Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Làm cha rồi!!


trước sau

Được, giỏi lắm! Dạ Minh Sâm ở trong lòng rít gào, con mẹ nó Vân Thanh Nhiễm thật sự là giỏi, nàng ta đúng là con mẹ nó có bản lãnh khiến hắn tức chết!

Lúc này Dạ Minh Sâm chỉ ước được lột da, rút gân Vân Thanh Nhiễm…

Vân Thanh Nhiễm nắm tay Tiểu Tư Vũ, sau đó nói với Dạ Minh Uyên, “Cửu điện hạ, chúng ta vào nhà đi, thế tử gia hắn nhất định buồn sắp hỏng rồi, đợi lát nữa chúng ta ra Thất điện hạ hẳn đã bắt được cua vừa mập vừa to đủ mỹ vị cho chúng ta rồi, hơn nữa phần lớn đều là cua cái nha!”

Vân Thanh Nhiễm gọi Dạ Minh Uyên, mấy người cùng nhau đi vào trong phòng, đừng nói, buổi sáng mùa thu thật sự có hơi lạnh, nhất là nước, lúc tiếp xúc với làn da có thể làm cho người ta càng không ngừng rùng mình.

Dạ Minh Uyên tuy không biết Vân Thanh Nhiễm dùng phương pháp gì khiến Dạ Minh Sâm không thể không ngoan ngoãn đi làm theo lời nàng nói, chỉ xem này tình huống trước mắt, hắn liền không khỏi cười lên tiếng.

Dạ Minh Uyên là một người rất dễ đỏ mặt, vừa cười, hai má đã hiện lên hai đóa mây hồng, rất đáng yêu.

Cửu hoàng tử đoạt đi vô số phương tâm thiếu nữ kinh thành rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên ngây ngô.

Đẩy cửa ra, trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, đối với Vân Thanh Nhiễm bọn họ mà nói, nhiệt độ trong phòng có hơi cao, để không ít chậu than, làm cho không khí trong phòng không tốt cho lắm, tuy có mở một cái cửa sổ dùng để thông gió.

“Mặc Thần, ta và Tư Vũ tới thăm ngươi.” Dạ Minh Uyên nhìn thấy Quân Mặc Thần ngồi ở cửa sổ lẳng lặng đọc sách, hắn phảng phất như một pho tượng bạch ngọc được điêu khắc mà thành, cực đẹp, có một loại năng lực có thể khiến mắt người như dừng hình ảnh, chỉ tiếc… Hắn quá mức hư nhược rồi, sinh mệnh của hắn rất yếu ớt, yếu ớt làm cho người ta đau lòng.

Dạ Tư Vũ chạy tới, nhào lên trên đùi Quân Mặc Thần, “Mặc Thần ca ca, huynh có chỗ nào không thoải mái không, Tư Vũ vù vù cho huynh.”

Quân Mặc Thần buông sách, đem lực chú ý chuyển hướng đến Tiểu Tư Vũ trước người hắn. Kỳ thật, quyển sách kia là trước lúc Vân Thanh Nhiễm bọn họ vào nhà Quân Mặc Thần mới cầm ở trong tay, trước đó hắn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vươn bàn tay trắng nõn sờ đầu Tiểu Tư Vũ.

“Minh Uyên trăm công ngàn việc, còn phải qua đây trò chuyện với ta, thật sự có hơi áy náy.”

Không ai có thể nghe ra dù chỉ là nửa phần xin lỗi từ trong lời nói của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm có một trăm phần trăm lý do tin tưởng, hắn cũng chỉ nói thế mà thôi.

“Tại sao lại nói vậy, cho dù hoàng tổ mẫu không dặn dò, hàng năm ta không phải đều sẽ ở cùng ngươi à? Vẫn nên nói, năm nay ngươi có thế tử phi, nên ghét bỏ ta rồi?”

Dạ Minh Uyên đúng là rất có nghĩa khí, mười mấy năm như một, cứ ngày nào thời tiết chuyển lạnh đều sẽ đến phòng Quân Mặc Thần bồi hắn… Nói chuyện phiếm, chơi cờ.

“Thì ra ngươi có biết à.” Quân Mặc Thần vừa lòng khẽ gật đầu, với tư thế trẻ con dễ dạy.

“Mặc Thần, ngươi thật đúng là thẳng thắn… Làm huynh đệ thực sự thương tâm.” Dạ Minh Uyên nói vậy, nhưng lại không có biểu tình thương tâm, đối với lời nói của Quân Mặc Thần giống như đã thành thói quen, “Ngươi đối với ta như vậy thì thôi đi, nếu cũng đối với thế tử phi như thế, chỉ sợ nàng sẽ bị ngươi chọc tức mà chạy mất đấy.”

“Cửu điện hạ, ngươi nói rất có đạo lý, ta đang có tính toán này.” Vân Thanh Nhiễm phối hợp theo.

“Khụ khụ khụ… thần sắc ái phi không tệ nhỉ.” Quân Mặc Thần cười như không cười nói, rõ ràng là lời ít ý nhiều, hình ảnh hài hoà lúc Vân Thanh Nhiễm và Dạ Minh Uyên nhìn nhau cười vừa rồi Quân Mặc Thần đều nhìn thấy. Nhìn xem, đây rõ ràng là thế tử phi của hắn, nhưng lại đi giúp người ngoài!

“Có thế tử gia ngài phụ trợ, thần sắc thần thiếp có muốn trông kém đi cũng khó.” Vân Thanh Nhiễm quay về trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần. Nam nhân này có chuyện không nói rõ ràng!

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần bộ dạng uể oải chống cằm, “Kỳ thật hiện tại sắc mặt ái phi cũng không phải dễ nhìn, bản thế tử từng thấy qua sắc mặt vô cùng hồng nhuận của ái phi, cũng chỉ có bản thế tử được thấy, ái phi nàng nói phải không?”

Sắc mặt vô cùng hồng nhuận?

Quân Mặc Thần vô luận là ngữ khí nói chuyện hay là biểu tình sau khi nói chuyện đều rõ ràng đưa Vân Thanh Nhiễm và Dạ Minh Uyên về hướng không thích hợp với thiếu nhi.

Đích xác, lúc đó khuôn mặt nhỏ của Vân Thanh Nhiễm, giống như trái táo chín đỏ, hay quả anh đào chín đỏ, so với hiện tại hồng nhuận hơn gấp mấy lần!

“Mặc Thần ca ca, mặt Vân tỷ tỷ vô cùng hồng là lúc nào?” Tiểu Tư Vũ cũng không biết ba người lớn đây đang nói cái gì, nên dùng ánh mắt tò mò ngóng nhìn Quân Mặc Thần, lại chuyển hướng Vân Thanh Nhiễm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vân Thanh Nhiễm, tựa hồ muốn từ trên mặt Vân Thanh Nhiễm tìm được đáp án.

“Khụ khụ khụ… Tư Vũ, muội có biết bông hoa đẹp nhất là lúc nào không?”

“Đương nhiên là lúc nó nở rộ rồi!” Tiểu Tư Vũ nhanh chóng đáp lại, nhưng mà, Mặc Thần ca ca hỏi cái này làm gì?

“Ừ, đúng rồi, lúc nàng nở rộ, là đẹp nhất, cũng hồng nhuận nhất.” Quân Mặc Thần mặc dù đang trả lời vấn đề của Tiểu Tư Vũ, nhưng lại hướng về Vân Thanh Nhiễm để nói.

Ái phi, lúc nàng ở dưới thân ta nở rộ là lúc nàng đẹp nhất nha! Ánh mắt Quân Mặc Thần là nói như vậy.

Tên nam nhân này! Hắn lại dám nói với tiểu hài tử những lời như vậy, có phu như thế, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy có áp lực rất lớn.

Tiểu Tư Vũ chớp mắt, nhãn cầu nho nhỏ lát thì nhìn Quân Mặc Thần, lát thì xem Vân Thanh Nhiễm, cuối cùng đành phải chuyển về hướng Dạ Minh Uyên mà cô bé quen thuộc nhất.

Dạ Minh Uyên bị Tiểu Tư Vũ nhìn chằm chằm, làm ca ca, này vấn đề nên trả lời hay không trả lời đây?

Ánh mắt u oán của Dạ Minh Uyên nhìn đôi phu thê nghiệp chướng, các ngươi có một chút tự giác bản thân là người lớn không hả? Xem đi, kết quả người thảm nhất là hắn, thân là ca ca không thể độc hại muội muội vị thành niên của mình!

“Ừm, Tư Vũ, hoàng huynh nói cho muội hay, Vân tỷ tỷ và Mặc Thần ca ca của muội đang thảo luận vấn đề trồng hoa, bọn họ đang ra sức để cho hoa nở và kết quả.” Dạ Minh Uyên suy nghĩ một lúc lâu mới cho Tiểu Tư Vũ một câu trả lời càng thêm huyễn hoặc.

Cửu hoàng tử, ngài còn không bằng không trả lời, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm bên kia đang nở hoa thôi, đến chỗ ngài lại kết quả rồi!

“Vậy liên quan gì đến việc mặt Vân tỷ tỷ đỏ?” Tiểu Tư Vũ hoàn toàn bị ba người lớn làm cho choáng váng, bọn họ không phải đang nói đến vấn đề mặt đỏ à? Vì sao lại nở hoa rồi kết quả?

“Lúc hoa nở ra thì rất đẹp, cho nên Vân tỷ tỷ muội cao hứng đến đỏ mặt.” Dạ Minh Uyên nói như thế, khi nói lời này chính Dạ Minh Uyên cũng đỏ mặt.

“Nha…” Tiểu Tư Vũ cái hiểu cái không nha một tiếng, lời nói của đám người lớn đều thật khó hiểu, làm cô bé cũng hồ đồ…

Khi đám Vân Thanh Nhiễm đang ở bên trong phòng hoan thanh tiếu ngữ nói chuyện, nam nhân trong hồ lại không chịu nổi dù chỉ một chút.

“Hắt xì!” Dạ Minh Sâm đánh một cái hắt xì lớn, hít hít cái mũi, xác định chắc chắn bị cảm lạnh!

“Thất điện hạ, để chúng hạ nhân xuống giúp ngài đi!” Đám tùy tùng do Dạ Minh Sâm mang đến ồn ào chuẩn bị xuống nước giúp Dạ Minh Sâm bắt cua.

“Một đám phế vật!” Dạ Minh Sâm lớn tiếng quát, “Các ngươi muốn hại chết bổn hoàng tử à?”

Dạ Minh Sâm biết Vân Thanh Nhiễm bọn họ có thể thông qua cửa sổ trong phòng tinh tường chứng kiến nhất cử nhất động của hắn ở bên này, nếu để cho tùy tùng giúp hắn, làm không tốt nữ nhân chết tiệt kia lại nghĩ đủ kiểu đến chỉnh hắn, hiện tại nhược điểm của hắn đang ở trong tay nữ nhân đó, hắn không dám chọc nàng!

Mấy tùy tùng đang định xuống nước giúp đỡ Dạ Minh Sâm tìm cua nhìn nhau, ngừng ở bên cạnh hồ, đi xuống cũng không phải, thối lui sang một bên cũng không được.

“Phế vật, các ngươi nghĩ trong cái hồ này có thể tìm ra được con cua nào à? Cho dù có, dựa vào đôi tay các ngươi có thể bắt được không?” Dạ Minh Sâm còn không đến mức quá ngốc, “Các ngươi lại đây!”

Dạ Minh Sâm rẽ nước đến bên bờ, để mấy tùy tùng đưa lỗ tai lại gần.

“Các ngươi hiện tại ra ngoài, đi chợ mua mấy con cua, phải lớn, phải cái, phải mập, có nghe hay không? Nếu trên chợ không có, hồi cung đi, cho dù là biến hóa các ngươi cũng phải biến ra cho ta!” Hiện bắt được cua ở trong hồ nước là không thể, dứt khoát sai người lén lút ra ngoài xách về một ít cho đủ số, hắn sẽ giả bộ tiếp tục tìm ở trong hồ.

“Dạ dạ dạ, thuộc hạ đi làm!” Đám tùy tùng của Dạ Minh Sâm vừa nghe mấy lời này của hắn thì hiểu ra, biết mình nên đi làm chuyện gì, vội vàng lén lút xuất phủ đi chuẩn bị cho Dạ Minh Sâm.

Bọn thuộc hạ của Dạ Minh Sâm phân công nhau hành động, một nhóm đi đến chợ náo nhiệt nhất trong kinh thành, một nhóm khác thì trở về hoàng cung, hai bút cùng vẽ, bảo đảm chắc chắn không sơ hở.

Một canh giờ, cũng chính là hai tiếng sau, đám tùy tùng bị Dạ Minh Sâm phái đi đều trở về, hai phe nhân mã đều mang cua về đầy một giỏ trúc lớn, một giỏ mang ra từ trong hoàng cung càng lớn hơn mập hơn.

Hơn nữa hai phe nhân mã tìm cua đều bảo đảm chắc chắn là tươi sống, cua chết thì sẽ bị lộ tẩy, Thất điện hạ của bọn họ lúc này mới vừa “bắt” lên, sao có thể là cua chết được?

Mấy người luống cuống tay chân lấy giả đánh tráo, giả vờ những con cua này đều do Dạ Minh Sâm vất vả bắt ra từ trong hồ nước.

Lúc này, cửa gian phòng của Quân Mặc Thần mở ra, Vân Thanh Nhiễm xuất hiện ở cửa, xa xa, nàng hướng về phía Dạ Minh Sâm còn đang ngâm mình ở trong hồ chịu dày vò vẫy vẫy tay, ý bảo hắn có thể trở về.

Dạ Minh Sâm như được đại xá, nhanh chóng bơi về bờ, bởi vì ngâm quá lâu ở trong nước lạnh, dù là Dạ Minh Sâm thân thể khỏe mạnh thì cũng run rẩy không ngừng, chính mình ngay cả khí lực lên bờ cũng không có, vẫn là mấy tùy tùng của hắn đưa hắn kéo từ trong nước lên.

Lên tới bờ, mặt Dạ Minh Sâm như tờ giấy trắng, sắc mặt cũng không kém hơn Quân Mặc Thần bao nhiêu, có điều hắn không được dễ nhìn như Quân Mặc Thần.

Tùy tùng của Dạ Minh Sâm cảm thấy hạ nhân trông coi vương phủ phải mang một cái mền đến cho hắn bọc lại.

“Đem, đem giỏ, giỏ trúc cho, cho bổn hoàng tử.” Người bị đông cứng run rẩy, thanh âm cũng không có biện pháp để trôi chảy, vừa lên bờ so với lúc hắn ngâm ở trong nước còn lạnh hơn! Hắn căn bản là đứng không yên, nếu không nhờ hai vị tùy tùng bên cạnh dìu, thì hiện tại khẳng định hắn đã quỳ rạp xuống mặt đất rồi.

“Thất điện hạ, nếu không cứ để thuộc hạ cầm giúp người đi?” Tùy tùng của Dạ Minh Sâm thật sự không dám giao giỏ trúc chưa đầy cua kia cho Dạ Minh Sâm, sợ hắn không cầm được.

“Nói, nói nhảm… ít… ít lời, mau đưa bổn, bổn hoàng tử!” Dạ Minh Sâm nhìn giỏ trúc kia, cảm giác mình cầm mới có cảm giác an toàn, thực sợ không có giỏ trúc, Vân Thanh Nhiễm lại đạp hắn vào trong hồ nước để hắn bắt thêm một lần nữa! Dạ Minh Sâm đối với hồ nước mà hắn phải ngâm đằng đẵng một canh giờ kia sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt, hắn nghĩ, sau này hắn không bao giờ đến phủ Trấn Nam Vương nữa, cho dù có đến, hắn cũng không nên vào Kim Dật Hiên, nhất là cái ao lớn trước Kim Dật Hiên, hắn có bóng ma tâm lý rồi.

Không lay chuyển được Dạ Minh Sâm, tùy tùng đành phải giao giỏ trúc để Dạ Minh Sâm tự mình cầm, Dạ Minh Sâm nhìn mình đứng cũng không vững cầm giỏ trúc trọng lượng mười phần trong tay lung la lung lay đi về hướng thư phòng của Quân Mặc Thần.

Rõ ràng chỉ là khoảng cách hơn mười thước, Dạ Minh Sâm lại đi tròn một nén nhang, trên đường còn ngã sấp xuống một lần, quả nhiên là vô cùng chật vật.

Thật vất vả mới tới nơi, Dạ Minh Sâm run rẩy đặt giỏ trúc ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Con, con cua…”

Vân Thanh Nhiễm ngồi xổm người xuống, mở nắp giỏ trúc ra, nhìn vào trong, một giỏ trúc đầy cua, mỗi con đều rất lớn, được mùa rồi!

Hồ nước trong viện bọn họ lại có cua lớn như vậy à? Lùi một vạn bước nói thực sự có cua lớn như vậy, lấy đôi tay Dạ Minh Sâm mà nói cũng sẽ không bắt được, cho nên Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần, Dạ Minh Uyên bọn họ đều hiểu, cua này tuyệt đối không phải do Dạ Minh Sâm bắt được từ trong hồ, nhất định lấy từ bên ngoài về.

Trên thực tế lúc đám tùy tùng của Dạ Minh Sâm lén lút ra khỏi vương phủ, lại vụng trộm trở về vương phủ, Vân Thanh Nhiễm bọn họ đã biết mấy người đó đi làm cái gì rồi.

Nhưng Vân Thanh Nhiễm cũng không nói ra, Thất điện hạ đem nhiều cua ngon như vậy cho bọn họ miễn phí, sao lại không cần?

“Ta thật không ngờ thì ra Thất điện hạ còn là cao thủ bắt cua nha! Lần này thời gian khá dài, đã bắt được nhiều cua như vậy, xem ra sau này lúc ta muốn ăn cua còn phải tìm Thất điện hạ ngài, dù sao hồ trong viện của chúng ta có thể sinh ra cua, tay không cũng có thể bắt được nhiều thế kia, sau này ăn cua không cần lo rồi.”

Lời của Vân Thanh Nhiễm khiến Dạ Minh Sâm thiếu chút nữa bị dày vò mất nửa cái mạng cũng mất luôn nửa cái mạng còn lại.

Cô nãi nãi của ta ơi, ta đời này cũng không muốn bắt cua gì nữa! Ngươi tha cho ta đi! Dạ Minh Sâm thầm rơi lệ trong lòng.

“Lục Trúc, đem những con cua bắt được này vào phòng bếp nhỏ rửa sạch một chút, thừa dịp còn tươi mới đều hấp lên.” Vân Thanh Nhiễm phân phó, thuận tiện còn hướng về phía Dạ Minh Sâm “lao khổ công cao”, “Thất điện hạ hôm nay là cực khổ nhất, lưu lại cùng nhau ăn cua đi.”

Vân Thanh Nhiễm thật vô sỉ, dùng “thành quả lao động” của Dạ Minh Sâm để mở tiệc chiêu đãi hắn.

“Không, không cần, bổn hoàng tử… hắt xì!” Dạ Minh Sâm bi thúc hắt xì.

“Thất điện hạ bị cảm lạnh rồi à? Thật là không cẩn thận nha!” Vân Thanh Nhiễm tiếc nuối nói.

Mẹ nó, cảm lạnh còn không phải do ngươi làm hại? Ngày mùa thu, ngươi vào trong hồ nước ngâm một canh giờ thử xem, ngươi thử rồi ngươi cũng cảm lạnh thôi!

“Quân Kiệt, mau dẫn Thất điện hạ đến trong phòng khách đổi một thân xiêm y, đừng để cho ngài ấy lây bệnh phong hàn cho thế tử gia, nếu thế tử gia nhiễm phong hàn, các ngươi ai chịu nổi trách nhiệm?” Vân Thanh Nhiễm gọi Quân Kiệt mang Dạ Minh Sâm đi.

Hạ nhân của Dạ Minh Sâm cũng không dám ngăn trở, để thế tử gia bị lây bệnh phong hàn? Bọn họ thật sự không chịu nổi trách nhiệm đâu! Người nào không biết cái bộ dạng sắp chết kia của thế tử gia, trúng gió có thể bị mất nửa cái mạng, bị lây phong hàn một cái còn không trực tiếp chết luôn à? Đem giết toàn bộ bọn họ đền mạng cho thế tử gia cũng không đủ nha!

Dạ Minh Sâm run rẩy bị Quân Kiệt bọn họ mang đi, trong lòng có một ý nghĩ hết sức rõ ràng, đời này hắn cũng không muốn chọc người điên này nữa! Để cho người điên cùng con ma ốm chết tiệt kia trải qua cuộc sống của bọn họ đi!

Xử lý cua không tốn thời gian quá dài, sau khi hấp xong thì lập tức đưa lên phòng cho Vân Thanh Nhiễm bọn họ, vị tươi mới xông vào mũi khiến ngón trỏ Vân Thanh Nhiễm động đậy.

Vì thế, bốn người ba lớn một nhỏ ngồi vào bàn ở trong thư phòng của Quân Mặc Thần, trên bàn bày đầy cua vừa lớn vừa mập —— đây đều là tâm huyết của Thất hoàng tử nha!

Cua tuy ngon… Nhưng mà…

Vân Thanh Nhiễm vừa mới giải quyết xong một con cua rất ngon, một cảm giác buồn nôn bắt lấy giác quan của nàng.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm phản ứng đủ nhanh, trước tiên vọt ra ngoài cửa, để tránh cho cua đầy bàn gặp phải nguy hiểm tàn hại.

“Ọe ——”

Vân Thanh Nhiễm không có hình tượng nôn ra, tha thiết mong chờ nhìn thịt cua tươi ngon mà mình vừa mới nuốt vào hóa thành phân bón.

Từ ngày nôn ra người công chúa Thiên Duyệt đến giờ, liên tục, sẽ không ngừng, thuốc điều dưỡng dạ dày mà lúc trước Mộc Bách Dương đưa Vân Thanh Nhiễm cũng dùng rồi, nhưng không thấy hiệu quả.

Quân Mặc Thần đau lòng nhìn Vân Thanh Nhiễm, càng nghĩ càng tức giận, mỗi lần thấy Vân Thanh Nhiễm khó chịu, Quân Mặc Thần sẽ có một loại xúc động tháo Vân Viễn Hằng thành tám khối, giết lão cha của nương tử nếu chưa tính là thù giết cha, hiện tại ý tưởng của Quân Mặc Thần có thể sẽ sửa thành vụt xác.

Trên mặt Quân Mặc Thần không vui, Dạ Minh Uyên cũng biết chuyện thân thể Vân Thanh Nhiễm không tốt, cũng lo lắng thay nàng.

Chỉ riêng Tiểu Tư Vũ thần tình hưng phấn, cô bé vỗ bàn tay bé nhỏ, hưng phấn mà kêu lên, “Vân tỷ tỷ, có phải tỷ có tiểu bảo bảo rồi không? Có phải muội sắp có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội rồi?”

“Oanh ——”

Lời nói hồn nhiên của Tiểu Tư Vũ khiến hai nam nhân giật mình, nhất là Quân Mặc Thần, hắn theo bản năng nghĩ Vân Thanh Nhiễm là bệnh cũ tái phát, căn bản sẽ không nghĩ đến phương hướng khác… Có lẽ là bởi vì chỗ sâu nhất trong nội tâm từng tha thiết khát vọng, cho nên… đặc biệt không thể tin được thật sự sẽ tới.

Vân Thanh Nhiễm cũng bị lời nói của Tiểu Tư Vũ làm cho kinh sợ, quay đầu lại nhìn Tiểu Tư Vũ.

Tiểu Tư Vũ bị ba người lớn nhìn chằm chằm còn cho là mình nói sai cái gì hay làm sai chuyện gì rồi, kinh nghiệm từ nhỏ khiến Tiểu Tư Vũ ở trước mặt người khác luôn nơm nớp lo sợ, sợ chính mình nói sai hay làm sai chuyện gì, chỉ khi ở trước mặt mấy người Dạ Minh Uyên bọn họ mới hoạt bát hơn, lúc này ba người đều ngưng trọng nhìn mình như vậy, thân thể nhỏ bé của cô bé theo bản năng co rúm lại.

“Có phải… muội nói sai cái gì rồi không?” Dạ Tư Vũ giương mắt dùng ánh mắt sợ hãi hỏi Dạ Minh Uyên, hai tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của mình, vô cùng bất an.

“Không đâu.” Dạ Minh Uyên vội trấn an sờ sờ đầu Tiểu Tư Vũ, biết cô bé bị ánh mắt của bọn họ hù sợ, “Tiểu Tư Vũ không nói sai.”

Được Tiểu Tư Vũ nhắc nhở như vậy, Dạ Minh Uyên cũng hiểu được có khả năng này, hắn và Quân Mặc Thần giống nhau, đều nghĩ Vân Thanh Nhiễm là bị bệnh cũ tái phát, nhưng lại quên mất, lúc nữ nhi gia mang thai cũng có hiện tượng nôn nghén… Ý thức này khiến Dạ Minh Uyên cười không nổi, ngược lại lo lắng đầy mặt.

Dạ Minh Uyên nghĩ, thế tử phi mang thai, vốn nên là một việc khiến người ta cao hứng, nhưng nếu quả thật mang thai… đứa bé kia xác định không thể là của Quân Mặc Thần, tình huống thân thể của Quân Mặc Thần… không thể khiến Vân Thanh Nhiễm mang thai hài tử.

“Mặc Thần, ngươi có để cho đại phu xem qua cho thế tử phi của ngươi không?” Dạ Minh Uyên thấy Quân Mặc Thần trầm mặt, nghĩ rằng Quân Mặc Thần giống như hắn nghĩ, là bình tĩnh trước khi bão táp tiến đến.

Nói thật, Dạ Minh Uyên không quá nguyện ý tin tưởng Vân Thanh Nhiễm sẽ cho Quân Mặc Thần đội nón xanh, nhưng mà…

Nếu quả thật là mang thai, đó là bằng chứng như núi.

Dạ Minh Uyên lúc này tâm tình rất phức tạp, sâu trong nội tâm chờ đợi kết quả không phải như bọn họ hiện đang suy đoán, bởi như vậy Quân Mặc Thần nhất định sẽ bị thương tổn, mà Vân Thanh Nhiễm cũng sắp sửa bị trừng phạt…

Về phần Quân Mặc Thần…

Bình tĩnh, lúc này phải bình tĩnh một chút! “Ừ… Thu Ảnh, đi túm lão bất tử Mộc Bách Dương kia lại đây.” Quân Mặc Thần ngữ khí bằng phẳng, ngược lại không nghe ra cảm xúc gì, nhưng âm cuối lại thoáng run lên một cái.

Xin chú ý, Quân Mặc Thần dùng động từ là “túm” chứ không phải là “mời, cũng không phải “mang”.

Vì thế Thu Ảnh theo lệnh làm việc, thực sự “túm” Mộc Bách Dương tới.

Thu Ảnh vừa đến vừa đi đều dùng khinh công, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, Mộc Bách Dương bị hắn túm lấy sau áo đưa đến Kim Dật Hiên vẫn đang mặc đồ ngủ, tối hôm qua Mộc Bách Dương thức đêm nghiên cứu về bệnh của con ông, tới rạng sáng mới đi vào giấc ngủ, lúc này đang ngủ say, mơ mơ màng màng bị người ta trực tiếp túm lấy đưa đến trước mặt Quân Mặc Thần.

“Thế tử gia, ngài, ngài đây là muốn cái mạng già của ta à? Cho ngài muốn tìm người thì tốt xấu gì ngài cũng nên gọi một tiếng trước chứ, này, này, này…” Mộc Bách Dương trong cơn say ngủ trên đường bị Thu Ảnh vừa chạy vừa lắc túm đi, thấy Quân Mặc Thần, thì u oán đầy bụng.

“Xem mạch cho thế tử phi.” Quân Mặc Thần căn bản không đếm xỉa đến Mộc Bách Dương đang oán niệm đầy bụng nói không rõ trách không được, trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Từ sau khi Tiểu Tư Vũ nói ra câu tiểu bảo bảo kia, tâm Quân Mặc Thần đã bị treo lên trên cao.

Ngắn ngủn trong vài phút,
bàn tay chống má của hắn đã thay đổi nhiều lần, từ tay trái đổi đến tay phải, lại từ tay phải đổi về tay trái, thân mình hướng bên trái, không thoải mái, lại nghiêng về bên phải, vẫn cứ không thoải mái.

Mộc Bách Dương không thể kháng nghị, u oán nữa cũng phải ngoan ngoãn làm việc, hắn đi đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, khom mình, “Thỉnh thế tử phi nương nương đưa tay phải cho ta, ta xem mạch cho thế tử phi nương nương.”

“Ừ.” Vân Thanh Nhiễm đưa tay phải cho Mộc Bách Dương, trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, nàng thật sự chưa làm tốt chuẩn bị để sinh đứa nhỏ…

Con của nàng và Quân Mặc Thần? Vân Thanh Nhiễm cảm thấy ý nghĩ này khiến nàng có một loại cảm giác nói không nên lời là kỳ quái hay là kỳ diệu.

Mộc Bách Dương bắt mạch cho Vân Thanh Nhiễm, mọi người ngừng thở, người có biểu hiện khẩn trương nhất là Tiểu Tư Vũ, tràn đầy trong đôi mắt to của cô bé đều là kỳ vọng, mà biểu hiện không khẩn trương nhất chính là Quân Mặc Thần, tư thế lười nhác dựa vào ghế quý phi, tao nhã giống như quý phụ nhân.

Trên thực tế, người khẩn trương trong lòng nhất là Quân Mặc Thần, sống hơn hai mươi năm, cái từ “cha” này luôn đều là hắn thấy người khác gọi!

Ngẫm lại, con của hắn và Thanh Nhiễm, con của hắn và Thanh Nhiễm, máu trong thân thể đứa trẻ chảy xuôi dòng máu của hắn và Thanh Nhiễm, càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng thỏa mãn?

Đối với Quân Mặc Thần mà nói, còn có một điểm rất quan trọng, có con, giữa hắn và Vân Thanh Nhiễm còn có quan hệ vĩnh viễn cũng không giải được… Hắn và Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm của hắn!

Mộc Bách Dương bị ánh mắt khác thường của mấy người chọc cho tâm chộn rộn, còn cho là thuốc điều dưỡng thân thể mà mình kê cho Vân Thanh Nhiễm xảy ra vấn đề gì, nhìn biểu tình của bọn họ cứ một người lại nghiêm túc hơn một người!

A?

Mộc Bách Dương ngạc nhiên phát hiện mạch tượng của Vân Thanh Nhiễm… giống như là…

Mộc Bách Dương vì bảo đảm chắc chắn mình không vào lúc quan trọng như vậy phạm sai lầm, xác nhận lại.

Nhìn thấy Mộc Bách Dương chậm chạp chưa cho ra đáp án, Quân Mặc Thần ho hai tiếng, “Khụ khụ khụ…” Biết không nên thúc giục đại phu, nhưng mà thế tử gia nóng vội nha.

Mộc Bách Dương cuối cùng kết thúc bắt mạch, “Chúc mừng thế tử gia, chúc mừng thế tử phi nương nương, thế tử phi nương nương có tin vui! Đã có thai một tháng rồi.”

“Oanh ——”

Vân Thanh Nhiễm cảm thấy đầu óc mình có điểm bị nổ tung.

Quân Mặc Thần chết tiệt, lại dám nhét một bé con vào trong bụng của nàng, dùng cái chày giã thuốc đáng giận kia, cứ như vậy nhét bé con vào! =))

Được rồi, nàng thừa nhận, lúc nàng cởi sạch mình chính là vì điều này, nhưng mà, thật sự đến lúc này, nàng vẫn cảm thấy có hơi sợ sợ…

Cũng không phải sợ sinh con, đối với đau đớn Vân Thanh Nhiễm không có chút sợ hãi nào, nàng là đối với tâm tình có chút hỗn độn của mình không tìm thấy điểm dừng chân hợp lý mà cảm thấy hơi bất an.

Đầu óc Quân Mặc Thần cũng nổ tung, ông ông ông, sau đó n cái bong bóng hạnh phúc đang lan ra bên ngoài.

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần hưng phấn, sau đó vừa kích động, ma ốm quên việc phải khống chế tốt khí tức của mình, khiến hắn lâm vào trong ho khan cuồng loạn.

Thế tử gia ngày thường có thể thông qua khống chế khí tức của mình giúp phổi không quá khó chịu, để bản thân không phải ho đến chết đi sống lại, nhưng mà lúc này, lòng kích động của hắn khiến hắn rối loạn hơi thở, nhất thời dâng lên một trận ho khan như cơn sóng gió động trời…

Dạ Minh Uyên không rõ tình huống còn tưởng Quân Mặc Thần bị sự thật này chọc tức, bước lên phía trước vỗ về Quân Mặc Thần.

“Mặc Thần, ngươi không nên tức giận…” Dạ Minh Uyên vỗ lưng Quân Mặc Thần, cố gắng giúp hắn thuận khí, “Mặc Thần, ta tin tưởng thế tử phi nàng làm chuyện như vậy là có nguyên nhân…” =))

Nàng làm loại chuyện này có thể có nguyên nhân gì chứ, nàng lăn giường với nam nhân nàng gả thì có thể có nguyên nhân gì hả? Vân Thanh Nhiễm bị câu nói dùng để dỗ dành Quân Mặc Thần của Dạ Minh Uyên khiến nàng như lọt vào trong sương mù, Cửu điện hạ ngài cũng quá không biết cách vỗ về người khác rồi?

“Mặc Thần…” Sắc mặt Dạ Minh Uyên trầm xuống, không biết mình nên nói cái gì mới có thể an ủi Quân Mặc Thần.

Hắn nhìn ra được Quân Mặc Thần để ý đến Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần từ nhỏ đã tương đối bình tĩnh, rất nhiều cảm xúc hắn đều giấu ở trong lòng.

Đơn thuần từ hành động và vẻ mặt của hắn biểu lộ ra với Vân Thanh Nhiễm, Dạ Minh Uyên đã biết hắn thật tâm thích Vân Thanh Nhiễm, Dạ Minh Uyên cũng biết lúc này Quân Mặc Thần rất đau lòng.

Dạ Minh Uyên chưa từng gặp phải chuyện bị người mình thích phản bội, không biết mùi vị trong đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng, Dạ Minh Uyên cũng hiểu tâm tình lúc này của Quân Mặc Thần khẳng định rất khổ sở, ít nhất so với lần trước hắn bị Vân Yên Nhiên thiết kế hãm hại, đối diện với ánh mắt trách cứ của phụ hoàng mẫu hậu hoàng tổ mẫu với mình nhất định là càng khó chịu hơn.

Quân Mặc Thần thật lâu sau cuối cùng cũng tự mình ổn định lại hơi thở, dừng lại cơn ho khan của mình, khiến căn phòng lần thứ hai khôi phục lại sự yên lặng.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Dạ Minh Uyên có chút khẩn trương, sợ Quân Mặc Thần sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, hắn nhìn ra, Quân Mặc Thần sống rất vất vả, không dễ dàng gặp được nữ tử mà mình động tâm, lại…

Sâu trong nội tâm của Dạ Minh Uyên có chút động tâm đối với Vân Thanh Nhiễm, nhưng hắn đem phần động tâm này bóp chết ở trong trứng nước, bởi vì hắn tự nói với mình, đây là thê tử của Quân Mặc Thần, nữ nhân của ai hắn cũng có thể đoạt, duy chỉ không thể đi đoạt của Quân Mặc Thần.

Dưới ánh nhìn chăm chú vô cùng lo lắng của Dạ Minh Uyên, Quân Mặc Thần nở nụ cười.

Không phải kiểu cười ý vị không rõ, mang theo ý xem kịch vui thường thấy nhất của hắn,, cũng không phải cười như không cười, khóe miệng giương lên, lộ ra răng nanh trắng tinh, một nụ cười lớn tiêu chuẩn, hơn nữa… cười đến thật sự có điểm ngốc.

Đem so sánh, tâm tình Vân Thanh Nhiễm lại tương đối phức tạp.

Cục cưng, một đứa con thuộc về nàng, một người thân có huyết mạch tương liên với nàng, ý nghĩ này khiến lòng Vân Thanh Nhiễm không khỏi rung động, là vui mừng cùng hưng phấn ư?

Đồng thời cũng có một chút không yên, có một chút không xác định, có một chút kích động…

Ngũ vị tạp trần!

Mặc kệ tâm tình như thế nào, có một điểm Vân Thanh Nhiễm có thể khẳng định, nàng sẽ bảo hộ đứa trẻ thật tốt, sẽ vô cùng yêu thương đứa bé này, nàng yêu đứa con tương lai của nàng, đây sẽ là người thân thân thiết nhất của nàng.

Nếu ai dám động đến con nàng, cởi quần, băm ngón tay, rút gân lột da cho sói ăn! Dùng roi đánh gãy mệnh căn!

“Thế tử phi, nói cho chúng ta biết, gian phu là ai?” Dạ Minh Uyên ngóng nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong mắt ẩn chứa đau đớn kịch liệt, hắn không tin Vân Thanh Nhiễm mà hắn biết sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Ôi chao!”

Gian phu? Đầu óc Vân Thanh Nhiễm nhanh chóng vận chuyển một vòng mới hiểu được ý tứ của Dạ Minh Uyên.

À đúng rồi, Quân Mặc Thần bất lực! Người khắp kinh thành đều nghĩ như vậy! Quân Mặc Thần cũng từng tự mình nói như thế! Với cái thân mình ốm yếu một trận gió cũng có thể thổi ngã kia ai cũng không tin hắn có thể nhét bé con vào trong bụng một nữ nhân.

Cho nên đương nhiên, lúc Vân Thanh Nhiễm tuyên bố có thai, toàn bộ thế giới đều nghĩ rằng Vân Thanh Nhiễm vượt giới hạn! Hồng hạnh xuất tường! Thuỷ tính dương hoa! Cho thế tử gia đội nón xanh!

Vân Thanh Nhiễm hung hăng trừng mắt liếc Quân Mặc Thần một cái!

Tâm tình Quân Mặc Thần rất tốt đương nhiên đem cái trừng mắt của Vân Thanh Nhiễm lý giải thành nữ nhi gia thẹn thùng hờn dỗi, ừ, chính là như vậy.

Ái phi chớ thẹn thùng, gia sẽ yêu thương nàng. =))

“Cửu hoàng tử, sắc trời không còn sớm, ngươi có thể trở về rồi.” Quân Mặc Thần thu lại tươi cười, khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm nghị nói với Dạ Minh Uyên, thời gian của một nhà ba người bọn họ không thể để cho người ngoài chiếm mất.

Dạ Minh Uyên cũng không biết ý nghĩ trong lòng Quân Mặc Thần, do dự rốt cuộc có nên đi hay không, đi rồi hắn sợ Quân Mặc Thần trong cơn tức giận sẽ đem Vân Thanh Nhiễm ngâm lồng heo, tuy rằng Vân Thanh Nhiễm có chỗ không đúng, nhưng từ đáy lòng Dạ Minh Uyên không hy vọng Vân Thanh Nhiễm có chuyện gì…

Dạ Minh Uyên thậm chí tin chắc, Vân Thanh Nhiễm sở dĩ lạc lối là có nguyên nhân của nàng, có thể Vân Thanh Nhiễm cũng không phải tự nguyện, mà là bị gian phu kia bức bách, hay hoặc giả là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là tình thế bất đắc dĩ.

Không đi, hắn cứ ở trong này quả thực cũng không giúp đỡ được gì, đây là việc nhà của Quân Mặc Thần, một người ngoài như hắn chung quy không tiện nhúng tay…

“Cửu điện hạ, ngài và công chúa Thiên Hà vẫn nên đi về trước đi, nơi này giao cho chúng ta là được.” Quân Kiệt vội đi lên khuyên bảo, trong lòng cũng vui như nở hoa, thế tử phi nương nương có tin vui, thế tử gia có hậu rồi, Quân Kiệt cao hứng yên lặng chảy nước mắt ở trong lòng, không dễ dàng nha không dễ dàng.

Dạ Minh Uyên cuối cùng nhìn hai người một cái thật sâu, sau đó lôi kéo Tiểu Tư Vũ vẫn đang mờ mịt không rõ rời khỏi.

Tiểu Tư Vũ mặc dù nhỏ tuổi, lại hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác, lúc cô bé vừa mới nghe Mộc Bách Dương nói có thai vốn đang muốn hoan hô, nhưng chỉ chớp mắt lại thấy được sắc mặt ngưng trọng của Dạ Minh Uyên.

Với cuộc sống ở trong cung Tiểu Tư Vũ biết đây không phải là biểu tình vui vẻ, lại nghe từng trận từng trận tiếng ho khan của Quân Mặc Thần, vì thế tiếng hoan hô đến miệng lại bị cô bé nuốt trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nghi hoặc còn có chút rầu rĩ cứ luôn chuyển qua lại trên thân ba người lớn.

Thẳng đến bị Dạ Minh Uyên mang ra khỏi Kim Dật Hiên, Tiểu Tư Vũ mới há mồm hỏi, “Cửu ca ca, Vân tỷ tỷ có tiểu bảo bảo không phải chuyện tốt ạ? Vì sao bộ dạng của mọi người đều như không mấy vui vẻ?”

Dạ Minh Uyên dừng bước, sau đó ngồi xổm thân mình xuống, nghiêm túc dặn dò Tiểu Tư Vũ, “Tư Vũ ngoan, quên hết sự tình ngày hôm nay được không? Sau khi trở về nhớ rõ không được đề cập với bất luận kẻ nào chuyện Vân tỷ tỷ mang thai, biết không?”

Dạ Minh Uyên không muốn người trong cung chuyện này, nếu để cho hoàng tổ mẫu và phụ hoàng biết, sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm phiền phức…

Dạ Minh Uyên cuối cùng liếc mắt nhìn Kim Dật Hiên một cái, hi vọng sự tình có thể có một kết quả viên mãn, không biết là dạng nam nhân gì, khiến Vân Thanh Nhiễm vì y mà phản bội Quân Mặc Thần… Tâm tình Dạ Minh Uyên rất kém, từ khoảnh khắc biết được Vân Thanh Nhiễm mang thai, tim của hắn tràn đầy lo lắng cùng một loại cảm xúc tiêu cực không biết tên chiếm cứ.

Tiểu Tư Vũ không biết Dạ Minh Uyên vì sao phải dặn dò cô bé như vậy, cô bé cảm thấy có tiểu bảo bảo là chuyện tốt, vì sao tất cả mọi người đều không vui, Cửu ca ca còn muốn cô bé không được nói cho người khác biết, cô bé có rất nhiều rất nhiều vấn đề nha.

Nhưng Tiểu Tư Vũ biết mình không nên hỏi nhiều, Cửu ca ca đã dạy cô bé, trong cung chuyện không nên biết cho dù có biết cũng phải làm bộ không biết, cho nên Tiểu Tư Vũ vẫn nhu thuận gật đầu, “Vâng, Tư Vũ đã biết, Tư Vũ sẽ không nói cho người khác biết.”

Dạ Minh Uyên sờ sờ đầu Tiểu Tư Vũ, “Ừ, Tư Vũ ngoan.” Sau đó hai người rời khỏi vương phủ hồi cung.

Dạ Minh Sâm bị đưa sang phòng bên cạnh thay một thân quần áo sạch sẽ, lúc trở lại lần nữa, đúng lúc đứng ở ngoài cửa nghe thấy chuyện Vân Thanh Nhiễm có thai, hắn và Dạ Minh Uyên có suy nghĩ giống nhau, đó chính là Vân Thanh Nhiễm cấu kết với nam nhân bên ngoài, mang thai dã chủng!

Quân Mặc Thần bị người ta đội nón xanh? Tâm tình Dạ Minh Sâm tốt đến mức không nói nên lời, hắn từ nhỏ đã ghen ghét Quân Mặc Thần, người đáng ghét nhất chính là Quân Mặc Thần, lúc trước hắn muốn câu dẫn Vân Thanh Nhiễm không phải là vì để Quân Mặc Thần khó chịu à?

Hiện tại tốt lắm, có người lén hắn làm chuyện như vậy, ngay cả đứa trẻ cũng có rồi! Nhìn Quân Mặc Thần bị tức đến mức thiếu chút nữa bị ho chết, Dạ Minh Sâm thực muốn bật cười lớn, không nghĩ tới Quân Mặc Thần ngươi cũng có hôm nay!

Còn nữa, Dạ Minh Sâm bị Vân Thanh Nhiễm chỉnh thảm như vậy, lại không dám phản kháng, chỉ vì nhược điểm của mình ở trên tay Vân Thanh Nhiễm, hiện tại quá khéo, chính Vân Thanh Nhiễm lại phạm phải sai lầm lớn như vậy!

Hắn chỉ cần vạch trần chuyện này với chỗ phụ hoàng mẫu hậu, hắn chỉ cần truyền chuyện này ra ngoài, để toàn bộ người trong kinh thành đều biết Vân Thanh Nhiễm là một nữ nhân không biết giữ ý thế nào, dâm loạn bao nhiêu cũng đủ để trả thù lại tất cả những chuyện mà Vân Thanh Nhiễm đã đối với hắn!

Nghĩ như vậy, những cảm giác bất mãn phẫn nộ ưu thương mà Dạ Minh Sâm tích lũy đến bây giờ nhất thời tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vân Thanh Nhiễm ơi Vân Thanh Nhiễm, là ngươi chọc tới ta trước, chẳng thể trách ta hạ thủ không lưu tình.

Đợi cho ngươi bị tất cả mọi người trong kinh thành phỉ nhổ, đợi cho phụ hoàng mẫu hậu cùng với hoàng tổ mẫu gây khó dễ với ngươi, đợi cho ngươi bị ngâm lồng heo bị hỏa thiêu cũng chẳng thể trách ta, dù sao sai là do chính ngươi làm, là chính ngươi không chịu nổi tịch mịch chạy đi tìm dã nam nhân, là ngươi đáng đời!

Dạ Minh Sâm càng nghĩ tâm tình lại càng tốt, vì thế cũng bất chấp đi vào nói gì với Vân Thanh Nhiễm bọn họ, thay đổi cảm xúc suy sụp vừa rồi, Dạ Minh Sâm bước đi nhẹ nhàng rời khỏi Kim Dật Hiên, rời khỏi phủ Trấn Nam Vương, bãi giá hồi cung vạch trần với hoàng thượng cùng thái hậu.

Sau khi Mộc Bách Dương bị bắt tới xem bệnh, trong phòng Quân Kiệt và Lục Trúc đang định lui ra ngoài đem không gian lưu lại cho Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, kết quả bọn họ còn chưa đi, vương phi nương nương đã tới.

Bản lãnh “mật báo” của nhóm ám vệ này đúng là không phải bình thường, lúc biết Vân Thanh Nhiễm có thai, nhóm ám vệ đã vội vàng đem tin tức này nhắn cho vương phi nương nương, vì thế vương phi nương nương hung hăng chạy tới.

Câu nói đầu tiên sau khi vương phi nương nương vào nhà chính là nói với Quân Mặc Thần, “Nhi tử, lão nương không nghĩ tới con có ‘bản lãnh’ như vậy, nhanh như vậy đã có tin vui rồi, nhớ năm đó mẹ nó nương đem cha con lừa lên giường mấy lần mới hoài con đó!” =))

Quân Kiệt thiếu chút nữa ngã quỵ, khóe miệng Mộc Bách Dương kịch liệt run rẩy, vương phi nương nương, loại chuyện này người cũng đừng so chứ?

Sau đó vương phi nương nương lại lôi kéo Vân Thanh Nhiễm nói đông nói tây, một đống chuyện nữ nhân gia, khiến Quân Mặc Thần muốn nói với Vân Thanh Nhiễm đều không có cơ hội…

Bản thân vương phi nương nương có bóng ma, năm đó lúc đang mang Quân Mặc Thần vương phi nương nương không chiếu cố tốt chính mình, khiến Quân Mặc Thần vừa ra đời đã là đứa trẻ bị bệnh.

Vì thế vương phi nương nương áy náy đến tận bây giờ, cũng sắp sửa kéo dài đến tương lai, cho nên sau khi vương phi nương nương biết Vân Thanh Nhiễm thì lời đầu tiên là dặn Vân Thanh Nhiễm phải chiếu cố bản thân cho tốt.

Cái gì không thể ăn cái gì không thể làm, từng điều từng điều một, vương phi nương nương liệt kê một đống lớn, chuyện gì bà cũng không bỏ sót.

Mà Vân Thanh Nhiễm thì lại yên lặng ghi nhớ, nếu muốn làm nương, Vân Thanh Nhiễm tuyệt đối sẽ không để con của mình bị một chút thương tổn, không liên quan đến tâm tình nàng hiện tại đã điều chỉnh tốt hay chưa, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Rốt cục, vương phi nương nương cũng đi.

Vân Thanh Nhiễm thấy Quân Mặc Thần đang nhìn nàng chằm chằm, “Nhìn cái gì hả, ‘gian phu’!”

Gian phu?

Khụ khụ khụ, gian phu thì gian phu đi, dù sao chính phu là hắn, gian phu cũng là hắn, thế nào cũng không sai.

“Gian phu, ngươi nói hiện tại nên làm gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, dùng xưng hô là “gian phu”, tất cả mọi người đều nói thế tử gia bất lực không được, nói đứa bé trong bụng nàng là của “gian phu”, cho nên nàng bây giờ là đang cùng “gian phu” của nàng nói chuyện.

“Bồi bổ, dưỡng thai, sanh con.” Vị “gian phu” nào đó nhướng mày, hồi đáp như lẽ đương nhiên.

“Gian phu, vậy ta phải làm gì?” Việc làm nương này nàng còn chưa từng làm qua.

“Ăn cơm, ngủ, bồi vi phu.” Vị “gian phu” nào đó không nghĩ ngợi gì trả lời.

“Gian phu, vậy ngươi phải làm gì?”

“Ăn cơm, ngủ, bồi Thanh Nhiễm.” Vị “gian phu” nào đó nghĩa chính ngôn từ trả lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện