Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Đau lòng


trước sau

Hai tay Vân Thanh Nhiễm dâng ngọc bài quỳ trước mặt thái hậu.

Thái hậu không vì Vân Thanh Nhiễm trong thời gian ngắn tìm được Vân Yên Nhiên mà tán thưởng, ngược lại bà càng thêm hoài nghi Vân Thanh Nhiễm và Vân Viễn Hằng, vì sao người khác tìm lại không ra đầu mối, mà Vân Thanh Nhiễm vừa xuất mã đã lập tức tìm được người đây?

Có một khả năng rất lớn, đó chính là người thật sự do Vân Viễn Hằng giấu đi, chẳng qua hiện tại bà mang Vân Thanh Nhiễm ra, để cho Vân Viễn Hằng phải bỏ một trong hai nữ nhi, vì thế đã đem Vân Yên Nhiên giao ra.

Có trời mới biết, giữa hai nữ nhi Vân Viễn Hằng từ trước cho đến giờ đều chọn Vân Yên Nhiên chứ không phải Vân Thanh Nhiễm, ông ta vẫn luôn muốn hy sinh Vân Thanh Nhiễm.

“Thế tử phi thật sự có bản lãnh, thật là làm cho ai gia mở rộng tầm mắt, trong kinh thành nhiều người như vậy dù lục tìm hai ngày cũng không có manh mối, vậy mà thế tử phi vừa xuất mã liền dễ như trở bàn tay, hoàng triều Thịnh Vinh ta có nhân tài thế này mà ai gia lại không biết, thật sự là làm mai một người tài rồi!”

Châm chọc trong lời nói của thái hậu chỉ cần là người có nhĩ lực thì đều có thể nghe ra.

Vân Thanh Nhiễm sẽ không ngốc đến mức nghĩ thái hậu thật sự khích lệ nàng, nàng biết thái hậu đang hoài nghi cái gì.

“Bẩm thái hậu, chẳng qua vận khí của thần thiếp tốt, chứ không có khả năng làm được chuyện gì cả.” Vân Thanh Nhiễm thản nhiên nói.

Vận khí của nàng, xác thực không tệ, chỉ ở bên ngoài Vân phủ một ngày liền nhìn thấy Vân Viễn Hằng mặc quần áo giản dị đi ra, lại từ cửa sau lặng lẽ rời đi, Vân Thanh Nhiễm xem chừng có hi vọng, liền đi theo, quả nhiên là có vấn đề.

“Vận khí?” Thái hậu hiển nhiên không tin lời Vân Thanh Nhiễm nói , “Có vận khí tốt như vậy à? Ai gia cũng muốn có một chút, nghe Lý khanh gia bẩm báo, tam tiểu thư Vân gia được tìm thấy bên trong tú phường, phải không?”

“Bẩm thái hậu, đúng như lời nói của Lý đại nhân, muội muội thần thiếp quả thật là tìm thấy bên trong tú phường, sau khi đạo tặc bắt muội muội thần thiếp đi liền cấm thành, bọn hắn không có cách nào đem muội muội thần thiếp đi xa nên chỉ có thể nhốt muội ấy ở đó.” Vân Thanh Nhiễm gằn từng từ chuẩn xác, không có bất luận kẽ hở nào, cho dù là thái hậu muốn tìm một lỗi sai của nàng cũng không tìm được.

Được, giỏi lắm! Quả nhiên là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, không hổ là nữ nhi của Vân Viễn Hằng!

Vân Thanh Nhiễm nâng đến mỏi tay, mà thái hậu lại vẫn không có ý định thu hồi ngọc bài, cứ mặc nàng giơ tay như vậy.

“Nhưng mà ai gia nghe Lý đại nhân nói người cầm lệnh bài ai gia ban cho ngươi đi tìm hắn là một nam tử, không phải thế tử phi!”

“Bẩm thái hậu, thần thiếp thân là thế tử phi của Trấn Nam vương phủ nên không tiện xuất đầu lộ diện, liền hạ lệnh cho thân tín của mình đi làm việc.”

“A, lệnh bài mà ai gia giao cho ngươi mà ngươi cũng dám giao cho người khác?” Trong mắt thái hậu tràn đầy nghiêm khắc, chuyện này bà không thể đụng tới Vân Viễn Hằng, nhưng bà sẽ trừng phạt Vân Thanh Nhiễm để cảnh cáo Vân Viễn Hằng, đừng tưởng rằng ông ta làm ra việc này mà không ai biết, hoàng thượng bị Trân phi ông ta đưa vào che mờ hai mắt, nhưng bà thì không!

Thái hậu nương nương muốn xử phạt Vân Thanh Nhiễm, mặc kệ hôm nay Vân Thanh Nhiễm nói gì, thái hậu đều có thể tìm được lý do để xử phạt nàng.

“Bẩm thái hậu, thần thiếp ngu dốt, không biết lệnh bài thái hậu ban cho thần thiếp lại không thể giao cho người khác thay mình sử dụng quyền lực.”

“Ngu dốt?”Thái hậu cười lạnh, trên khuôn mặt cao tuổi tràn ngập bất mãn đối với Vân Thanh Nhiễm, “Một câu ngu dốt là có thể chối bỏ được sai lầm của ngươi sao? Lúc trước ai gia đã cho Hoa ma ma đến dạy ngươi lễ nghi quy củ trong cung nhưng ngươi lại cự tuyệt rất kiên quyết đấy!”

Khiến Hoa ma ma phải chạy lấy người là Quân Mặc Thần, căn bản không liên quan tới Vân Thanh Nhiễm, nhưng mà thái hậu cũng mặc kệ, trong mắt thái hậu Quân Mặc Thần cái gì cũng đều tốt, mà Vân Thanh Nhiễm cái gì cũng đều không tốt.

“Người tới, dùng kẹp, thế tử phi dĩ hạ phạm thượng, mặc dù là vì không biết, nhưng không thể không khiển trách, nếu không làm sẽ không để quy củ trong cung vào mắt!” Thanh âm thái hậu lộ rõ lãnh ý.

Một tội danh lớn như vậy lại mạc danh kỳ hiệu chụp lên đầu Vân Thanh Nhiễm, rõ ràng là người có công đến trước mặt thái hậu lại thành tội ác tày trời.

Thái hậu ra lệnh một tiếng, người bên cạnh bà đã cầm kẹp tiến lên, Hoa ma ma thu hồi lệnh bài trên tay Vân Thanh Nhiễm, sau đó sử dụng cái kẹp, kẹp lấy hai tay của Vân Thanh Nhiễm.

Hoa ma ma cùng với một ma ma nữa dùng hình với Vân Thanh Nhiễm.

Thập chỉ liên tâm(1), mười ngón tay bị cái kẹp gỗ hung hăng kẹp lấy, đau đớn như vậy cho dù nam nhi cao bảy thước cũng sẽ thất thanh kêu la, nhưng mà Vân Thanh Nhiễm lại không có, đáy mắt nàng một mảnh trong suốt.

Thái hậu thấy
Vân Thanh Nhiễm tỏ ra không có việc gì, không biết vì sao lại cảm thấy căm tức, “Hoa ma ma, Quế ma ma, không cần thủ hạ lưu tình.”

Hai ma ma nghe vậy liền gia tăng khí lực trong tay, ngay cả khí lực để ăn cũng đều sử dụng cả.

Ngay sau đó, một thái giám vội vàng chạy vào.

“Khởi bẩm thái hậu nương nương, thế tử gia đến đây!”

“Mau mời hắn vào đây!” Thái độ mà thái hậu đối với Quân Mặc Thần cùng thái độ đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói. Một trời một vực, một người là bảo bối, một người chỉ là cọng cỏ. Sau đó thái hậu ra hiệu cho hai ma ma dừng việc hành hình Vân Thanh Nhiễm.

Thái giám kia lĩnh mệnh, đi ra ngoài tiếp đón Quân Mặc Thần, một lúc sau thái giám một mình trở lại, không nhìn thấy Quân Mặc Thần.

“Sao lại thế này?Thế tử gia đâu?” Thái hậu không thấy Quân Mặc Thần, trên mặt lộ ra chút giận dữ.

“Bẩm thái hậu, thế tử gia nói người tới đón thế tử phi, sẽ không quấy rầy thái hậu nương nương.”

Lời này thế tử gia cũng dám nói, nếu lời này từ trong miệng của một người khác, sẽ là phạm phải đại bất kính, trong thiên hạ này có ai dám giống thế tử gia đến cửa cung của thái hậu mà còn không thèm tiến vào thỉnh an đây?

“Thế tử gia còn nói, hắn chờ ở bên ngoài, chờ cho đến khi thế tử phi nương nương đi ra mới thôi.”

“Hồ nháo!” Trên mặt thái hậu càng khó coi , “Thân thể hắn không tốt làm sao có thể ép buộc bản thân như vậy?”

Thái giám kia cảm thấy rất vô tội, thế tử gia quật cường muốn đứng, gã là một nô tài có thể khuyên can được sao?

Thái hậu được một ma ma bên cạnh nâng đỡ đi ra ngoài điện, thái hậu nhìn thấy Quân Mặc Thần đứng ở bên ngoài, liền không kịp chờ đợi mà đi đến trước mặt Quân Mặc Thần, nói: “Thần Nhi, con sao lại đứng ở nơi này! Đi vào bên trong đi!”

“Thái hậu nương nương, thần là tới đón thế tử phi, thần chờ ở nơi này là được rồi.” Quân Mặc Thần khoanh tay mà đứng, còn thật sự nghiêm túc trả lời câu hỏi của thái hậu.

Sắc mặt thái hậu khẽ biến, nhìn bộ dạng của Quân Mặc Thần mới giật mình nhớ tới nữ nhân ở bên trong kia, Quân Mặc Thần quả nhiên là coi trọng nữ nhân đó, nếu bà đụng tới nữ nhân kia, Thần Nhi nhất định không chịu.

“Hoa ma ma, vào mời thế tử phi đi ra, hôm nay ai gia cùng nàng tán gẫu thật cao hứng, có điều nếu Thần Nhi đã đến đây, thì cho nàng trở về với Thần Nhi đi, ngày khác ai gia sẽ tìm nàng vào cung nói chuyện cùng ai gia.”

Thái hậu mới vừa rồi còn nghiêm khắc vô cùng, lập tức đã trở nên hiền lành.

“Vâng, lão nô tuân chỉ.” Hoa ma ma lĩnh chỉ hướng bên trong điện đi đến, bà ta là người ở bên cạnh thái hậu nhiều năm, lúc này đi vào dĩ nhiên là phải cảnh cáo vị thế tử phi kia, không cho nàng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với thế tử gia, ảnh hưởng tới quan hệ giữa thái hậu nương nương và thế tử gia.

Hoa ma ma đang muốn đi vào, Quân Mặc Thần liền bước lên, đi trước Hoa ma ma, “Khụ khụ, đa tạ thái hậu nương nương, việc này cứ để thần đi vào đón thế tử phi là được rồi.”

Hoa ma ma muốn ngăn lại nhưng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Mặc Thần từng bước đi vào với mình.

Quân Mặc Thần đi vào trong điện, Vân Thanh Nhiễm một thân trang phục thanh nhã, giống như một đóa sen xanh mọc trên mặt nước.

Nhưng hai tay nàng lại nhiễm đỏ như máu, nhìn qua đã cảm thấy rất đau, vậy mà Vân Thanh Nhiễm không khóc, cũng không nhào vào trong lòng Quân Mặc Thần kể khổ.

“Ái phi, bản thế tử tới đón nàng.” Quân Mặc Thần tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Vân Thanh Nhiễm.

“Đa tạ thế tử gia.” Vân Thanh Nhiễm khẽ gật đầu hướng Quân Mặc Thần nói lời cảm tạ.

Nhìn hai tay da tróc thịt bong nhiễm đầy máu của Vân Thanh Nhiễm, lại nhìn nàng tỏ ra không có việc gì, trong lòng Quân Mặc Thần giống như bị cái gì đâm vào, có một tia đau lòng, loại cảm giác này thật vi diệu, chậm rãi ở trong đáy lòng hắn lan ra thành những gợn sóng…

____________________________________________

(1) Thập chỉ liên tâm (十指连心): Mười ngón tay nối liền với tim, tay đứt thì ruột xót.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện