Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (7)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi môi Cảnh Tịch khẽ hé mở cảm nhận hơi thở lạnh lẽo, cả thế giới như lặng yên chỉ còn tiếng tim đập của mình, thình thịch thịch thịch như sấm sét vang dội, như tiếng bóng rổ đập xuống sân bóng, giống như tiếng trống trường vang dội. Nhóc con á khẩu không nói nên lời.

"Con nhà người ta một khi bị thương lập tức chạy về nhà tìm ba mẹ. Cảnh Tịch nhà chúng ta rất kiên cường nha, hay là người làm ba này không đáng tin cậy, có phải hay không la lối, khóc lóc, lăn lộn, năn nỉ anh con may lại vết thương, nhẹ thì miệng vết thương nhiễm trùng, nặng thì phế đi một chân so với nói với ba đều tốt hơn."

Giọng điệu không gay gắt cũng làm Cảnh Tịch rũ đôi mắt xuống.

Cảnh Trăn không tức giận cũng không nóng nảy, cứng cỏi nói "Môn học tự chọn thì trốn đi chơi bóng. Môn học bắt buộc thì chê nhàm chán lén lấy truyện ra đọc, lén cùng người ước hẹn khiêu chiến riêng ở câu lạc bộ khác. Chỉ cần không quá đáng, ba đều nhắm một mắt mở một mắt đó là vì ba tinh tưởng con, cho rằng con biết chừng mực, phân rỏ nặng nhẹ, biết tiến biết lùi."

Cảnh Tịch biết so với bác hai dạy dỗ anh mình thì ba đối với mình rộng rải, dung túng hơn nhiều. Chỉ cần nhóc không phạm sai lầm lớn, hoàn thành tốt bài tập hàng ngày. Ba luôn nói cười như bạn bè không có ra quyền uy một người ba, ngay cả anh cũng nói anh rất hâm mộ mình. Ở mọi lúc mọi nơi đều mang hy vọng có thể được ba ba ôm.

Cảnh Trăn nói không nhanh không chậm, giọng nói như gió nhẹ thoảng qua "Hôm nay con giấu giếm chuyện này với ba, ba bắt đầu nghi ngờ sự tin tưởng của ba đối với con từ trước đến giờ có đáng giá hay không."

Cảnh Tịch cảm thấy cổ họng đắng ngắt, tầm mắt dần mờ đi.

"Bởi vì, khi con cần sự tin tưởng cùng không gian và thời gian, con đã được những gì mình mong muốn. Và những lúc con nên thành thật với ba con lại chọn nói dối, lừa gạt ba chỉ để tránh bị trừng phạt."

Mặt Cảnh Trăn vẫn không chút biểu cảm, anh giơ tay rút mấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt Cảnh Tịch "lau nước mắt."

Giọng điệu của Cảnh Trăn vẫn luôn trầm thấp, nhàn nhạt, ngay cả giọng điệu khi hỏi cũng không có sóng gió "Con khóc, con cảm thấy ba nói oan cho con, con oan ức lắm sao?"

Nước mắt Cảnh Tịch vừa cầm lại lại lập tức trào ra, lắc đầu thật mạnh, giọt nước mắt bay rơi xuống mặt bàn.

"Trả lời!"

Cảnh Tịch nhìn sắc mặt ba ba trầm xuống, nghẹn ngào trả lời "Không có."

Cảnh Trăn không muốn nói thêm nữa, anh đã nói đủ rồi, chỉ dựa vào lưng ghế lạnh lùng nhìn nhóc, nhìn nhóc rút hai ba tờ khăn giấy lau đi những giọt nước mắt, nhìn nhóc con nỗ lực điều chỉnh hơi thở và nhịp thở, cuối cùng nuốt nuốt nước miếng xuống để làm ẩm cổ họng khô khốc. Nhưng khi Cảnh Tịch thấy ba không nói gì nữa, nhóc con cho rằng thái độ của mình đã khiến Cảnh Trăn không vui, vội vàng cưỡng ép giọng nói của mình vững vàng hơn "Tiểu Tịch thật sự không có."

Cảnh Trăn nhìn thế đứng của Cảnh Tịch rất cẩn thận, dè dặt, lộ ra áy náy, xấu hổ, anh cũng biết lời nói của mình hôm nay rất nặng. Nhưng mà việc lần này đánh nặng cũng không coi là tàn nhẫn. Cảnh Trăn tỉ mỉ nhìn nhóc con "Vậy con nghĩ mình có đáng đánh không?"

Nước mắt vừa mới kiềm xuống lại muốn trào lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói vẫn đều đều "Đáng đánh ——"

Cảnh Trăn xoay người đứng dậy khỏi ghế, cầm cây thước trên bàn lên, dùng đầu nhọn gõ vào khoảng trống ở đầu bên kia của chiếc bàn, không thèm nhìn nhóc.

Vẻ mặt đáng thương của Cảnh Tịch càng trắng hơn, lại không dám chần chừ, bước vào phòng trong, lấy ra một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ cao khoảng 30 cm, trên chân ghế có khắc một chữ 'Tịch' giống như chữ khắc trên cây thước trên tay Cảnh Trăn.

Lúc còn rất nhỏ chỉ cần cúi nhẹ người liền có thể nằm trên ghế chịu phạt, lớn hơn một chút thì đứng trước ghế, cúi xuống chống tay trên ghế chịu đòn, bây giờ thì đứng trên ghế, vòng eo đã ngang bằng với bàn làm việc.

Cảnh Trăn nhìn nhóc con đặt cái ghế đẩu cách nửa mét trước bàn làm việc, sau đó cẩn thận đứng lên, mới phân phó "Chống đi."

Tay nhóc con mới đụng mép bàn, sau mông bị quất mạnh một roi, Cảnh Tịch dường như chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa hét lên, quay lại nhìn Cảnh Trăn thấy mặt của ba ba đen xì, vội vàng thu lại biểu tình.

"Cởi quần."

Tim Cảnh Tịch thắt lại.

Cảnh Trăn dạy dỗ con trai không phải lúc nào cũng bắt cởi quần. Xét cho cùng gia pháp không phải là hình phạt, đôi khi dạy nhóc con học bài là muốn nhóc nhớ lâu. Với kỹ thuật của Cảnh Trăn muốn ngươi đau đớn dù cách quần, một phân đau đớn cũng không ít đi. Theo quan điểm của Cảnh Trăn, cởi quần là vì Cảnh Tịch còn nhỏ, làn da còn non nớt nên không dễ kiểm soát mức độ của mình. Mà tới rồi Cảnh Tịch nơi đó, nhóc con chỉ biết rằng mỗi lần nhóc con cởi quần bị đánh, nhóc con sẻ không mặc lại. Nhưng mà Cảnh Tịch cũng đã là cậu bé hơn mười tuổi, bé con nào mà không yêu mặt mũi. Nhóc quay lại nhìn Cảnh Trăn, hàng mi dày của nhóc vẫn còn ẩm ướt, trong ánh mắt mang đậm ý khẩn cầu, mở miệng kêu một tiếng "Ba!!!"

Cảnh Trăn không nói lời nào, lạnh lùng giơ thước lên, nguy hiểm dừng lại trên không trung.

Cảnh Tịch cắn môi, nhưng vẫn không nhúc nhích "Ba có thể để Tiểu Tịch đi khóa cửa lại..."

'Bốp!'

Thước mang theo gió xuyên qua quần quất thẳng vào cặp mông đang vểnh lên của nhóc. Cảnh Tịch cảm nhận rõ ràng thước cắn sâu vào da thịt, mất cảnh giác, chúi người về phía trước, lập tức thẳng tư thế lại.

Giọng của Cảnh Trăn lạnh đến mức có thể đóng băng sương mù đầu xuân "Cảm thấy mình trưởng thành, quy tắc, quy củ đều có thể bỏ hết?"

Mũi đau xót, ấm ức trào dâng, Cảnh Tịch đứng thẳng lên, kéo quần lót cùng quần ở nhà rộng thùng thình xuống, cẩn thận xếp lại để lên bàn, rồi mới cúi người xuống lại.

Cảnh Trăn nhìn bộ dáng bưởng bỉnh của nhóc con trong lòng bật cười, nhóc con vẫn là nhóc con, hoàn toàn khác với vừa rồi bị nói nặng hai câu mắt đã đỏ hoe. Cảnh Trăn vận dụng hàm dưỡng công phu bao năm qua mới bày ra được vẻ mặt nghiêm túc "Con đã lần thứ hai làm lơ câu hỏi của ba."

Cảnh Tịch vẫn là sợ, nỗi sợ hãi này bị xúc cảm lành lạnh phía sau áp bức liên hồi, giọng nói cũng không được ổn định lắm "Tiểu Tịch không dám không tuân thủ quy củ."

Trên thực tế, cái gọi là quy tắc, quy củ chỉ là bảo trì tư thế trong khi đánh. Ngoài không đỡ, không né, giữ vững tư thế, Cảnh Trăn cũng không có yêu cầu những điều kiện khác.

Cảnh Trăn đưa đầu thước lạnh băng vén vén áo Cảnh Tịch lên, khẽ khẽ vào eo nhóc, trên tay tăng thêm chút lực, ý bảo nhóc hạ xuống. Anh ấn ấn đến khi áo không bị tuột xuống vẫn không hài lòng, dời thước xuống đốt xương cùng " Eo của con không thể hạ thấp xuống sao?"

Cảnh Tịch khẩn trương, lập tức điều chỉnh tư thế, hạ thân mình phục thấp xuống nữa.

Cảnh Trăn không quá can thiệp vào việc rèn luyện thể chất của con trai. Anh không muốn Cảnh Tịch mỗi khi thấy mình như chuột thấy mèo. Anh không muốn lúc nào cũng giả mặt đen nghiêm khắc, nhìn chằm chằm mọi hành động, hoạt động của Cảnh Tịch, huống chi còn có Lâm Dục, Triệu Tư Đạt. Nhưng nếu như nhóc con thực sự rơi vào trong tay của anh, Cảnh Tịch sẽ không thể sống tốt trong vài tháng tới.

Cảnh Trăn không muốn liên lụy quá nhiều đến cảm xúc khó điều chỉnh của Cảnh Tịch, cho nên anh chỉ đem thước dán vào đỉnh mông của nhóc con im lặng suốt mười giây. Anh lạnh lùng nhìn Cảnh Tịch hít thở từ dồn dập đến nhẹ nhàng, phía sau cũng hết căng chặt, giọng điệu mang theo nghiêm nghị của ba ba "Ba mươi roi."

"Ba ba!" Cảnh Tịch cả kinh kêu lên không kiểm soát, quay đầu nhìn lên với ánh mắt ngập tràn nghi ngờ.

????????????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện