Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Không uổng công năm tháng [2]


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cảnh Trăn lạnh lùng nhìn Cảnh Tịch suốt bửa cơm, ngày thường từ từ ăn cơm, miệng nói không ngớt hiện đang im lặng, qua loa gấp vài đũa đồ ăn rồi vội vàng lay hết cơm trong chén, sau đó cung kính pha lẫn chút sợ hãi rời khỏi bàn ăn, sau đó hai bước thành một bước vội vã chạy lên lầu. Cảnh Trăn mới nặn ra một khuôn mặt tươi cười đầy ẩn ý.

​​"Lại phạm vào tay con?"

Từ giữa trưa sau khi rời khỏi văn phòng, Cảnh Triều đã tức nghẹn ở cổ, cả buổi học chiều không nghe vô một lời giảng bài nào của giáo viên trên lớp, trong đầu chỉ chạy qua chạy lại những hành động gần nhất của Tiểu Tịch, đúng cậu chỉ muốn đem sự tình chảy chuốt rành mạch, về đến nhà liền muốn tìm chú ba hỏi rỏ ràng. Nhưng không ngờ vừa bước vào thư phòng của Cảnh Trăn chưa nói được câu nào đã bị sung quân đi nghĩ một cái hợp đồng, không nói được gì trở về phòng làm việc rồi đem bài tập ở trường làm xong liền xuống dưới ăn cơm. Cục tức trong bụng đã sớm lên men bành trướng.

Bây giờ trên bàn ăn bị Cảnh Trăn hỏi tới, Cảnh Triều đột nhiên giống như bong bóng bay sắp nổ tung, trong giọng nói còn mang theo vài phần chất vấn.

"Chú ba biết hai bài kiểm tra tiếng Anh của bé Tịch?"

Cảnh Chí bên cạnh thoáng nhăn nhăn mày, vẫn ăn cơm không lên tiếng.

Từ khi trong nhà có thêm mấy đứa nhỏ, ba anh em đã thống nhất dù có bận rộn đến mấy thì mỗi ngày đều tranh thủ có một người về nhà ăn cơm. Ăn, mặc, ở, đi lại dù rất giàu có, xa hoa nhưng lại thiếu thời gian làm bạn với người lớn trong nhà.

Những ngày này, Đồng Dật và Viêm Yến cùng nhau đi Châu Âu, ba anh em càng tận lực  coi nhà như văn phòng. Hôm nay cả Cảnh Chí - Cảnh Trăn đều ở, Phương Chu lại không biết có chuyện gì bị giữ lại bệnh viện.

Cảnh Trăn ậm ừ một tiếng, không phải là nhàn nhạt tỏ vẻ tôi đã biết mà là giống bỗng nhiên thức tỉnh mang theo chút ý vị thì ra là thế, giọng điệu cũng cao lên.

"Là chuyện đó à. Nhanh như vậy đã bị con biết, chú còn tưởng rằng nó muốn chơi lớn đến đâu."

Cảnh Triều nghe giọng nói thản nhiên cùng hờ hửng, thậm chí còn có chút ám chỉ đang xem chương trình hay, trong lòng chợt dâng lên, trán nóng ran, buột miệng nói.

"Chú ba! Sao lại giúp bé Tịch dấu con chứ?"

Vừa dứt lời, ngay cả bản thân cũng giật nảy mình. Cảnh Chí đang đưa đũa muốn gắp đồ ăn cũng lập tức dừng lại, anh thu tay lại để đũa lên giá để đũa, ánh mắt cũng không nhìn một cái, sắc mặt càng thêm bình tĩnh.

Cảnh Triều giật giật khóe miệng, lập tức để đũa xuống, đứng lên.

"Chú ba! Con không phải có ý đó. Thực xin lỗi, con nói chuyện quá nóng nảy."

Cảnh Triều đối với Cảnh Trăn không có cảm giác sợ hãi như đối với ba mình. Đối với cậu, chú ba giống như người thầy, giống như một người bạn. Khi còn nhỏ bị Cảnh Chí đánh còn không có hiểu được sao lại bị đòn, Cảnh Triều rất thích đi trò chuyện với Cảnh Trăn. Người chú này có khi sẽ không lưu tình chút nào mà răn dạy cậu và cũng sẽ hướng dẫn, chỉ điểm từng bước cho cậu.

Cảnh Trăn rất hiểu gánh nặng trên người Cảnh Triều có bao nhiêu nặng, biết làm anh muốn chịu nhiều ít ủy khuất, cho nên từ trước đến nay đều rất đau xót và thương yêu đứa cháu trai này. Lúc chỉ có hai người ở cùng nhau, Cảnh Triều nghĩ cái gì nói ra cái đó, chỉ cần cậu nhóc không phạm lỗi, Cảnh Trăn cũng sẽ không bày ra dáng vẻ của bậc cha chú. Vì vậy, tình huống ngày hôm nay không phải lần đầu tiên xảy ra. Bình thường Cảnh Trăn đều sẽ kéo cậu ngồi xuống xoa xoa đầu cậu và nói không có việc gì, Cảnh Trăn nhìn không được cậu đối chính mình tất cung tất kính, sợ đầu sợ đuôi. Nhưng hôm nay thì khác.

Cảnh Trăn tùy ý để Cảnh Triều đứng ở bên cạnh bàn, tự mình ăn vài miếng rau.

Bàn ăn có hai người ngồi, một người đứng, trầm mặc gần một phút đồng hồ, Cảnh Trăn thoáng nhìn sắc mặt Cảnh Chí, cuối cùng vẫn là không đành lòng để Cảnh Triều quá ủy khuất, nhẹ bỏ đũa xuống nói.

"Cái gì gọi là giúp đỡ bé Tịch giấu con? Con đang nghi ngờ đúng sai của chú hay là cảm thấy phương pháp giáo dục của chú có vấn đề? Bé Tịch giấu con tới tìm chú ký tên, liền biết nhất định sẽ có ngày bị bại lộ. Các nguyên tắc con quy định cho bé Tịch, tất cả việc học đều đi tìm con, con từ khi nào cũng định ra quy chế cho chú, kêu chú đúng lúc đem việc học tập của bé Tịch báo cáo cho con biết?

Chú nếu lúc ký tờ kiểm tra thứ nhất nói cho con, con sẽ làm sao, bắt nó lại đánh một trận? Tài nghệ của nhóc con thế nào, chú còn không rõ ràng và con còn không biết sao? Bé Tịch không được ưu tú như con, nhưng em trai con nhất vẫn là làm đâu chắc đó. Thành tích Tiếng Anh chỉ trong một đêm tụt xuống còn hơn năm mươi điểm con tin à? Nhóc con đó có cái gì trong hồ lô, trong bụng nuôi mấy con giun đũa chú làm ba nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên con làm anh không cần nghiên cứu kỹ, chờ chú tới nói cho con biết đúng không? Làm anh đơn giản như vậy sao? Nhìn chằm chằm những điểm đó, thiếu một điểm một nghiêm tử, ai chẳng biết a!"

Cảnh Triều bị những lời lẽ  nhận xét nghiêm khắc tàn khốc đến không chỗ dung thân, đáy lòng nồng đậm áy náy cùng chua xót, cậu biết mình đối với yêu cầu làm anh lớn của ba cùng chú ba còn kém rất xa. Thế nhưng bị giáo huấn, rầy la như thế này vẫn là lần đầu tiên. Mình căn bản không có phòng ngừa chu đáo bày mưu lập kế như chú ba, còn giáp mặt nghi ngờ đến chú, Cảnh Triều mím chặt môi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú không còn sáng rọi rạng rỡ của trước kia.

Cảnh Trăn nói xong liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, thuận tiện gấp một đũa đậu cho vào chén Cảnh Chí, Cảnh Chí cũng hiểu ý bắt đầu ăn. Kỳ thật trong lòng anh cũng không phải tư vị, đứa cháu trai này đối chính mình yêu cầu cực cao, hôm nay đổ ập xuống một trận trách mắng như vậy, nói không chừng muốn tự trách bao lâu. Nhưng mà có một số việc cần thiết muốn nói rõ, Cảnh Trăn nếu hôm nay không ở trên bàn cơm vạch trần, một khi Cảnh Chí minh bạch chân tướng, Cảnh Triều chắc chắn ăn một bữa no roi mây.

Trôi qua khoảng ba, bốn phút, Cảnh Trăn ngẩng đầu nhướng mày.

"Hiểu chưa?"

Cảnh Triều trốn tránh ánh mắt Cảnh Trăn, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, giọng nói lúc này rất nhỏ.

"Con đã hiểu rõ. Là con nói năng vô lễ, trong chốc lát sẽ thỉnh phạt với chú."

Cảnh Trăn hất cằm.

"Không cần trong chốc lát, bây giờ liền đi ——"

Cảnh Triều ngạc nhiên, vẻ mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Phạt con đi đem canh hâm nóng lại sau đó múc một chén cho chú, sau đó ngồi xuống ăn cơm! Đừng đứng đó quấy rầy chú ăn cơm."

...................

Còn mười mấy phút nữa mới tới bảy giờ, Cảnh Tịch đã gõ vang lên cửa phòng của Cảnh Triều. Bản chép lại đề được viết trên tờ giấy A4, mặt trước và mặt sau là hai bản, dưới cùng là tờ giấy gốc bài kiểm tra mà nhóc con đã làm. Cảnh Tịch cung cung kính kính đem chúng nó để lên bàn Cảnh Triều, thước và roi mấy thình lình đặt ngang bên trên mấy tờ giấy.

Cảnh Triều liếc liếc nhìn nét chữ ngay ngắn ở tờ trên cùng, hoàn toàn không có ý mở ra, chỉ cầm lấy roi mây, đi vòng qua bàn làm việc vài bước đến bên cạnh Cảnh Tịch, gõ hai cái.

Cảnh Tịch ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn Cảnh Triều, như thế nào cũng không nghĩ tới vừa bước vào lập tức bị đánh, càng không nghĩ tới vừa lên tới liền phải dùng dây mây, sợ tới mức bước một bước nhỏ

sang một bên.

"Anh?"

Sắc mặt Cảnh Triều nháy mắt trở nên rất lạnh, một tay túm lấy sau cổ liền đem Cảnh Tịch kéo đến bên cạnh bàn, xương hông đánh vào gỗ đặc bàn phát ra bịch một tiếng. Cảnh Triều như là không có cảm thụ không đến nhóc con một khắc toàn bộ chân tê cứng, tay trái đem eo nhóc con ấn xuống dưới, tay phải xoay tròn chính là liên tiếp năm roi quất mạnh xuống mông.

"Là tật xấu gì?"

Cảnh Triều vội vàng đánh xong sau đó kéo người lên. Lực tay Cảnh Triều rất mạnh còn mang theo lửa giận. Cảnh Tịch bị kéo bật đứng dậy lùi về sau vài bước, lẩm bẩm kêu một tiếng 'anh'.

Cảnh Triều nhìn vẻ hoảng sợ trong đôi mắt đỏ bừng cách đó hai thước, đem roi mây chống trên bàn, tàn nhẫn.

"Tự mình cởi ra."

Lần này Cảnh Tịch đã học ngoan, mặt dù vẫn còn do dự nhưng không dám lùi mà bước tới trước bàn đem quần ở nhà cùng quần nhỏ đồng loạt cởi đến đầu gối cong, liền ghé vào bên cạnh bàn. Học sinh lớp tám, Cảnh Tịch đã không còn nhỏ, bởi vì cao lớn quá nhanh nên cũng lười đo mãi, nhưng khẳng định là qua một mét bảy, hai chân thon dài đã sớm vượt qua độ cao của cái bàn, như vậy cong cái mông làm nhóc hổ thẹn khó làm, đem mặt vùi vào vòng tay.

Bờ mông non mịn đã hằn vết roi, tuy rằng cách quần nhưng năm roi vừa rồi có ý uy hiếp dữ dội, Cảnh Triều còn xuống tay đánh tàn nhẫn, mấy lằn roi đã phồng lên.

'Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!'

Cảnh Triều lại liên tiếp đánh năm roi so với vừa rồi có quy luật hơn rất nhiều, và khoảng cách giữa các roi gần như như nhau.

Cảnh Tịch nhất chịu không nổi đau đớn đột ngột của roi mây, hút khí từ khe hở giữa hai hàm răng, trán đã đổ mồ hôi.

Tiếng roi mây phá không trung giống như là tiếng chim kêu đêm khuya, lại là năm roi, so vừa rồi càng nặng càng đột ngột hơn, hai cái đùi Cảnh Tịch đã bắt đầu run nhè nhẹ lên, chính là có vừa rồi vết xe đổ như thế nào cũng không dám lại dịch một chút bước chân.

Cảnh Triều lạnh mắt thấy lưng phập phồng thoáng vững vàng lại, ước lượng roi mây trong tay lại cao cao giơ lên cánh tay giống đao bổ xuống dưới, lần này không có ngừng ở giữa, liền mạch lưu loát đánh mười roi.

Trong cổ họng Cảnh Tịch khó nén tiếng rên rỉ đứt quãng mà truyền ra, tiếng thở dốc nặng nề. Bởi vì đem cái trán để trên cánh tay, tay áo ở nhà đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh lớn. Hàng hàng lớp lớp lằn roi phía sau lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng lên, toàn bộ mông đã nhiễm trầm trọng màu đỏ thẫm.

"Đứng lên."

Cảnh Triều đem roi mây gõ gõ quần đang treo ở đầu gối cong của nhóc con.

Tuy trong lòng Cảnh Tịch có chút khiếp sợ, thoáng liếc nhìn thăm dò Cảnh Triều, nếu anh thật sự biết mình đang làm gì, hai mươi roi mây này hiển nhiên chỉ là phủi bụi cho mình. Nhưng có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút cũng là rất tốt. Vì thế không có một tia chần chờ lập tức đứng dậy kéo quần lên, vải vóc cùng vết roi ma xát, đau như là muốn đem thịt rơi xuống dưới, vậy mà Cảnh Tịch vẫn khàn khàn lấy lòng kêu một tiếng.

"Anh."

Cảnh Triều nghiêng người cầm lấy nguyên bản đề đã sao chép đưa qua, bình tĩnh nói.

"Ba bài, anh cho em một tiếng rưỡi, lập tức ở nơi này làm."

Đáy mắt Cảnh Tịch thoáng tràn lên một tầng hơi nước, trong thư phòng Cảnh Triều có một bộ bàn ghế dành riêng cho Cảnh Tịch nhưng lại là ghế gỗ đàn hương không thể so với ghế da mềm mại trong phòng mình. Nhưng nếu là trừng phạt thì không có thương lượng đường sống.

Cảnh Tịch nói 'Dạ!', vừa muốn giơ tay cầm bài thi lại bị Cảnh Triều rút lại. Con ngươi như mực của Cảnh Triều gắt gao nhìn thẳng mặt Cảnh Tịch, đáy mắt mãnh liệt cảm xúc nhìn không thấu, giọng điệu lạnh lẽo, sắc bén như đao băng.

"Em tốt nhất nghĩ kỹ nên làm như thế nào. Anh trước giờ chưa định quá quy tắc một điểm một roi mây nhưng mà bây giờ nghĩ tới cũng chưa muộn. Nếu em không nghĩ muốn mông thì cứ việc tiếp tục đùa nghịch gian trá của em. Bất quá, lời anh nói để nơi này, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em, nếu em muốn lừa gạt dưới mí mắt anh, vậy thì ngày em nằm ngủ thoải mái cách em ngày càng xa."

Lời Tác Giả Trứng Bùn:

Nhiu người đã đoán được , Cảnh Tịch đương nhiên là c tình làm bài kim tra như vậy. Làm bài kiểm tra Tiếng Anh muốn bị 0 điểm là một chuyện rất khó làm đối với con cháu nhà họ Cảnh nói thành thạo một số ngôn ngữ và Tiếng Anh đã được học trừ rất nhỏ và gần giống như học tiếng mẹ đẻ. Và ch ký ca ph huynh không phi do Cảnh Tịch gi mo mà là do chính Cảnh Trăn đã ký. Còn lý do ti sao thì mi các bn đọc tiếp ở chương sau.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện