi Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ đuổi về Tề gia, trong lòng đã âm thầm chất chứa một bụng oán khí, ai ngờ đâu vừa về đến Tề gia liền bị ông nội Tề nói cô không có tiền đồ.
" Chẳng lẽ con không biết đường làm nũng như một đứa trẻ bám lấy nó à?! "
Khuôn mặt Mộ Tư Nguyệt dần trở nên bất lực, cô bắt đầu tự hỏi rằng có phải kiếp trước cô đã vô tình đào mộ tổ tiên nhà họ Tề của anh hay không, " Tại sao tôi lại gặp phải bọn họ cơ chứ..."
Mặc dù ông Tề đã về hưu ở tuổi già nhưng sự uy nghiêm của ông vẫn khiến người ta có chút kính sợ.
Mộ Tư Nguyệt bị ánh mắt đáng sợ của ông nhìn chằm chằm , ông luôn miệng quát tháo cô, một hai bắt cô nhất định phải chạy đến công ty để đưa cơm cho Tề Duệ mỗi ngày.
Liệu Tề Duệ có cảm động trước sự kiên trì của cô hay không, Mộ Tư Nguyệt thực sự không thể nhìn ra được bất kì sự khác biệt nào , cho dù là rất nhỏ từ khuôn mặt băng giá tê liệt của anh ta, nhưng là nhân viên trong Tập đoàn DM&G đã bắt đầu bàn tán đủ loại chuyện phiếm.
"Phu nhân của Tổng giám đốc trong khoảng thời gian này mồi ngày đều đến công ty đưa cơm ..."
"Khẳng định là vì vụ bê bối giữa Tổng giám đốc và cô An đã k1ch thích cô ấy ... Tôi đã nhìn thấy vợ của chủ tịch, dung mạo của cô ấy cũng bình thường mà thôi. Nhiều lắm là xem như có chút thanh thuần , ngọt ngào. Tôi thực sự không biết tại sao Tổng giám đốc lại cưới cô ấy. Trong khi đó An Dĩ Nhu lại là một nữ thần tuyệt đẹp. Trách không được cô ấy có cảm giác lo sợ , và mỗi ngày đều phải đến công ty như thế này... "
Mộ Tư Nguyệt mặt đen lại đưa hộp cơm tinh xảo trong tay cho trợ lý đặc biệt của Tề Duệ, trong lòng cảm thấy buồn bực, nhàn nhạt nói: " Đưa cho anh ta, tôi đi đây. "
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán này hay không, trợ lý đặc biệt nhìn bóng lưng của Mộ Tư Nguyệt có chút đáng thương, lễ phép nói: " Thiếu phu nhân,Tổng giám đốc ở bên trong, phu nhân không vào sao? "
" Tôi đã bị anh ta đuổi ra mười sáu lần! " Mộ Tư Nguyệt thề rằng ngày mai cô sẽ không bao giờ đến nữa!
Hôm nay Mộ Tư Nguyệt có tâm trạng đặc biệt tồi tệ, nhất là khi cô vừa vào toilet nhưng lại nghe thấy các nữ nhân viên của công ty tụ tập lại và nói rằng cô xấu xí! Tôi xấu xí đó thì làm sao! !
Đột nhiên trong điện thoại vang lên một tiếng tin nhắn,Mộ Tư Nguyệt lấy điện thoại ra với vẻ mặt nhàn nhạt, cau mày xem tin nhắn trong điện thoại.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.Ngón tay trong thang máy ấn nhẹ một chút , đi thẳng xuống tầng trệt ...
Lúc này người đàn ông đứng đầu Tập đoàn DM&G, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, lạnh giọng hỏi: " Thiếu phu nhân đâu? "
Trợ lý đặc biệt nghe thấy anh hỏi Mộ Tư Nguyệt, ngay sau đó liền nở nụ cười, "Thiếu phu nhân nói dù sao cũng sẽ bị Tổng giám đốc đuổi ra, cho nên đã đi về rồi. "
Sắc mặt Tề Duệ tối sầm lại, khẽ nhếch môi mỏng có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, anh mở hộp cơm tinh xảo ra, tao nhã ngồi ăn.
Người trợ lý đặc biệt lén nhìn Tề Duệ trong khi đang thu dọn tài liệu.
Trước đó , hắn còn nghi ngờ rằng Tề Duệ sẽ trực tiếp ném hộp cơm đi, bởi vì mỗi lần Tề Duệ đuổi Mộ Tư Nguyệt đi, anh ta đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng dường như không phải vậy.
Trợ lý đặc biệt cầm tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vừa mở cửa văn phòng ra, liền thấy một bóng người vội vàng bước vào, " Duệ thiếu. "
Đối phương là vệ sĩ của nhà họ Tề, anh ta cung kính gọi Tề Duệ, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua phòng làm việc rộng rãi, vẻ mặt thoáng lo lắng.
Tề Duệ đã nhận ra hắn ta
Anh đặt đũa xuống, trầm giọng nói: " Không phải đang đưa thiếu phu nhân về nhà sao? Ở đây làm cái gì! "
Người bên kia nghe thấy lời nói của Tề Duệ, đầu tiên là ngơ ngác một chút, lập tức trả lời: "Thiếu phu nhân không có xuống lầu. Tôi đã đợi rất lâu ở sảnh lầu một trước cửa công ty, nhưng mãi không thấy phu nhân ra ngoài. "
Khi Tề Duệ nghe hắn ta nói xong, khuôn mặt nghiêm nghị của anh dần trở nên u ám, đột ngột từ trên sô pha đứng lên,hướng người trợ lý đặc biệt quát lạnh, " Mộ Tư Nguyệt bây giờ đang ở đâu! "
Thấy không khí có chút không ổn, trợ lý đặc biệt lập tức căng thẳng. " Mười lăm phút trước, tôi gặp Thiếu phu nhân ở lối vào thang máy. Phu nhân rõ ràng là bấm thang máy xuống tầng trệt ..."
Tề Duệ lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộ Tư Nguyệt, nhưng mà đầu kia chỉ truyền đến âm thanh tút tút.
Vẻ mặt Tề Duệ trở nên khó coi hơn, quay đầu nhìn sợi dây chuyền chữ thập trên giá sách một cách vô thức, tay phải hơi siết chặt.
"... Kiểm tra camera giám sát! " Giọng anh lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng giọng điệu không thể kìm nén được sự lo lắng.
Trợ lý đặc biệt dường như bị khí tức u ám của Tề Duệ làm cho sợ hãi, vội vàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, nhanh chóng cầm lấy điện thoại liên hệ đến nhân viên bên trong phòng kỹ thuật kiểm tra kỹ lưỡng.
Nhưng vệ sĩ của nhà họ Tề hoàn toàn không hiểu tại sao Tề Duệ lại căng thẳng như vậy,hắn còn chưa kịp mở miệng, lại bị Tề Duệ đã mắng một cách nghiêm khắc, " Tôi kêu anh đi theo Mộ Tư Nguyệt , anh đã làm gì vậy?Tôi không cần người vô dụng! "
Người vệ sĩ trong lòng nổi lên một trận run rấy,vội vàng cúi đầu.
...
" Đây là đi đâu vậy? " Lúc này,Mộ Tư Nguyệt đang ngồi trong xe chán nản nhìn cảnh vật kỳ lạ ngoài cửa kính xe, cau mày hỏi tài xế.
"Rất nhanh liền đến ..." Một người đàn ông mặc đồ xám đen lái xe , hắn ta đáp lại với một nụ cười mờ ám.
Mộ Tư Nguyệt nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại di động, mím môi