Hoàng cung hôm nay có yến tiệc, là tiệc mừng sinh thần của Thái tử Ngôn Từ Đường, là đứa trẻ mà Đan Linh quý phi sinh ra.
Vì vậy nên sinh thần của Thái tử hai năm nay đều được Ngôn Tận chu đáo mở yến tiệc
Đứa nhóc ba tuổi háo hức nghịch ngợm được nhũ mẫu bồng tới trước đại sảnh lớn đông nghịt người.
Ánh mắt của nhóc háo hức nhìn các thân nhân cùng quần thần xung quanh, tay nắm chặt góc áo của nhũ mẫu
“ Mẫu hậu”
Giọng nói non nớt vang lên, đứa bé lại nhoài người về phía của nàng muốn được bế.
Bất Ý nhìn đứa trẻ, sau đó liền đưa tay đỡ láy nhóc con từ tay nhũ mẫu.
Ngôn Từ Đường thích thú nhìn chuỗi hạt trên tay nàng, lại giật lấy mà nghịch ngợm.
Ngôn Tận mỉm cười đưa tay xoa đầu tên tiểu tử đó
Yến tiệc lúc này cũng bắt đầu, mấy vị phi tần khắp nơi cười nói vui vẻ mà đi tới, đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mỗi người một vẻ, khiến cho không khí bất chợt náo nhiệt lên hẳn.
Thái Hậu lúc này cũng mới xuất hiện, coi ra tâm tình của người vô cùng tốt, người cười nói cùng với Trưởng tôn công chúa đi tới phía nàng cùng Hoàng thượng.
Nàng theo lễ mà hành, Thái Hậu lại gật đầu đón lấy đứa trẻ trong tay nàng: “ Hoàng nhi, lại đây với ai gia nào”
Theo đà của Thái Hậu, chuỗi ngọc trên cổ của nàng liền bị tên nhóc kia giật đứt…
“ Nương nương”.
Bạch Nhan ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hạng khuyên của nàng, những hạt châu theo lực rơi xuống tản đi tứ phía, khiến mấy cung nữ cạnh đó vội vàng cúi xuống nhặt lấy.
Thái Hậu liếc mắt về phía nàng: “ Hoàng hậu không sao chứ?”
“ Thần thiếp không sao thưa Thái Hậu”
Thấy sắc mặt của Thái Hậu thay đổi, nàng vội vàng đáp lời.
Trưởng công chúa từ đầu vẫn luôn im lặng, nàng ta với vẻ mặt lạnh tanh liếc mắt nhìn đứa trẻ khiến nhóc sợ hãi nép vào người của Thái Hậu
Trưởng tôn công chúa này là người rất quyết đoán, nàng ta đối với các phi tần của Hoàng đế luôn không có hảo cảm, rất nhiều vị phi tần chọc giận nàng ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Mà Bất Ý cũng từng chứng kiến nàng ta khiến cho Đan Linh quý phi quỳ trước Thánh điện ba canh giờ mà lại không thể phản kháng
Thái Hậu chạm hộ giáp lên tay vị Trưởng công chúa kia, sau đó lại quay sang nhìn nàng: “ Ai gia đưa Thái Tử đi trước, Thanh nhi con ở đây với Hoàng hậu đi”
Trưởng tôn công chúa gật đầu, lại nhanh chóng hành lễ: “ Mẫu hậu đi thong thả”.
Mà lúc này Thái Hậu vẫn rất vui vẻ bồng Thái Tử đi tới phía nhũ mẫu.
Ngôn Tận phẩy tay vài cái, lại nhanh chóng quay về chỗ ngồi xuống
“ Nhặt xong rồi thì lui cả đi”
Nàng hướng mắt về phía hắn, lại nhìn những hạt châu lăn lóc dưới nền đất được nhặt lên một chiếc khay lụa.
Bất Ý quay lại an tọa bên cạnh Ngôn Tận, thở khẽ một hơi.
Hạng liên ngọc phượng này là vật năm xưa hắn tặng cho nàng, hẹn thề một đời hạnh phúc của nàng
Bây giờ, cũng đã đứt rồi… Lời hứa năm ấy cũng theo những hạt châu kia, tản đi…
Dã Thanh cúi xuống nhặt lên một vật, rồi khẽ quay người nhìn về phía nàng, Bất Ý mải chìm trong những suy nghĩ của bản thân nên cũng chẳng hề để ý ánh mắt của Trưởng tôn công chúa đang đăm chiêu nhìn nàng.
Nàng ta tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm tay lên vai nàng
“ Hoàng muội, hạng liên ngọc phượng không phải là thứ có thể tùy tiện để cho Thái tử chơi đùa”
Trưởng tôn công chúa đặt vào tay nàng mặt phượng kia, ánh mắt lại hướng về phía của Ngôn Tận.
Nàng hiểu người trước mắt này không phải đang trách móc nàng mà là đang nhắc khéo Ngôn Tận, thấy vậy nàng cũng chỉ đành đỡ lời thay cho hắn: “ Trưởng tỷ, ta sơ ý rồi, sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn”
Nàng ta mỉm cười, sau đó quay lưng bỏ đi.
Ngôn Tận quay sang nhìn nàng, rồi lại nhìn mặt phượng trên tay