Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Phương Chu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vừa đúng ba giờ chiều của một ngày mùa thu lười biếng, đôi mắt còn đang ngái ngủ, mí mắt nhăm nhắm, nhưng ID người gọi trên màn hình điện thoại đã làm anh tỉnh ngủ rất nhiều. Dù đã ngoài 30 nhưng Phương Chu vẫn không có gan để cho Cảnh Trăn đợi lâu, lập tức đưa điện thoại vào tai mình. Sau khi hắng giọng, anh liền gọi "Anh!"

Cho dù có cố ý ngụy trang đến cở nào cũng không thể lừa gạt được người quen thuộc nhất, nghe tiếng gọi, Cảnh Trăn có chút bất mãn "Đang ngủ?"

Phương Chu xoa xoa đầu, từ khi còn học đại học, anh đã không còn để tóc mái nên tóc ngày càng cứng hơn. Thế nhưng giọng nói lúc này, có một chút bất đắc dĩ "Ưm, em chợp mắt một chút."

Giọng Cảnh Trăn trở nên gay gắt hơn

"Anh đã nói gì?"

"Không, em không có trực đêm."

Phương Chu co người trong mền ôm gối, cảm thấy có chút ấm ức

"Sáng sớm có ca mổ khẩn cấp."

Mới ngoài 30, Phương Chu đã là trưởng khoa chấn thương một trong ba bệnh viện lớn nhất cả nước, nổi tiếng trong giới y khoa với biệt danh *Tay thần mê chi não*, từng đứng phẫu thuật suốt 36 tiếng di chuyển trong 6 phòng phẫu thuật đều là nạn nhân trong một vụ tai nạn lớn. Và lần đầu tiên thành công tất cả, các nạn nhân đều được cứu trở về. Nhưng chỉ một số ít người biết thương số kép của anh cao đến mức anh có thể đạt đến đỉnh cao ở một lĩnh vực khác. Thuật nghiệp chuyên môn những lời này đột nhiên trở thành cái cớ luôn cho mình không đủ ưu tú.

Khi hiểu rỏ hơn về kiến ​​thức và hệ thống y tế, ngay từ khi còn học trường y, anh đã dẫn dắt Cảnh Giang lấn sân sang lĩnh vực y học, thiết bị y tế và bệnh viện tư nhân. *Cảnh Giang Y học* phảng phất như măng mọc sau mưa xuân, chỉ trong một đêm đã trải rộng khắp cả nước, trở thành đơn vị dẫn đầu trong ngành. Vì lý do này, Cảnh Trăn yêu cầu Phương Chu càng nghiêm khắc sắp xếp thời gian của mình một cách chặt chẽ. Và trực đêm đã bị nghiêm cấm từ lâu.

Giọng nói của Cảnh Trăn vẫn ngập tràn bất mãn "Cả một khoa nếu không có trưởng khoa liền không thể làm việc được. Em quản lý đội ngũ kiểu gì vậy?"

Tình huống này không phải một, hai lần, và mỗi lần Cảnh Trăn đều nhắm một mắt mở một mắt, một mặt anh không hiểu hệ thống bệnh viện nhiều bằng Phương Chu, hơn thế nữa Phương Chu đã trưởng thành.

Trưởng thành, Cảnh Trăn càng ngày càng nhận ra thái độ của Cảnh Thăng Hồng đối với anh em bọn anh trong những năm gần đây, không phải tôn sùng tinh thần độc lập buông tay mặc kệ, mà là tận trong lòng tín nhiệm cùng tin tưởng, cảm thấy mình có thể xử lý tốt nên cũng lười quan tâm đến.

Mấy năm qua sớm chiều ở chung, Phương Chu thực dễ dàng từ giọng điệu của Cảnh Trăn biết được anh không thực sự cùng mình so đo bắt bẻ, vì thế bật ngồi dậy khỏi giường, ngáp một cái, cố nén cơn buồn ngủ và nói một cách chân thành "Là em sai. Cảm ơn anh canh giờ kêu em dậy. "

"Em cứ lảm nhảm đi!" Cảnh Trăn hung tợn nói "Một ngày nào đó, tự mình hủy hoại thân thể, tự mình chữa trị hết, rồi xách roi mây đến tìm anh."

Tai Phương Chu đột nhiên đỏ lên, đã lâu không chính thức ai gia pháp, nhưng chỉ cần nhắc tới roi mây, phía sau không khỏi tê rần lên.

"Anh! Em tỉnh ngủ rồi." Phương Chu lắc đầu, xuống giường đi về phía phòng tắm "Anh có thể nói gọi cho em có chuyện gì không ?"

Đầu dây bên kia Cảnh Trăn nhẹ ừ một tiếng, dừng một chút, sau đó lại lên tiếng, giọng nói của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc "Đi kiểm tra hộp thuốc của em."

Phương Chu khó hiểu, sững người trước gương, lặng lẽ để lại bàn chải đánh răng vừa mới cầm lên "Là hộp thuốc của em ?"

"Ừ!"

Trong nhà có hai hộp thuốc, một cái là Phương Chu chuẩn bị cho cả nhà, một ít thuốc thường dùng như các loại thuốc thoa ngoài

da cùng đồ dùng tiêu độc, và đương nhiên hai cháu trai là dùng nhiều nhất. Cái còn lại luôn được để trong phòng riêng của mình, và những thứ bên trong tất nhiên cũng nhiều và chuyên nghiệp hơn một chút, ống nghe, tiêm kim, tiêm truyền tĩnh mạch, lưỡi dao nhỏ, nhiều dụng cụ vô trùng khác nhau và những thứ tương tự, thuốc cũng vậy, tất cả đều là thuốc tiêm tĩnh mạch.

Cảnh Trăn vừa rồi đặc biệt nhấn mạnh *hộp thuốc của mình*, ám chỉ rỏ ràng hộp trong phòng riêng của mình a, Phương Chu cảm thấy thật khó hiểu. Phương Chu vừa quay lại phòng vừa hỏi "Có chuyện gì vậy?"

"Kiểm tra trước đi."

Phương Chu càng lúc càng mù mịt, anh mở chiếc hộp hơi nặng, mọi thứ vẫn được xếp ngay ngắn như trước, anh tuỳ tay lấy bỏ ra vài loại thuốc nghi ngờ đã hết hạn sử dụng, mắt lại đảo qua những dụng cụ đó, đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào góc hộp, khoảng cách giữa hai lông mày ngày càng gần.

Cảnh Trăn ở đầu điện thoại bên kia mà giống như ở ngay trước mặt, đã sớm phát hiện Phương Chu khác thường "Có thiếu cái gì sao?"

Bộ não Phương Chu nhanh chóng bắt đầu hoạt động, anh hơi khép mi lại, cẩn thận nhớ lại, giọng nói của anh không còn là cùng anh trai tuỳ ý nói chuyện điện thoại "Thiếu hai bộ chỉ khâu và kim tiêm."

Cảnh Trăn dường như đã sớm đoán được, cười nhạo một tiếng, trong giọng nói chứa sự tức giận rất rỏ ràng "Thật to gan."

"Anh!" Tiếng nói Cảnh Trăn giường như phát ra từ hầm băng làm cho Phương Chu vốn rất bình tĩnh kiên định đối mặt máu me bệnh nhân lại rùng mình một cái "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Cảnh Trăn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, giọng điệu của anh hoàn toàn khác với vẻ lười biếng và thản nhiên lúc mới bắt đầu cuộc gọi, từng chữ, từng tiếng như đốt cháy ốc tai "Em đến trường xin cho Cảnh Triều, Cảnh Tịch nghỉ một buổi, bảo Cảnh Triều về trước, em mang Cảnh Tịch đến văn phòng anh. "

Cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình, Phương Chu không khỏi không đổ mồ hôi thay cho hai đứa cháu trai. Cảnh Triều năm nay 12 tuổi, Cảnh Tịch 10 tuổi, từ nhỏ lớn lên bên cạnh Cảnh Chí - Cảnh Trăn, nhận giáo dục truyền thống tinh anh của gia đình, và đương nhiên bị gia pháp đánh dạy nên ưu tú hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa . Dù có bị roi mây, thước gỗ ước thúc như thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến tần suất hai nhóc con phạm sai lầm cùng sáng ý.

Phương Chu luôn luôn xứng chức chú út, nào là cùng hai cháu trai chơi đến điên cuồng, nào là bí mật mua đồ ăn vặt cho hai đứa cháu cưng, có đôi khi còn giúp bọn nhỏ che giấu một số lỗi nhỏ. Nếu không quá phận, hai anh trai cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt giả vờ như không biết. Tuy nhiên, khi gặp vấn đề về nguyên tắc, ngay thẳng thành thật là một trong tam quan được Phương Chu kiên trì giữ vững cho đến bây giờ, anh tuyệt sẻ không thay bọn họ dấu diếm, bao che. Giờ phút này, Phương Chu không muốn đổ thêm dầu vào lửa, tốt hơn nên đi hỏi người trong cuộc, đáp ứng và chuẩn bị cúp máy đột nhiên nghe Cảnh Trăn phân phó.

"Nhân tiện mang cái hộp thuốc của em theo luôn."

--------------------------------------------------

c ca ca đều thành phụ thân.
Phương Chu đương tiểu thúc.

????????????

Mình sẻ đăng truyện này vào thứ 7 hàng tuần.... đừng hối mình nhé!!!!!
????????????????????????????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện