Editor: Rice ☘
Mộ Tư Nguyệt vừa tỉnh ngủ ánh mắt có chút mơ hồ, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này, không hiểu sao cô cảm thấy anh có chút quen thuộc.
"Anh..." là ai?
Vừa mở miệng muốn hỏi, lại bị một đạo thân ảnh chiếm cứ tất cả tầm mắt của cô.
"Đây là thê tử của tôi, Mộ Tư Nguyệt."
Tề Duệ đột nhiên tiến lên, kéo Mộ Tư Nguyệt từ trên mặt đất dơ bẩn lên, tay phải anh rất tự nhiên ôm eo cô, hơi siết chặt, giống như là vợ chồng rất thân thiết, mở miệng mang theo một phần trịnh trọng ý vị không rõ.
"Xin chào..." Đối phương hơi giật mình một chút, lập tức giương khóe miệng lên cười khẽ, "Tôi là Thẩm Diệu Thiên. "
Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ ái muội ôm, nghe anh nói hai chữ thê tử, càng thêm tức giận, vốn muốn cẩn thận quan sát họ Thẩm trước mắt này, hiện tại tâm tình gì cũng không có.
Lại là cẩu bằng hữu của Tề Duệ, nửa cúi đầu, không muốn phản ứng với đối phương.
Mộ Tư Nguyệt đen mặt, vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát, nhưng tay Tề Duệ nắm lấy thắt lưng cô lại càng thêm dùng sức, anh dường như rất tùy ý mở miệng, "Tư Nguyệt kinh hãi, tôi cùng cô ấy trở về trước..."
"Nơi này giao cho tôi xử lý." Thẩm Diệu Thiên đáp một tiếng, Tề Duệ nửa kéo Mộ Tư Nguyệt lên xe, xe rất nhanh liền phi nhanh rời đi.
Chỉ là Thẩm Diệu Thiên đứng lặng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa kia, đáy mắt ẩn chứa một phần suy nghĩ sâu xa.
"Mộ Tư Nguyệt..." Anh lẩm bẩm cái tên này, rất nhẹ nhàng nhu hòa, chỉ có chính anh mới có thể nghe được.
...
"Buông tôi ra!"
Trên xe, Mộ Tư Nguyệt bị anh ôm chỉ cảm thấy xấu hổ, vặn vẹo người đẩy anh ra, "Không cần phải làm bộ ân ái trước mặt người khác, tôi không xứng với anh, tôi biết..."
Thanh âm Mộ Tư Nguyệt mang theo tức giận, tuy rằng cô không khôn khéo như anh, nhưng cũng có thể nhìn ra anh cố ý ở trước mặt bằng hữu mập mờ ôm cô, nhất thời có loại cảm giác bị anh lợi dụng.
Tề Duệ ngược lại rất dứt khoát buông ra, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, khẽ nhếch môi tựa hồ muốn mở miệng, cuối cùng cũng chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Mộ Tư Nguyệt ngồi bên cạnh cửa xe, không muốn tới gần anh, nhất thời hai người cũng không nói gì nữa.
Xe vững vàng xuyên qua công viên động vật hoang dã, động vật ngoài xe thoải mái vẫy đuôi, ăn uống, Mộ Tư Nguyệt nhìn những con vật này, đáy lòng vẫn có chút kinh hãi, cô thề sau này sẽ không bao giờ trở lại nơi này.
Tề Duệ quay đầu, dư quang dừng lại ở sườn nhan của cô, "Mộ Tư Nguyệt..."
"Dừng xe!" Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, không nghe thấy Tề Duệ khẽ gọi, ngược lại đột nhiên hướng tài xế hô to một tiếng.
Tài xế nhanh chóng đạp phanh, quay đầu muốn hỏi có phải có chuyện gì không, chỉ thấy Mộ Tư Nguyệt mở cửa xe xuống xe.
Con ngươi Tề Duệ híp lại, "Cô đi đâu!" Thanh âm này lạnh lùng, giống như là chất vấn.
"Tổng giám đốc Tề, tôi về nhà mình." Mộ Tư Nguyệt nghe được giọng điệu chất vấn này của anh, đáy lòng càng thêm khó chịu.
"Cô về nhà nào, cô có nhà sao?!"
Tề Duệ nhìn cô bước nhanh đi xa, lông mày dần dần thu lại, mở miệng nói nhanh, nhưng sau khi nói xong, liền bừng tỉnh có chút hối hận.
"Tôi có nhà hay không có thì liên quan đến anh à?" Mộ Tư Nguyệt quay đầu lại, tức giận phản bác một câu.
Nếu như nói trước đó cô chỉ là phụng phịu, nhưng hiện tại cô thật sự tức giận, cô vẫn bị người Mộ gia bài xích, nhà đối với cô phi thường xa xỉ, hiện tại Tề Duệ nói thẳng ra miệng như vậy, phi thường đả thương người.
Mộ Tư Nguyệt đột nhiên cảm giác hốc mắt có chút chua xót, vẫn cho rằng chuyện gì cũng có thể xem nhẹ, nhưng có một số việc thật thương tâm lại không cách nào quên.
Ngày đó bị anh đuổi ra khỏi Tề gia, anh từng tiếng từng tiếng nói cô cút, cô tuy rằng xuất thân bình thường, tuy rằng không có quyền không thế, nhưng cô còn có chút cốt khí, Tề gia ngưỡng cửa quá cao. Cô tự mình hiểu được.
Tề Duệ ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đường cái, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, chân anh có chút chần chờ, nhưng ngay lúc Mộ Tư Nguyệt ngồi vào taxi, đột nhiên một chiếc Rolls-royce kim sắc Champagne vững vàng dừng lại.
"Lên xe!"
Cửa xe Rolls-royce nhanh chóng mở ra, một thanh âm già nua uy nghiêm hướng Mộ Tư Nguyệt hét lên một tiếng.
"Ông muốn dẫn cô ấy đi đâu!" Tề Duệ nhịn không được từ trong xe đi ra, bước nhanh tiến lên giữ chặt cổ tay Mộ Tư Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn người trong xe.
"Ta dẫn nó đi đâu, con quản được sao?" Lão nhân trong xe hừ một tiếng, hướng Mộ Tư Nguyệt lần nữa hô một tiếng, "Tư Nguyệt, lên xe. "
Mộ Tư Nguyệt nhìn Tề lão gia đột nhiên xuất hiện, có chút kinh ngạc, gia gia cư nhiên lại tới.
Quản gia xuống xe, đầu tiên là cười thân thiết với Mộ Tư Nguyệt, lập tức quay đầu, ánh mắt mang theo nghiêm túc mở miệng, "Duệ thiếu, lúc trước cậu đuổi thiếu phu nhân ra khỏi Tề gia, nếu cậu không thừa nhận thân phận của cô ấy, như vậy lão gia cảm thấy nên tìm cho cô ấy một chỗ dưỡng thai thật tốt, dù sao cô ấy cũng mang theo cốt nhục Tề gia..."
Tề Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Tề lão gia cùng quản gia, bọn họ đang đối nghịch với anh!
Mộ Tư Nguyệt nghe đến đó, cúi đầu nhìn Tề Duệ nắm lấy cổ tay mình, càng thêm bất mãn, ghét bỏ giơ tay lên, "Buông ra!"
Quản gia thuận thế kéo cô một cái, đẩy Mộ Tư Nguyệt vào trong xe, phanh một tiếng, vệ sĩ Tề lão gia mang theo lập tức đóng cửa xe, nhanh như chớp rời đi.
Tề Duệ nhìn chiếc Rolls-royce kim sắc Champagne này, sắc mặt âm trầm đi xuống.
Ông nội thế nhưng lại cướp người với anh!
"Duệ thiếu, chúng ta có cần đuổi theo hay không? " Tài xế của Tề Duệ có chút nơm nớp lo sợ đi tới trước người anh hỏi thăm.
"Không cần!" Thanh âm của Tề Duệ lạnh như sương giá.
Suy nghĩ trong chốc lát, tức giận cắn răng phân phó một câu, "Phái người đi điều tra! Nhìn xem ông nội muốn giấu Mộ Tư Nguyệt ở nơi nào! "
"Vâng." Tài xế lập tức gật đầu, chỉ là đáy lòng phiền muộn, hai ông cháu lại đấu khí, Tề lão gia cũng không phải nhân vật đơn giản.
......
"Sau này con sẽ ở chỗ này..."
Tề lão gia xuống xe, chống nạng, từng bước đi vào căn biệt thự nhỏ 300 m2 tinh xảo này, thanh âm già nua của ông dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt mờ mịt phía sau.
Sau đó liền bổ sung, "Con ở chỗ này, Tề Duệ không vào được. "
Lời nói cuối cùng của Tề lão gia khiến Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc một chút.
"Gia gia, con nghĩ,