Editor: Rice ☘
"Tình cảm của Duệ thiếu với phu nhân rất tốt."
Quản gia đứng bên cạnh Mộ Tư Nguyệt, mỉm cười mở miệng, "Thiếu phu nhân, phu nhân vừa rồi còn hỏi đứa nhỏ trong bụng người, lát nữa người có thể nói với bà ấy..."
Nhưng mà lời quản gia vừa dứt, thanh âm lạnh lùng kia liền truyền đến, "Không có gì để nói. "Điện thoại di động trực tiếp bị Tề Duệ cúp máy, không liếc mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt một cái, đi thẳng lên thư phòng trên lầu.
Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút khó chịu, anh đang bài xích cô?
Mộ Tư Nguyệt có thể cảm giác được Tề Duệ đang tức giận, nhưng mấy ngày nay cô an phận ở nhà không chọc anh tức giận, chính anh cùng An Dĩ Nhu đi công tác vụng trộm, trở về ngược lại nổi giận với cô, thật sự là hỗn trướng.
Bất quá nghĩ lại đáy mắt An Dĩ Nhu tồn đọng oán hận, Mộ Tư Nguyệt có chút giật mình, "An Dĩ Nhu cùng anh ta lên giường, gió thổi bên tai, cảm thấy tôi đang chiếm vị trí Tề thiếu phu nhân? "
"Ở chỗ này lẩm bẩm cái gì, có bất mãn gì liền tìm Tề Duệ nói, con còn sợ nó ăn con à, Tề Duệ sẽ không hung dữ với con, ngay cả tâm tư của chồng mình cũng không biết, đầu óc heo!" Ông Tề liếc Mộ Tư Nguyệt một cái, giáo huấn nói.
Mộ Tư Nguyệt buồn bực khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, hai ông cháu này đều có đức tính đó là cả ngày hoài nghi chỉ số thông minh của cô, cô rất thông minh được không, tốt xấu gì cũng tham gia mấy cuộc thi đều giành được giải thưởng.
Bất quá có một chuyện Mộ Tư Nguyệt quả thật nghĩ không ra, "Bốn năm trước tại sao anh ta lại xuống sông cứu tôi? "Không hiểu sao cô rất muốn biết nguyên nhân.
Mộ Tư Nguyệt đứng ở trước cửa thư phòng, giơ tay gõ nhẹ vài lần.
"Vào đi." Là thanh âm của Tề Duệ, bất quá nghe như có chút không kiên nhẫn.
"Có chuyện gì!"
Khi Mộ Tư Nguyệt đi tới trước mắt Tề Duệ, sắc mặt âm lãnhcủa anh quả thật không dễ nhìn lắm, "Có việc gì mau nói, tôi rất bận. "
"Tôi, tôi muốn hỏi anh..." Mộ Tư Nguyệt vốn định mở miệng hỏi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của anh, lời nói bị kẹt trong cổ họng nói không nên lời.
Sao anh lại cứu tôi?
Anh có lẽ sẽ lạnh như băng nói, trùng hợp mà thôi.
Trong nháy mắt, Mộ Tư Nguyệt cảm thấy sự cố chấp của mình có chút ngốc, Tề Duệ năm đó sau khi cứu cô, giao cô cho nhân viên y tế, liền không trở về nhìn cô một cái, có lẽ anh cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Tề Duệ thấy cô trầm mặc, thanh âm mở miệng càng thêm phiền não.
Mộ Tư Nguyệt bị anh rống một cái, cả người khẩn trương lên, từ sau khi xác định người bốn năm trước cứu mình chính là Tề Duệ, Mộ Tư Nguyệt luôn cảm thấy mình nợ anh.
"Cái kia, cái kia anh thích An Dĩ Nhu sao?" Cô không thể giải thích hỏi một câu.
Mộ Tư Nguyệt nghĩ, nếu người ta đã đi công tác vụng trộm, người chiếm vị trí như cô nguyện ý nhượng bộ, dù sao giữa cô và Tề Duệ không có tình yêu, hơn nữa Tề Duệ là ân nhân cứu mạng của cô.
Tề Duệ nghe thấy cô đột nhiên nhắc tới cái tên An Dĩ Nhu, sắc mặt càng thêm âm trầm, mím chặt môi không mở miệng, ánh mắt càng lúc càng sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Mộ Tư Nguyệt bị ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn có chút câu nệ, "Nếu anh thích An Dĩ Nhu, như vậy tôi có thể..."
"Cô có thể như thế nào!" Tề Duệ giống như có thể đoán được cô muốn nói cái gì, đột nhiên mở miệng cắt ngang lời cô, thanh âm âm lãnh mang theo cười nhạo, "Mộ Tư Nguyệt, cô có biết cô cùng An Dĩ Nhu kém xa bao xa không, cô muốn học cô ta, cô cả đời này cũng không học được! "
"Đi ra ngoài!
Mộ Tư Nguyệt còn chưa hoàn hồn, lại bị Tề Duệ nóng nảy đẩy ra ngoài, phanh rầm một tiếng, thanh âm đóng cửa nặng nề vang lên bên tai cô, lúc quay đầu lại, cánh cửa đã gắt gao đóng lại.
"Tôi biết tôi thua kém cô ấy..." Mộ Tư Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong lời nói có chút chán nản.
"Chết tiệt!"
Phanh!
Đi kèm theo một tiếng chửi rủa, văn kiện trên mặt bàn cũng bị Tề Duệ hung hăng ném xuống sàn nhà, lộn xộn.
Lồ ng ngực Tề Duệ có chút phập phồng, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, "Nữ nhân ngu xuẩn! "Giọng nói mang theo sự tức giận và buồn bực.
......
"Tề Duệ, cậu không sao chứ?"
Sở Phi Phàm ngồi xổm ở Iceland hai ngày, nhưng người muốn tìm thủy chung không tìm thấy, không có kiên nhẫn liền về nước, lại không nghĩ tới vừa xuống máy bay đã bị Tề Duệ gọi tới câu lạc bộ quyền anh.
"Tề Duệ, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, có phải thân thể không thoải mái hay không?" Sở Phi Phàm thấy sắc mặt anh không thích hợp, quan tâm hỏi một câu.
"Không có việc gì." Tề Duệ như tức giận, nghiến răng nghiến lợi trả lời một câu.
Trong đầu vẫn là gương mặt ngoan tĩnh kia, vừa nghĩ tới cô, nhất thời ngực có chút nghẹn lại, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Phi Phàm phát hiện mấy tháng nay tâm tình của anh biến động rất lớn, trước kia Tề Duệ đối với bất cứ chuyện gì đều là thái độ lạnh lùng như nhau, vô luận là công ty, nhân viên hoặc là ngẫu nhiên vui chơi, anh cũng không đem người khác để ở trong lòng.
"Tề Duệ, bệnh của anh phải khống chế cảm xúc." Sở Phi Phàm nhắc nhở nói một câu, lập tức anh nhớ tới một nữ nhân, cẩn thận mở miệng, "Cùng Mộ Tư Nguyệt cãi nhau? "
Lần trước Mộ Tư Nguyệt bị bắt cóc đến công viên động vật hoang dã, Tề Duệ thật sự lo lắng, Sở Phi Phàm quen biết anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua anh để ý một người như vậy.
Tề Duệ nghe được cái tên Mộ Tư Nguyệt, tay cầm chén rượu phút chốc nắm chặt.
Cãi nhau à? Đây không tính là cãi nhau, bởi vì nữ nhân Mộ Tư Nguyệt căn bản không để anh ở trong lòng, nữ nhân ngu xuẩn kia, cô cứ như vậy không muốn làm vợ anh sao, suốt ngày muốn nhường vị trí cho người khác.
Tề Duệ càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn về phía lôi đài quyền anh, đưa tay bắt được hậu lĩnh Sở Phi Phàm, "Cùng tôi luyện quyền. "
Sở Phi Phàm nhất thời kinh hãi, "Tề Duệ, tôi từ Iceland bay trở về, tôi không chịu được mấy quyền..."
Tề Duệ trực tiếp đem quyền sáo ném cho anh, "Chống đỡ cho tôi. "
Sở Phi Phàm bị Tề Duệ đấm trái một quyền, phải một quyền, đánh cho bước chân anh mềm nhũn, đáy lòng tràn đầy oán niệm.
Đây là cái thể loại bjan bè gì chứ, không vui liền tìm anh trút giận, Mộ Tư Nguyệt đang chết, cô là họa thủy...
"Tề Duệ, kỳ thật Mộ Tư Nguyệt rất thông minh, cô ấy đã biết chuyện