" Hoàng hậu" Âm điệu vang lên từ phía bên ngoài gấp gáp tiến vào trong mang theo sự lo lắng truyền tới tai Bất Ý, nàng lập tức xoay người đối diện với người vừa tiến vào.
Dã Thanh bước tới phía nàng đang cúi người thi lễ rồi đỡ nàng đứng lên, nhìn khắp một lượt
Bất Ý nhìn vị trưởng tôn công chúa y phục chỉnh tề nhưng điệu bộ lại rối bời lo lắng trước mắt đang giữ chặt lấy nàng.
Dã Thanh liếc nhìn Bạch Nhan cùng Uyển Nhi đứng ở gần đó rồi hạ giọng: " Các ngươi lui ra ngoài, ta có chuyện cần nói với Hoàng hậu"
Hai người họ mau chóng lui ra ngoài, cho tới khi cả căn phòng chỉ còn lại hai người thì Dã Thanh mới lên tiếng: " Ngày hôm qua ta nghe nói Hoàng thượng ở lại chỗ của Hoàng hậu, nhưng theo ta thấy tâm tình của Hoàng thượng không tốt.
Người và Hoàng thượng tối hôm qua đã không..."
Dã Thanh vốn lo lắng, ngày hôm qua nàng ta cùng với Nam Ảnh vất vả đem Lạc Úy quay về từ buổi yến, lại nghe thấy Phúc Vũ nói với mấy thị vệ thân cận rằng Ngôn Tận tâm tình không tốt ở lại chỗ của Bất Ý.
Trong giây lát nàng ta liền cảm thấy lo lắng sợ nhỡ như Ngôn Tận lại không hiểu sự tình mà trách móc Bất Ý, nhưng khi bước tới đây nàng ta liền cảm thấy bản thân hình như đã lo lắng thừa rồi
Nàng ta lớn lên cùng với Lạc Úy, làm sao có thể không biết tình cảm sâu đậm kia của huynh trưởng nàng ta.
Bất Ý chầm chậm nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu trấn an: " Trưởng tôn công chúa yên tâm, hoàng thượng ngày hôm qua chỉ chất vấn ta vài ba câu thôi.
Hoàng thượng là bậc minh quân đương nhiên sẽ phân rõ đúng sai phải trái"
Nghe tới lời này của nàng, Dã Thanh chầm chậm thở dài một hơi trút đi sự lo lắng đè nén nàng ta từ đêm qua cho tới nay, nếu không phải vì ngày hôm qua phải canh chừng Lạc Úy không để hắn gây sự thì nàng ta tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ mới tới nơi này để tìm nàng.
Nhìn nàng một thân y phục chỉnh tề, nàng ta mới nghi hoặc: " Hoàng hậu đang muốn tới tìm Nhị thân vương sao?"
Bất Ý đỡ nàng ta ngồi xuống, chầm chậm gật đầu một cái, nàng đúng là định tới tìm Lạc Úy nói lí lẽ với hắn.
Nàng hiện tại không thuộc về hắn, lại càng không yêu hắn, tình cảm của nàng hiện tại tất cả đều dành cho Ngôn Tận, trong trái tim của nàng tất cả đều chỉ có hình bóng của một mình Hoàng thượng.
Lạc Úy không phải không biết, chỉ là hắn quá chấp niệm vào tình cảm của bản thâm, cố chấp ôm chặt lấy một hình bóng vốn dĩ đã phai nhạt từ rất lâu.
" Ngày hôm qua sau khi ta đưa Nhị Thân vương trở về, huynh ấy đã không ngừng gọi tên người.
Người ta vẫn hay nói lời nói thật lòng là lời nói lúc say, Hoàng hậu người có biết ngày hôm qua Nhị Thân vương đã nói những gì không?".
Dã Thanh nói tới đây chợt ngưng lại, ánh mắt nàng ta đem theo những tia phức tạp chiếu vào người nàng, giống như muốn nhờ nàng, lại không muốn nàng đồng ý giúp đỡ
" Huynh ấy nói, chỉ cần Hoàng hậu gật đầu đồng ý ở bên cạnh thì huynh ấy nhất định sẽ đem quân tới đoạt vị, sẽ đem người trở thành Hoàng hậu của huynh ấy.
Vì thế, Bất Ý coi như ta tới đây xin người, ta không biết người có bao nhiêu phần là tình cảm thật lòng đối với Nhị thân vương, nhưng mà người tuyệt đối đừng để huynh ấy dấy binh tạo phản.."
Bất Ý chấn kinh, song nhãn trở nên dao động phức tạp nhìn Dã Thanh.
Nàng cuối cùng cũng hiểu, sáu năm qua tại sao Lạc Úy chọn ở lại biên ải, miệng nói là cứu người giúp người.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ luôn hiểu cho nàng, đem thanh danh của nàng là thứ quan trọng để bảo vệ, nhưng mà hình như nàng đều đã sai rồi: " Trưởng tôn công chúa, những gì người nói ta đều đã nghe hiểu rồi"
Nàng cùng Trưởng tôn công chúa tới gặp Lạc Úy.
Hắn lúc này đã tỉnh, lại được nghe Nam Ảnh thuật lại mọi chuyện tối qua, tâm tình của hắn trở nên day dứt, hắn lo lắng muốn đi tìm nàng để giải thích.
Nhưng còn chưa kịp đi tìm thì người đã tới, Bất Ý một thân phượng y sặc sỡ trong trời tuyết trắng, bên cạnh là Dã Thanh nghiêm nghị nhìn hắn bước ra
" Ta không muốn xen vào giữa chuyện của Hoàng hậu cùng Nhị huynh, chuyện này hai người hãy tự giải quyết" Dã Thanh trông thấy vẻ mặt kinh ngạc kia liền lên tiếng, sau đó nàng ta nhẹ nhàng chạm lên người của Bất Ý, để lại cho nàng một ánh nhìn rồi liếc mắt về phía Lạc Úy nhanh chóng rời đi
Lạc Úy muốn tiến tới phía