Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Mặc kệ lão thái bà này!


trước sau

Uyên Nhi!” Thái hậu vẫn không chịu nhả ra.

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần đứng lên, dưới ánh nhìn của mọi người lấy tốc độ cực kỳ thong thả đi tới bên người Vân Thanh Nhiễm, “Nếu ái phi cảm thấy thích thú, vậy chơi đi, mặc kệ lão thái bà này.”

Lão thái bà?

Tiếng lão thái bà đó ngoại trừ việc chỉ hoàng thái hậu ra còn có người khác ư?

Mọi người bị sự lớn mật của Quân Mặc Thần hù sợ, bao gồm cả Vân Thanh Nhiễm ở trong đó.

Mà Quân Mặc Thần lại giống như không nghe thấy.

“Thần Nhi, con…” Thái hậu không thể tin được lỗ tai của mình, cũng không thể tin được, từ trong miệng của Quân Mặc Thần sẽ nói ra lời như vậy.

“Bà không thừa nhận thê tử của ta, vì sao ta phải thừa nhận bà?” Quân Mặc Thần hỏi lại thái hậu.

Lần trước Quân Mặc Thần đã nói với thái hậu ý nghĩ của hắn, thái hậu còn muốn nhục nhã Vân Thanh Nhiễm trước mặt mọi người, khiến Vân Thanh Nhiễm khó chịu, vậy thì vì sao Quân Mặc Thần còn phải cung kính gọi bà là thái hậu?

Lời này của Quân Mặc Thần khiến mọi người hít sâu một hơi, thế tử ngài cũng quá lớn mật rồi? Đây chính là thái hậu nương nương đó!

Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Quân Mặc Thần, hắn vẫn là gương mặt với thần sắc có bệnh, vẫn là gương mặt làm cho người ta nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng mà hắn lại nhìn thẳng thái hậu như vậy, vân đạm phong khinh gọi thái hậu là “lão thái bà”!

Vân Thanh Nhiễm mang theo ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Quân Mặc Thần, nàng thật sự đáng giá để hắn làm đến một bước này ư?

Quân Mặc Thần chỉ cười yếu ớt sờ đầu Vân Thanh Nhiễm, “Ngoan, đã nói đừng để ý tới lão thái bà đó nhiều lời.” Quân Mặc Thần không hy vọng Vân Thanh Nhiễm bởi vì thái hậu làm khó dễ mà không vui.

Hắn lại nói thêm một lần nữa!

Mọi người bị cả kinh á khẩu không trả lời được.

Thái hậu bị tức không nhẹ, ngực kịch liệt phập phồng, ma ma ở bên cạnh liên tục thuận khí cho bà ta.

Ngay cả hoàng thượng cũng bị thái độ không coi ai ra gì của Quân Mặc Thần kích thích, sau đó hoàng thượng nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm, nữ nhân này ông ta vẫn luôn không để bụng, cho tới bây giờ, kiến thức đến lực ảnh hưởng cực lớn của nàng đối với Quân Mặc Thần, ông ta mới nhìn thẳng nàng.

Là một nữ tử rất đẹp, rất thanh thuần, không yêu diễm, ngay cả trang phục cũng rất thanh nhã, đứng chung một chỗ với Quân Mặc Thần lại rất tương xứng, điều này làm cho ông ta không khỏi nhớ lại một ít chuyện cũ, cũng từng có một nữ nhân có được khí chất thanh nhã như vậy.

Phủ Cầm ở một bên khẽ cười ra tiếng, không chút che dấu biểu đạt cười nhạo của nàng ta đối với thái hậu, ngoại tôn của mình còn không nhận thức bà, bà làm ngoại tổ mẫu cũng thật đủ thất bại!

“Thần, Thần Nhi con lại dám…” Thái hậu tức giận đến ngay cả lời cũng nói không xong.

“Lời hay không nói lần thứ hai, đừng để cho ta lặp lại lời của ta lần nữa.” Quân Mặc Thần không chút cố kỵ đến việc thái hậu tuổi tác đã cao, bị hắn chọc tức, sau này có thể bệnh không dậy nổi, nếu thân thể bà ta không tốt như thế, thì phải biết cái gì bà ta nên làm, cái gì bà ta không nên làm, lặp đi lặp lại nhiều lần, sự khoan dung của Quân Mặc Thần cũng có hạn độ.

“Thần Nhi, con im ngay, đừng tiếp tục chọc giận ngoại tổ mẫu của con!” Hoàng thượng lạnh lùng nói.

“Thật đáng tiếc, làm không được, bà ta một lòng chỉ biết khó xử thê tử ta như thế nào, khó xử nương của hài tử ta ra sao, nếu đã như vậy, tức chết là được.”

Quân Mặc Thần dùng ngữ khí rất bình thản nói ra lời vô cùng đại nghịch bất đạo. Buông tay, dáng vẻ không sao cả kia giống như đang nói, chết không có gì đáng tiếc!

Tức chết là được?

Đây là tiếng người ư?

Cho dù ở gia đình bình thường, có người nói chuyện với ngoại tổ mẫu của mình như vậy không?

Huống chi người này không phải người thường! Người này là hoàng thái hậu đó!

Hoàng thượng trầm mặt, lại tựa như đang băn khoăn cái gì, lúc Quân Mặc Thần nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy ông ta vẫn duy trì trầm mặc, tùy ý Quân Mặc Thần chọc thái hậu nương nương tức giận gần chết.

“Thôi, để cho thế tử phi đến đi.” Hoàng thượng xoa nhẹ mày của mình, phất phất tay, ý bảo Vân Thanh Nhiễm đi chọn, chuyện nhà của bọn họ còn không đến mức có ngoại thần có người của Thương Lan giáo ở đây lấy ra thảo luận.

Vân Thanh Nhiễm đi tới trước mặt Phủ Cầm, đối diện với Phủ Cầm, giờ khắc này, nàng từ trong ánh mắt Phủ Cầm đọc được một số thứ, là ghen tị, không sai, là ghen tị, ghen tị rất rõ ràng, chỉ là Vân Thanh Nhiễm không biết mình khiến nàng ta ghen ghét chỗ nào, nhìn bộ dáng của nàng ta, dường như không phải lần đầu nhìn thấy mình, nhưng mà mình rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta.

“Mời thế tử phi.” Phủ Cầm để Vân Thanh Nhiễm tự mình chọn, nàng rất tự tin Vân Thanh Nhiễm chắc chắn sẽ không đoán đúng.

Được rồi, nàng nhất định sẽ không đoán đúng, cũng giống như Dạ Minh Uyên và Dạ Minh Trạch lúc trước, mặc kệ vận khí của nàng tốt đến thế nào thì nàng cũng không có năng lực đoán đúng!

Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, không đưa tay đi lựa chọn một bát sứ trong đó, mà là dạo bước vòng qua cái bàn đi tới bên người Phủ Cầm, “Ta nghĩ, dạ minh châu không nhất định ở trên bàn, mà hẳn là ở…”

Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm rất sắc bén, khiến Phủ Cầm không hiểu sao khẽ hoảng hốt, Vân Thanh Nhiễm tới gần làm cho Phủ Cầm có dự cảm không tốt.

Ngay sau đó, Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên ra tay, vươn tay về hướng Phủ Cầm, Phủ Cầm giật mình, vội ra tay chống cự.

Vân Thanh Nhiễm cầm lấy một bàn tay của Phủ Cầm, khẽ cười nói, “Tay của Phủ Cầm cô nương cũng rất xinh đẹp! Chậc chậc, khiến cho ta cũng nhịn không được muốn đùa giỡn một chút rồi!”

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho khan ra tiếng, nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm bản thân còn đang đứng ở nơi này, nàng còn tán tỉnh người khác? Cho dù đối phương là nữ nhân cũng không được.

Phủ Cầm kinh ngạc phát giác cái tay bị Vân Thanh Nhiễm cầm của mình mất đi khí lực.

Tại sao có thể như vậy? Nàng ta đã làm gì với nàng?

Vân Thanh Nhiễm không chút thương hương tiếc ngọc vạch ống tay áo Phủ Cầm ra, sau đó… một viên dạ minh châu lăn xuống, trước khi rơi xuống đất bị Vân Thanh Nhiễm tiếp được.

“Chậc chậc, trân châu này hình như chính là viên mà vừa rồi Phủ Cầm cô nương đặt ở phía dưới bát sứ nào đó thì phải!” Vân Thanh Nhiễm khẽ cười nói.

Đâu chỉ là giống? Đây rõ ràng chính là cùng một viên!

Nói như vậy… Vừa rồi…

Vân Thanh Nhiễm nói xong đạp lên một cái chân bàn, chân bàn gãy đoạn, cái bàn nghiêng đi, ba bát sứ bên trên đồng
thời trôi xuống, “Loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, biến thành mảnh nhỏ, nhưng mà, trừ bát sứ ra thì không có gì cả.

Nói cách khác, trong ba chén sứ kia đều không có dạ minh châu, dạ minh châu bị Phủ Cầm giấu đi, cho nên bất kể người nào lên đoán, nhất định đều là người thua gia.

Mọi người phẫn nộ với việc mình bị Phủ Cầm trêu đùa đồng thời cũng cảm khái, làm sao mà thế tử phi có thể nhìn thấu thủ đoạn lừa bịp của nữ nhân này?

Nhưng may mà có thế tử phi, bằng không lúc này hoàng triều Thịnh Vinh bọn họ sẽ vô cùng mất mặt, lại bị mánh lới của nàng ta lừa gạt!

Lần này xem như được thế tử phi giúp một đại ân.

Lúc này ngay cả ánh mắt hoàng thượng nhìn Vân Thanh Nhiễm cũng thay đổi.

Chiêu trò của Phủ Cầm bị vạch trần, Vân Thanh Nhiễm cười một tiếng, tính toán thối lui đến một bên tiếp tục làm người đứng xem của nàng, Phủ Cầm đột nhiên bắt lấy Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai Vân Thanh Nhiễm nói nhỏ một câu.

Sắc mặt Vân Thanh Nhiễm thay đổi, không nói.

“Nàng ta nói gì với nàng?” Quân Mặc Thần tò mò hỏi Vân Thanh Nhiễm.

“Nàng ta nói ta không nên làm như vậy, không nên phá hỏng chuyện tốt của nàng ta, nàng ta nói mục tiêu của nàng ta là Dạ Hoằng Nghị.” Những lời Phủ Cầm nói với nàng một khắc đó, Vân Thanh Nhiễm nhắc lại không thiếu một chữ cho Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần cũng không quá để ý, “Rất bình thường, xử sự thù hằn với rất nhiều người.”

“Ngươi có thể đứng đắn một chút không?” Có ai đánh giá hoàng thượng cùng với ý đồ mưu hại người của hoàng thượng như hắn không?

“Có thể nha.” Trên mặt Quân Mặc Thần lại mang biểu tình không như hắn nói. Quân Mặc Thần nắm đậu phộng trong mâm đựng trái cây trên bàn, “Ái phi, ăn đậu phộng, vi phu thưởng cho nàng nè.”

Vân Thanh Nhiễm không nói gì.

Dạ Hoằng Nghị một lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo, “Xem ra vẫn là người của trẫm có kỹ cao hơn một bậc, Phủ Cầm cô nương, tiền đặt cược là chính ngươi nói ra, trẫm tin tưởng ngươi sẽ không chối bỏ.”

Dạ Hoằng Nghị cũng lười truy cứu Phủ Cầm có lừa gạt hay không, hiện tại kết quả là ông ta thắng, như vậy ông ta có thể yêu cầu Phủ Cầm giao ra thứ ông ta muốn.

Phủ Cầm nắm chặt nắm tay, “Đương nhiên, chuyện bổn tọa đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Thứ này ở hành cung của ta, hiện tại trở về mang đồ tới.”

“Được, vậy trẫm sẽ đợi Phủ Cầm cô nương đi lấy đồ, Lý ái khanh, Vân ái khanh, các khanh hộ tống Phủ Cầm cô nương đi hành cung.” Hoàng thượng cũng không vội, dù sao người trước mắt chính là đệ tử của Hồng Dược, còn có Hồng Dược chống ở phía sau, ông ta không thể bức người nóng nảy.

“Thần tuân chỉ.”

Hai vị đại thần được ý chỉ của hoàng thượng cùng cáo lui với Phủ Cầm.

Vốn một việc rất nghiêm trọng, lại bởi vì Vân Thanh Nhiễm bất ngờ xuất hiện mà thu phục, ổn ổn thỏa thỏa.

Dạ Minh Sâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn phục hồi lại tinh thần, không thể tin được kết quả là Vân Thanh Nhiễm cứu tánh mạng của mình! Trong lúc nhất thời Dạ Minh Sâm ngũ vị tạp trần, không biết giờ khắc này tâm tình của mình là cái dạng gì.

Dạ Minh Uyên lại rất cao hứng Vân Thanh Nhiễm cuối cùng vẫn giúp Dạ Minh Sâm, hơn nữa để cho hắn kinh hỉ chính là, nàng vẫn giống như lúc ban đầu hắn nhận thức, cho hắn kinh hỉ.

Hoàng thượng mặt rồng cực kỳ vui mừng, bởi vì không công được một cái tiện nghi lớn, không chỉ giải quyết chuyện Dạ Minh Sâm phạm phải hồ đồ, còn có thể khiến Phủ Cầm lập tức đã đưa ra thứ ông ta hằng tha thiết ước mơ, ông ta có thể không cao hứng ư?

Nếu không phải còn chờ Phủ Cầm đi lấy đồ, hoàng thượng còn định đại yến quần thần, còn khen thưởng lớn cho Vân Thanh Nhiễm một phen.

Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm vốn muốn rời khỏi, đang muốn ra khỏi cửa, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới.

“Thế tử phi nương nương, Trân phi nương nương cho mời.”

Trân phi?

Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần nhìn nhau.

“Ta đi cùng với nàng.” Quân Mặc Thần cố ý muốn đi cùng Vân Thanh Nhiễm.

“Thế tử gia, ngài thân thể yếu đuối, hậu cung cách tiền điện còn cả một đoạn đường, nếu trên đường nhiễm lạnh, bọn nô tài cũng đảm đương không nổi. Huống hồ Trân phi nương nương và thế tử phi nương nương chắc chắn sẽ muốn tán gẫu một vài chuyện về nữ nhi gia, ngài đi có chút không tiện.”

Hậu cung vốn không thể tùy tiện để nam tử ra vào, cho dù là thế tử, cũng không thể xằng bậy như vậy được?

Quân Mặc Thần nhìn chăm chú tiểu thái giám này một lúc, “Cũng được, vậy ta đi trước.”

Quân Mặc Thần tách khỏi Vân Thanh Nhiễm, tự mình rời đi. Mà Vân Thanh Nhiễm thì do tiểu thái giám kia dẫn đi gặp Trân phi.

Đi một đoạn đường, Vân Thanh Nhiễm đã nhận ra không đúng, đây không phải đường đi đến nơi ở của tỷ tỷ nàng, giống như là đường đi đến chỗ thái hậu.

Vân Thanh Nhiễm dừng bước.

“Thế tử phi nương nương sao lại không đi, cũng đừng để cho Trân phi nương nương sốt ruột chờ.” Tiểu thái giám thúc giục Vân Thanh Nhiễm.

“Ngươi xác định là Trân phi nương nương sốt ruột chờ, mà không phải thái hậu nương nương sốt ruột chờ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện