Phụ nữ? Tề Duệ cúi xuống cửa sổ một cách tò mò và nhìn ra ngoài, và đột nhiên con ngươi sâu của anh đóng băng. Là cô ta ...
" Chết chưa?" Tề Duệ hỏi nhẹ với người lái xe bên ngoài đang ở bên ngoài xe.
Người lái xe do dự một lúc. Hắn đã đi theo Tề Duệ đã rất nhiều năm.Tính cách của anh ta luôn lạnh lùng cá tính chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng. Hôm nay, anh ta thế mà lại đi quan tâm nữ nhân này.
"Chỉ vừa mới ngất đi, nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Chiếc xe không đâm vào cô ấy. Cô ấy dường như rất yếu ..." Người lái xe rành mạch nói.
"Mang lên xe đi." Tề Duệ giống như là không có kiên nhẫn nghe lái xe nói tiếp, mở miệng trầm giọng phân phó . Cô được đưa lên xe, toàn thân quần áo ướt đẫm, thân hình xụi lơ xuống xe, mắt nhắm nghiền, đôi mắt của Tề Duệ dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp bên cạnh.
"Mộ Tư Nguyệt ..." Tề Duệ lẩm bẩm lấy cái tên xa lạ này, không khỏi nhớ tới đêm đó hắn cùng nàng dây dưa một đêm, không hiểu đáy lòng thế mà sinh ra một phần lòng trắc ẩn."Đưa đến bệnh viện."
Người lái xe và hai vệ sĩ khác trong xe không thể tin vào tai mình. Tề Duệ thủ đoạn ngoan lệ vô tình. Làm sao có thể sinh ra lòng thương với phụ nữ?
Trong khu vực VIP của Bệnh viện Trung ương đứng đầu của một thành phố, bác sĩ cao tuổi trân trọng báo cáo hồ sơ bệnh án, "Duệ thiếu, cô Mộ đã bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, thể chất suy yếu , dầm mưa lâu nên ngất xỉu, nếu điều trị tốt sẽ không phát sinh vấn đề gì cản trở. "
Vừa bác sĩ già không nhịn được nhìn vào người phụ nữ trên giường bệnh viện và rất tò mò về người phụ nữ này là ai. Tề Duệ thực sự đã đưa người phụ nữ đến bệnh viện để điều trị.
Ánh mắt của Tề Duệ lạnh lùng và nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Mộ Tư Nguyệt trên giường. Có một chút phức tạp trong mắt anh, lạnh lùng nói một câu " Để cô ấy nghỉ ngơi ở đây ..."
Tề Duệ là tự mình mang người phụ nữ đó tới, bệnh viện chắc chắn không dám bỏ bê, vì vậy giúp cô cẩn thận kiểm tra mọi mặt và sử dụng loại thuốc tốt nhất ,để bốn y tá theo dõi , chăm nom.
Mộ Tư Nguyệt dường như thực sự mệt mỏi. Cô ngủ rất nhiều và không thức dậy cho đến trưa ngày hôm sau.
Cô ấy nhìn các nhân viên y tế trước mặt, và đáy lòng cô dấy lên đầy lo lắng , Tề Duệ là ai, tôi không biết anh ta!"
"Cô Mộ, cơ thể cô vẫn chưa hồi phục. Hãy hợp tác với chúng tôi để điều trị." Người phụ nữ này do đích thân Duệ thiếu mang đên,bọn họ chỉ có thể đối xử giống như tổ tiên của mình.
"Để tôi đi. Các người là ai vậy? Tại sao lại nhốt tôi ở đây? Hãy để tôi đi!" Nhân viên bệnh viện chăm sóc cô ấy rất tốt, tuyệt không thể để cô ấy không để rời đi.
Mộ Tư Nguyệt đang cầm điện thoại di động, nhưng không biết nhờ ai giúp đỡ. Mộ gia thế mà lại muốn cô lấy một người đàn ông 50 tuổi. Đột nhiên cô nghĩ đến