Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Hai con hồ Ly


trước sau

“Bảo bối! Con rốt cục đã trở lại!” Ngay khi Hạ Hầu Địch nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh, nước mắt đều chảy, “Con là nha đầu chết tiệt, chết đi nơi nào, thật sự là dọa chết cha rồi!”

Hạ Hầu Địch rốt cục gặp được nữ nhi bảo bối của mình, nữ nhi này của ông, là đứa con duy nhất mà thê tử đã mất của ông lưu lại cho ông, là tâm can bảo bối của ông, từ nhỏ đã hận không thể đem đồ tốt nhất khắp thiên hạ đều nâng đến trước mặt của con bé, con bé muốn cái gì ông đều sẽ không cự tuyệt.

Lần này chính con bé chạy đi, chỉ chừa cho ông một phong thư, khiến ông ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày lo lắng đề phòng.

“Cha, thật xin lỗi, con khiến cha lo lắng!” Hạ Hầu Tĩnh ôm chặt lại Hạ Hầu Địch, từ nhỏ nàng cùng cha sống dựa vào nhau, cha đối với nàng mà nói là người thân quan trọng nhất.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Hạ Hầu Địch ôm Hạ Hầu Tĩnh khóc một lúc lâu, mới lau nước mắt, khôi phục lại uy nghiêm đứng đầu một thành của ông.

Ông bước nhanh đến phía trước, đi thẳng đến chỗ Đông Phương Triệt.

“Ngươi tiểu tử thúi này!” Hạ Hầu Địch giận chỉ Đông Phương Triệt, “Chính là tiểu tử thúi nhà ngươi, bắt cóc nữ nhi của ta, ngươi vô sỉ, ngươi đê tiện, ngươi đáng giận!” Hạ Hầu Địch đem tất cả từ có nghĩa xấu mà ông có thể nghĩ ra được đều dùng ở trên người Đông Phương Triệt, phẫn nộ chỉ trích hắn bắt cóc nữ nhi bảo bối của ông đi.

Đông Phương Triệt lặng im, không phản bác, tùy ý Hạ Hầu Địch mắng đến đỏ mặt tía tai.

Hạ Hầu Địch mắng một lúc lâu, mắng đủ rồi, xoay chuyển lời nói, “Chẳng qua, xem ở trên phần Tĩnh Nhi thích ngươi, ta sẽ không tính toán chuyện ngươi khi dễ con bé, chỉ cần ngươi cưới Tĩnh Nhi của ta, ta sẽ không so đo với ngươi.”

“Thứ cho khó mà tòng mệnh.” Đông Phương Triệt không chút do dự cự tuyệt.

Thái độ kiên định của Đông Phương Triệt hoàn toàn chọc giận Hạ Hầu Địch, nữ nhi của ông là bảo bối của ông, chịu gả cho hắn thì hắn nên quỳ xuống tạ ơn, tiểu tử hắn dựa vào cái gì hả?

“Tiểu tử thúi này, ngươi ngươi ngươi…”

“Hạ Hầu thành chủ.” Để tránh cho đề tài luôn quanh quẩn ở trên vấn đề này, Vân Thanh Nhiễm thích hợp xuất hiện ở trước mặt Đông Phương Triệt, không để lại giấu vết đè lại ngón tay đang giận chỉ của Hạ Hầu Địch, “Hạ Hầu thành chủ, ta nghĩ trước khi ngài giải quyết việc nhà của mình, còn có một số chuyện vẫn nên giải quyết trước thì hơn.”

“Ngươi là ai?” Hạ Hầu Địch hồ nghi nhìn Vân Thanh Nhiễm, lúc này Vân Thanh Nhiễm mặc một thân nam trang, khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, “Tiểu tử ngươi có phải cùng một phe với tên tiểu tử thúi này không?”

“Ha ha, Hạ Hầu thành chủ, tại hạ và Đông Phương công tử có phải cùng một phe hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… lệnh thiên kim từng hứa hẹn với ta, không biết hứa hẹn mà lệnh thiên kim ưng thuận còn tính nữa không? Đương nhiên, nếu Hạ Hầu thành chủ cảm thấy Hạ Hầu tiểu thư vẫn vị thành niên, chỉ là nói đùa, vậy thì tại hạ cũng xem như chưa từng phát sinh là được rồi.”

Vân Thanh Nhiễm mỉm cười nói với Hạ Hầu Địch.

Quân Kiệt bị tươi cười hoà nhã thân cận dễ nói chuyện của Vân Thanh Nhiễm đánh trúng, thế tử phi nương nương ơi thế tử phi nương nương, người rõ ràng chính là nhìn trúng tâm tình Hạ Hầu thành chủ người ta coi con gái như trân bảo, không đành lòng con gái chịu nửa điểm ủy khuất mà thôi!

Thế tử phi nương nương ngài là hồ ly đúng không, đã sớm dự mưu xong rồi!

“Tĩnh Nhi, có việc này?” Hạ Hầu Địch nhìn hướng Hạ Hầu Tĩnh xác nhận lời Vân Thanh Nhiễm nói.

“Có thì có, nhưng mà…” Hạ Hầu Tĩnh có một loại cảm giác mình bị hố, bởi vì vừa mới bắt đầu Vân Thanh Nhiễm chắc chắn đã thương lượng xong với Đông Phương Triệt muốn cùng đi thành Tứ Phương, mình lại vẫn ngốc nghếch chạy qua tìm nàng tị nạn.

“Có là được rồi.” Hạ Hầu Địch cắt đứt câu nói kế tiếp của Hạ Hầu Tĩnh, Tĩnh Nhi của ông đương nhiên là người coi trọng lời hứa, ông sẽ không cho phép người khác nói Tĩnh Nhi của ông là người nói không giữ lời, “Nói đi, ngươi muốn Tĩnh Nhi hoặc là ta làm gì cho ngươi.”

Hạ Hầu Địch tính tình thẳng thắn, cũng không quanh co lòng vòng với Vân Thanh Nhiễm, trực tiếp hỏi mục đích của Vân Thanh Nhiễm, nếu nàng đã bắt đầu, khẳng định còn có lời phía sau.

“Ta nghe nói thành Tứ Phương có một tòa sơn trang Bình Nguyệt, là chỗ ở của Lạc thần y, không biết việc này có thật không? Ta nghĩ, nếu thành chủ hỗ trợ giới thiệu, Lạc thần y ít nhiều sẽ cho chút mặt mũi?”

Vân Thanh Nhiễm mặc kệ giữa Lạc thần y kia với phủ Trấn Nam Vương có bao nhiêu ân oán, nàng hiện giờ chính là muốn người nọ trị liệu cho Quân Mặc Thần. Cho dù đối phương không chịu gặp bọn họ, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách gặp đối phương, không có chuyện gì càng quan trọng hơn thân thể Quân Mặc Thần.

“Ngươi muốn gặp Lạc thần y? Ta muốn biết nguyên nhân. Tuy đây là chuyện Tĩnh Nhi đáp ứng ngươi, nhưng nếu ngươi có ý đồ làm ra chuyện thương tổn Lạc thần y, ta cũng không thể mặc kệ không quản.”

Hạ Hầu Địch không có khả năng tùy tùy tiện tiện giới thiệu người đi gặp Lạc Quyền Phong, vạn nhất đối phương là người mang ý đồ gây bất lợi đối với Lạc Quyền Phong?

“Cầu y, danh hào của Lạc thần y trên giang hồ có rất nhiều người đều nghe nói qua, ta và bằng hữu của ta vì nghe danh mà đến.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.

Từ sau khi vào cửa Quân Mặc Thần đã ở trong đại điện phủ thành chủ ngồi xuống, Hạ Hầu Địch ngay từ đầu lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người Hạ Hầu Tĩnh, không chú ý những người khác, lúc này nghe Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, mới chú ý tới Quân Mặc Thần cùng sắc mặt không bình thường của hắn, có thể biết hắn chính là bằng hữu sinh bệnh mà trong miệng Vân Thanh Nhiễm nói đến.

“Ta có thể cam đoan bọn họ không có ác ý.” Đông Phương Triệt mở miệng nói, trái lại rất hiếm có, hiếm thấy hắn giao hảo với ai, lúc này ngược lại biết nói chuyện thay người khác.

Hạ Hầu Địch không lập tức đáp lại Vân Thanh Nhiễm, mà là ở trong lòng tự hỏi một vấn đề. Ông nắm cằm mình suy tư một hồi, ánh mắt từ trên người Vân Thanh Nhiễm chuyển dời đến trên người Quân Mặc Thần, lại từ trên người Quân Mặc Thần chuyển qua trên người Đông Phương Triệt, cuối cùng ông cười một tiếng, ý vị tính kế rất rõ ràng.

“Được, ta đáp ứng giới thiệu giúp ngươi, nếu là Tĩnh Nhi đáp ứng điều kiện của ngươi thì ta không có lý do gì cự tuyệt.”

“Vậy thì đa tạ thành chủ.” Vân Thanh Nhiễm cảm ơn.

“Ai, ngươi đừng vội cảm ơn ta, ta chỉ nói là đáp ứng giới thiệu giúp các ngươi, chưa nói Lạc thần y nhất định sẽ đáp ứng trị liệu cho vị bằng hữu kia của ngươi.” Hạ Hầu Địch lời ít ý nhiều nói, “Cùng ở thành Tứ Phương, giao tình giữa ta cùng với Lạc thần y coi như không tồi…”

Câu nói phía sau, Hạ Hầu Địch giống như rất lơ đãng đề cập tới, nhưng trong câu nói rõ ràng còn có lời.

Giao tình của ông và Lạc thần y tốt, cho nên ông có thể giới thiệu Vân Thanh Nhiễm bọn họ đi gặp Lạc thần y, tương tự,
ông có thể mời Lạc thần y đến trị liệu cho Quân Mặc Thần, lại có thể khiến Lạc thần y gặp qua bọn họ rồi cự tuyệt trị liệu cho Quân Mặc Thần.

Đúng là một lão Hồ Ly!

Thật sự là không chịu làm mua bán lỗ vốn chút nào.

“Hạ Hầu thành chủ có gì cần tại hạ, không ngại nói thẳng, nếu khả năng tại hạ cho phép, cũng không phải là không thể được.” Hạ Hầu Địch đã nói như vậy, nếu Vân Thanh Nhiễm còn không thể cảm nhận được dụng ý của ông thì nàng quá ngu ngốc rồi.

“Ai, vị tiểu công tử này nói như vậy thì không đúng, các ngươi là hảo hữu của Tĩnh Nhi, đương nhiên cũng là khách quý của thành Tứ Phương ta, mấy vị đường xa mà đến, khẳng định còn chưa kịp đi lại ở thành Tứ Phương, không bằng như vậy, các ngươi trước tiên ở lại phủ thành chủ, để cho ta chiêu đãi các ngươi đầy đủ.” Hạ Hầu Địch cười nói với Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Bằng hữu của ta thân mình không tốt lắm, hi vọng Hạ Hầu thành chủ có thể an bài cho chúng ta một gian phòng ở ấm áp một chút, hướng nam, ánh sáng sung túc.”

“Việc này không thành vấn đề. Người đâu, mang mấy vị khách quý đến Thanh Nhã cư.” Hạ Hầu Địch rất phúc hậu an bài gian phòng nhã trí ấm áp nhất trong phủ thành chủ cho Vân Thanh Nhiễm bọn họ.

Hạ nhân phủ thành chủ tiến vào, dẫn dắt đám Vân Thanh Nhiễm đi Thanh Nhã cư trước.

Đương nhiên, Đông Phương Triệt cũng cùng đi với Vân Thanh Nhiễm bọn họ.

Hạ Hầu Tĩnh nhìn bóng lưng tuấn dật của Đông Phương Triệt dần dần biến mất không thấy, ánh mắt cụp xuống.

“Con gái ngốc, còn nhìn à, đều ở quý phủ rồi, con còn sợ không gặp được người ta ư!” Hạ Hầu Địch rất rõ ràng tâm tư của con gái mình, bản thân chỉ có một nữ nhi bảo bối này, con bé muốn cái gì ông cũng đều tận lực thỏa mãn, chỉ riêng Đông Phương Triệt, thế lực tài lực của thành Tứ Phương không hấp dẫn được hắn, ông dùng vũ lực cũng không trói được hắn.

Nếu đổi lại người khác, lấy con gái của Hạ Hầu Địch ông chẳng khác nào chiếm được thành Tứ Phương phú khả địch quốc, đốt cao hương cũng không kịp, cố tình tiểu tử thúi tên Đông Phương Triệt kia, bày khốc cái gì, nói cái gì mà nữ nhi của ông còn nhỏ tuổi, căn bản không hiểu cái gì là yêu, con bé chẳng qua cho rằng ân tình thành tình yêu nam nữ.

Phi phi phi! Con gái của Hạ Hầu Địch ông không phải là cái loại ngây ngốc không phân rõ ân tình với tình yêu này!

“Chàng vẫn có thể đi, chàng sẽ đến là bởi vì người kia là người mà chàng không có cách nào làm trái…” Hạ Hầu Tĩnh rầu rĩ nói, nàng tức giận là Vân Thanh Nhiễm, tuy rằng quan hệ giữa Đông Phương Triệt và Vân Thanh Nhiễm là sư huynh muội thêm chủ tử cùng thuộc hạ, nhưng thái độ của chàng đối với Vân Thanh Nhiễm thật sự vô cùng khiến nàng căm tức!

Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn bầm thây vạn đoạn Vân Thanh Nhiễm, Hạ Hầu Tĩnh ơi Hạ Hầu Tĩnh, sao ngươi có thể đần như vậy chứ! Không phải giết người thôi à, chẳng qua thì một thi hai mệnh, ngươi sợ cái gì, chần chờ cái gì, sợ hãi cái gì, mềm lòng cái gì hả!

“Con nói ai?” Hạ Hầu Địch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại của con gái mình, tâm đều mềm thành một đoàn.

“Còn có ai, hôm nay không phải cha đã nói chuyện với nàng ta cả buổi trời à?” Hạ Hầu Tĩnh rầu rĩ nói.

Là hắn ta?

“Con nói là Đông Phương Triệt rất nghe lời hắn ta có thật không?” Hạ Hầu Địch cho rằng Đông Phương Triệt và hắn ta chỉ là quan hệ bằng hữu thông thường, bây giờ nghe Hạ Hầu Tĩnh nói như thế, ông phát hiện vừa rồi ông làm quyết định còn tốt hơn dự liệu của ông.

“Vâng! Bởi vì nàng ta là chủ tử của chàng!” Hạ Hầu Tĩnh phẫn uất rống xong, sau đó thì chạy mất, nàng chán ghét quan hệ này của bọn họ, chán ghét chết được!

“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi, con làm sao vậy… Tĩnh Nhi…”

Trong đại điện chỉ vang lại hồi âm của Hạ Hầu Địch.

Chủ tử?

Trong lòng Hạ Hầu Địch có chút buồn bực thân phận của người trẻ tuổi mà hôm nay ông gặp.

Vị trí địa lý đặc thù của thành Tứ Phương khiến tòa thành này bốn mùa như xuân, lúc Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đi từ kinh thành thời tiết đã chuyển lạnh, kết quả ở trong này, vẫn ấm áp khiến người ta vui vẻ, việc này đối với Quân Mặc Thần mà nói thật sự là một việc vô cùng không tồi, cứ như vậy hắn cũng không cần thời thời khắc khắc trốn ở trong phòng.

“Thanh Nhiễm, bệnh của ta nàng hết sức là được rồi, không cần quá quan tâm ta.” Quân Mặc Thần không hy vọng Vân Thanh Nhiễm bởi vì chuyện của hắn mà lo lắng, tuy rằng việc này chứng minh nàng khẩn trương hắn, nhưng hắn không muốn nhìn vẻ mặt lo âu của nàng.

Vân Thanh Nhiễm lặng im hai giây, “Có thể, chàng để thời gian chảy ngược, trở lại lúc ta còn không biết chàng ấy, chàng muốn chết muốn sống ta tuyệt đối mặc kệ.”

Vừa muốn nàng thích, vừa muốn nàng không quan tâm, nàng không phải thần, nàng là người, tình cảm không phải là thứ mà nàng muốn khống chế là có thể khống chế được.

Quân Mặc Thần trong lòng ấm áp, hắn biết rõ mình chiếm được cái gì, “Ta cam đoan với nàng, ta sẽ không chết, ít nhất, ta sẽ cùng đi với nàng một đoạn đường rất dài, dài đến mức nàng có thể sẽ chán ghét ta.”

Vân Thanh Nhiễm bị lời nói của Quân Mặc Thần cảm động, còn cả ánh mắt nghiêm túc kia, khiến trong lòng nàng như nai con đập loạn, chẳng qua Vân Thanh Nhiễm chết sống đều không muốn thừa nhận mình bị mấy lời nói ngấy muốn chết không đền mạng này cảm động.

“Chàng không buồn nôn sẽ chết à!” Vân Thanh Nhiễm giận nói một câu, xoay người, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, phong cảnh thật không tồi, trời rất xanh, mây rất trắng.

Quân Mặc Thần cười, sau đó đưa tay kéo Vân Thanh Nhiễm trở về, “Ái phi, nàng thẹn thùng, là bởi vì mị lực của gia à?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện